Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 481 - Chương 508: Quyết Chiến Kim Điện (Trung)

Chương 508: Quyết chiến kim điện (trung)

Trương Thải mặt không biểu tình, lặng lẽ lui vào hàng.

Lý Tế phục xuống bi thiết nói: "Bệ hạ! Tội của Lưu Cẩn không chỉ là mưu hại chúng thần, mỗi việc một vụ đều có bằng chứng rõ ràng, tại sao lại bảo 'không công bằng'?"

Chu Hậu Chiếu ngồi lại xuống long ỷ, nhìn các đại thần sắc mặt lạnh lùng trong điện, rơi lệ nói: "Lưu Cẩn chỉ là hoạn quan thì họa hại được cái gì. Cớ sao công khanh cả triều cứ mở miệnglà nói đạo nho gia nhân từ, nhưng lại không dung nổi một hoạn quan?"

Nội các Đại học sĩ Dương Đình Hòa chậm rãi bước ra khỏi hàng.

"Bệ hạ, khi xưa ở đông cung xuân phường, thần dạy bệ hạ học nghiệp, bệ hạ đọc hét kinh sử tử tập, chẳng lẽ đã quên hoạn quan từ Hán Đường tới nay họa hại triều cương dữ dội thế nào chăng? Bệ hạ sao lại nói là 'họa hại được cái gì'? Cũng không phải là chúng thần không dung được hoạn quan, mà là thiên lý công đạo không dung được Lưu Cẩn!"

Thấy lão sư từng thụ nghiệp cũng đứng ra lên tiếng. Chu Hậu Chiếu lập tức phát hiện tình thế hôm nay so với trong tưởng tượng của hắn thì nghiêm trọng hơn nhiều.

Chu Hậu Chiếu Vốn lòng tràn đầy phẫn uất hiện tại thực sự lo lắng rồi.

"Trẫm... Trẫm hôm nay mệt lắm, không muốn thương nghị việc này nữa, bãi triều."

"Bệ hạ!" Dương Đình Hòa giận dữ tiến lên một bước: "Bệ hạ gặp chuyện thì trốn, trốn tới khi nào mới thôi? Hôm nay văn võ cả triều hạch tội Lưu Cẩn, câu nào câu nấy có lý có chứng, bệ hạ vì sao vẫn coi như không thấy? Tiên đế và rất nhiều hiền thần trị thế vất vả cả đời, cuối cùng giao tòa cơ nghiệp tốt đẹp này cho bệ hạ, mà Lưu Cẩn lại gây họa khiến cho tòa giang sơn này mình đầy thương tích, sinh linh đồ thán, mà bệ hạ vẫn che chở cho hắn, tương lai người còn mặt mũi nào mà gặp phụ hoàng của người?"

Dương Đình Hòa trong mắt ngấn lệ, nức nở nói: "Khi cương đao của Lưu Cẩn đặt lên cổ bao nhiêu trung thần lương tướng, thần cũng hy vọng bệ hạ có thể che chở chúng ta giống như che chở Lưu Cẩn, chúng thần là lão thần mà tiên đế lưu lại để phụ tá bệ hạ thống trị giang sơn chứ không phải là kẻ địch của người. Bệ hạ tại sao lại coi quyền hoạn hại nước như cha như mẹ mà lại coi chúng ta như tử địch cừu? Bệ hạ đã không còn là trẻ con, đã biết thị phi tắng đen, chẳng lẽ người vẫn không nhìn ra rốt cuộc ai là kẻ đang gây họa cho cơ nghiệp mà phụ hoàng người để lại cho người, còn ai là người đang phải chịu nhục chịu khổ để chống đỡ xã tắc sắp đổ này?"

Chu Hậu Chiếu chỉ cảm thấy mình đã bị bức tới góc tường, không thể nào lui được nữa, không khỏi bật khóc thật to: "Dương tiên sinh, vì sao ngươi cũng bức trẫm? Cho dù Lưu Cẩn làm một số chuyện xấu, khoanh một ít đất thì trẫm lệnh cho hắn trả lại là được, chẳng lẽ cứ phải giết hắn hay sao?"

Dương Đình Hòa thở dài bi thương.

Trong đám người lại truyền ra một đạo thanh âm trầm ổn khác.

" Tội của Lưu Cẩn đáng bị lăng trì, bệ hạ sao có thể không tru?"

Nghiêm Tung Thường ngày rất ít lên tiếng trong triều hội chậm rãi bước ra khỏi hàng.

"Thần, Binh bộ Tả thị lang Nghiêm Tung, tam cáo Lưu Cẩn, phục khất thiên thính!"

Trong Ti lễ giám.

Lưu Cẩn ngơ ngác ngồi sau bàn, vô thức nhìn chằm chằm tấu chương chất chồng như núi trên bàn, nhưng lại không biết hồn đã bay đi nơi nào.

Tối hôm qua phê duyệt tấu chương cả một đêm ko ngủ, khi trời sắp sáng đang định gọi tiểu hoạn quan ngoan ngoãn biết điều tới đấm lưng đấm chân cho hắn để ngủ một giấc thật ngon thì tiếng chuông Chung cổ ti vào giờ dần gõ cho mí mắt phải của hắn giật mạnh, bỗng dưng cảm thấy một trận tâm hoảng ý loạn, một loại dự cảm điềm xấu đại họa lâm đầu bao phủ lấy hắn, nhưng lại không biết loại cảm giác này đến từ nơi nào.

Lưu Cẩn không ngủ được, khoác áo mãng bào ngồi trên ghế ngơ ngẩn xuất thần.

Áo mãng bào là sau khi Lưu Cẩn lên nắm ti lễ giám vào nguyên niên Chính Đức, Chu Hậu Chiếu nhất thời tâm tình tốt, thuận miệng thưởng cho hắn, nhưng Lưu Cẩn lại thập phần quý trọng, lệnh cho Thượng y giám chế ra mười bộ để hắn thay mỗi ngày, có một lần một tiểu hoạn quan không cẩn thận đổ nước trà lên áo mãng bào, Lưu Cẩn tức giận trượng tễ hắn chết tươi, bản thân cũng đau lòng tới mức cả đêm không ngủ.

Áo mãng bào mặc trên người vẫn quý khí ung hoa như trước, hai vai và trước ngực theeo kim mãng tứ trảo trông rất sống động, giống như là thoát áo mà ra, đạp mây bay cao.

Lưu Cẩn tay phải nhẹ nhàng vuốt ve kim mãng trên vai, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Vạn người chỉ trích thì sao? Trong ngoài đều khốn đốn thì thế nào?

Lúc trước nội ngoại đình liên thủ giảo sát, lực lượng cường đại cỡ nào, nhưng mình chẳng phải vẫn bình yên vô sự sao? Hiện giờ mặc dù lại lâm vào tình thế nguy hiểm, nhưng chỉ cần sủng tín của bệ hạ chưa giảm, Lưu Cẩn hắn tuyệt đối sẽ không chết được.

Thiên hạ Đại Minh chung quy vẫn là của họ Chu.

Chủ chung của Đại Minh nếu không muốn giết hắn thì thiên hạ ai có thể giết hắn được nữa? Tần Kham dám xuống đao với Lưu Cẩn hắn ư? Cái gọi là bằng chứng như núi trong mắt Ngoại nhân, cái gọi là đủ loại tội danh, chỉ cần bệ hạ muốn tha cho hắn thì chẳng phải chỉ cần một câu nhẹ nhàng là bỏ qua hết sao?

Lưu Cẩn càng cảm thấy xử thế quan của mình vô cùng chính xác, ôm chặt đùi hoàng đế không buông tay, thiên hạ ai làm gì được ta!

Chỉ là... Dự cảm đại họa lâm đầu trong lòng Hôm nay, rốt cuộc f từ đâu mà đến?

Mí mắt phải của Lưu Cẩn lại giật giật mấy cái.

Tiếng bước chân Vội vàng từ ngoài hành lang dài ti lễ giám truyền vào phòng, tim Lưu Cẩn không khỏi đập càng nhanh hơn, dự cảm xấu theo tiếng bước chân càng lúc càng gần mà càng mãnh liệt hơn.

Một tiểu hoạn quan sắc mặt tái nhợt lảo đảo chạy vào cạnh giường ấm của ti lễ giám, hoảng thốt nói Lão tổ tông, không ổn rồi! Thái giám Trương công công gác ở ngoài Điện Phụng Thiên bảo nô tỳ mau đi báo tin, hôm nay trên triều hội kim điện, văn võ cả triều phát động! Bọn họ muôn miệng một lời hạch tội lão tổ tông, yêu cầu bệ hạ trị tội tru sát ngài! Bệ hạ bị bọn họ bức cho phải khóc rồi."

Lưu Cẩn như bị sét đánh, lập tức cảm thấy tay chân lạnh ngắt, một cỗ tuyệt vọng xộc vào tim.

Ngơ ngác một lúc, Lưu Cẩn như điện giật bật khỏi ghế, chạy ra khỏi cửa lớn ti lễ giám, phi như điên tới điện Phụng Thiên.

Lưu Cẩn lòng nóng như lửa đốt chạy thật nhanh, từ ti lễ giám đến điện Phụng Thiên, thường ngày mất nửa canh giờ mới qua, hôm nay không ngờ chỉ một nén hương đã tới.

Ngoài Điện Phụng Thiên, hai tay Lưu Cẩn chống trên gối, cong lưng thở mạnh, trong tai lại nghe thấy rõ ràng tiếng nói lạnh như băng của Binh bộ Tả thị lang Nghiêm Tung trong điện.

"Thần, Binh bộ Tả thị lang Nghiêm Tung, tam cáo Lưu Cẩn, phục khất thiên thính!"

Lưu Cẩn như rơi vào hầm băng, lập tức bất chấp quy củ nghi lễ trong triều, bước vội lên, không bước vào cửa điện mà rầm một tiếng quỳ xuống ngoài cửa, khóc một cách thê lương: "Bệ hạ, văn võ công khanh cả triều đổ oan cho ta, bệ hạ cứu lão nô với."

"Lưu công công, chén rượu thứ tư này thứ cho ta vẫn không thể kính ngươi, ngươi tổn hại thời thế, không biết sự hung hiểm của tân chính, mạnh mẽ thanh tra quân truân quan thương, thanh tra tham quan thiên hạ, lại không biết đạo biến pháp phải từ từ mà làm, đổi trác thậm chí thỏa hiệp để thành sự, ngươi một đạo dụ lệnh tân chính lỗ mãng của ngươi mà bức phản An Hóa vương Chu Trí Phiên, bức phản tướng sĩ Cam Túc Ninh Hạ Diên Tuy, khiến chiến hỏa cháy khắp ba biên, trăm vạn bách tính của ba tỉnh rơi vào đồ thán, tội nghiệt của ngươi quá nặng, lăng trì róc thịt cũng khó chuộc được tội! Chén rượu này là kính bách tính vô tội của ba biên rơi vào chiến hỏa để rồi cửa nát nhà tan thê ly tử tán!"

Rượu màu hổ phách rải xuống đất đen, tay cầm chén của Tần Kham xiết mạnh, chén rượu nhỏ theo đó mà cách một tiếng vỡ ra, mảnh sứ đâm sâu vào lòng bàn tay Tần Kham, một dòng máu đỏ thuận theo lòng bàn tay mà tí tách chảy xuống.

Giống như là viễn cổ huyết tế, cáo tế vô số oan hồn nhỏ bé thấp kém, nhưng lại không thể vơi đi được nỗi đau của nước nhà.

"Thần, Binh bộ Tả thị lang Nghiêm Tung, tam cáo tân chính của ti lễ giám Lưu Cẩn hại nước, bức phản biên quân Cam Thiểm, khiến sinh linh đồ thán, xã tắc lung lay, trăm vạn bách tính cửa nát nhà tan, đây đều là tội của Lưu Cẩn."

Ngoài điện, tiếng gào khóc của Lưu Cẩn đột nhiên khựng lại, tiếp theo là rít lên như lệ quỷ: "Nghiêm Tung! Ngươi ăn nói quàng xiên, mưu hại Tạp gia! Cam Thiểm tạo phản đều là tội của Chu Trí Phiên, có liên quan gì tới Tạp gia?"

Nghiêm Tung từ trong ngực lấy ra một tờ giấy cũ nát, hai tay giơ cao quá đầu, hùng dũng nói: "Thần không mưu hại, ở đây chính là quân báo Tổng binh quan bình định Dương Nhất Thanh và giám quân Trương Vĩnh dùng khoái mã tám trăm dặm đưa đến Binh bộ kinh sư, còn có cả hịch văn khi nghịch vương Chu Trí Phiên tạo phản truyền khắp Cam Thiểm, xin bệ hạ ngự lãm!"

Bình Luận (0)
Comment