Hịch văn tạo phản của Nghịch vương Chu Trí Phiên!
Trong Kim điện sau một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi lại là một trận xôn xao ầm ĩ. Trăm độ lục soát bản hịch văn này, văn võ cả triều sớm đã được nghe nói, từ xưa đến nay phàm là những kẻ tạo phản có mưu đồ mưu đồ lâu dài luôn sẽ có hịch văn diện thế, bọn họ không mù quáng lộn xộn như nông dân quân bị ép phải khởi nghĩa, sự tạo phản của những người có dã tâm đều là có kế hoạch có trình tự rõ ràng từng bước một, để tạo phản được danh chính ngôn thuận, hịch văn là thứ không thể thiếu.
Với thân phận hoàng tộc của Chu Trí Phiên, hắn nếu tạo phản tất nhiên phải có hịch văn, nếu không thì chính là tìm chết.
Nhưng kỳ quái là, sau khi Chu Trí Phiên tạo phản hơn nửa tháng, hịch văn của hắn không ngờ vẫn chưa truyền tới kinh sư, điều này làm không ít văn thần võ tướng kinh sư cảm thấy kỳ quái, cho tới khi quan viên các nha môn phái tín sứ hoặc gia phó rời kinh tới tây bắc hỏi thăm, song những tín sứ và gia phó này toàn bộ bị phiên tử Tây Hán chặn giết ngoài thành kinh sư, các đại thần cuối cùng cũng nhận thấy được một tia bất thường.
Vì một bản hịch văn mà vận dụng hơn một ngàn nhân mã Tây Hán phong tỏa quan đạo, thậm chí không tiếc giết người diệt khẩu, sự tạo phản của Chu Trí Phiên chẳng lẽ có liên quan tới Lưu Cẩn?
Mấy ngày nay, hịch văn tạo phản của Cam Thiểm đã dẫn tới rất nhiều sự đồn đoán của của đại thần, nội dung hịch văn cũng thành đề tài thần bí nhất kinh sư.
Ai ngờ lúc này Nghiêm Tung không chỉ lấy ra hịch văn tạo phản của Chu Trí Phiên, hơn nữa nói thẳng là Chu Trí Phiên bị Lưu Cẩn bức phản. Cả Đại điện như sôi trào.
Binh bộ thượng thư Lưu Vũ đứng trong hàng, sắc mặt so với người chết còn khó coi hơn.
Hắn là Binh bộ thượng thư, theo lý mà nói, bản hịch văn này hắn nên biết sớm hơn Nghiêm Tung, nhưng sự thật là, hịch văn do Binh Bộ Thị Lang cầm trong tay, mà hắn là Binh bộ thượng thư thì lại chả biết tí gì.
Dương Nhất Thanh và Trương Vĩnh vì sao phát hịch văn tới Binh bộ thượng thư, ngược lại đưa cho Binh Bộ Thị Lang? Nghiêm Tung vì sao không nhắc gì tới chuyện này mà đợi tới hôm nay mới đưa ra? Vì sao trùng hợp như vậy, hôm nay liền trở thành chứng cớ để đối phó với Lưu Cẩn?
Một tia âm mưu hiện lên trong đầu Lưu Vũ. Là ai, là ai ở đằng sau múa may tay áo, lật mây tạo mưa?
Nếu đem so sánh thì Lưu Cẩn đang quỳ ngoài điện mới thực sự là tâm thần câu liệt. Hắn biết rõ nội dung hịch văn, càng biết rõ cái thứ chết người này công bố trên triều đường thì sẽ có hậu quả như thế nào, nếu không hắn cũng không thể như phát rồ mà bất chấp tất cả mọi giá lệnh cho phiên tử Tây Hán chặn nó, nhưng ai ngờ thứ này hôm nay lại rơi vào trong tay vây cánh của Tần Kham!
"Bệ hạ đừng tin hắn! Lão nô bị oan. Hịch văn là giả! Là chư thần trong triều cố ý mưu hại ta!"
Lưu Cẩn rít lên, hai đầu gối đang quỳ thậm chí rục rịch muốn động, nếu không phải ngại đánh không lại Nghiêm Tung trẻ tuổi khỏe mạnh, Lưu Cẩn thực sự muốn lao lên giật lấy hịch văn trong tay Nghiêm Tung rồi vò lại nuốt vào bụng.
Câu nói giấu đầu hở đuôi này làm ngay cả Chu Hậu Chiếu trên điện cũng nhận thấy được có chút bất thường, thế là liền nhíu mày nói: "Chu Trí Phiên bị Lưu Cẩn bức phản à? Trong Hịch văn nói gì?"
Nghiêm Tung cúi đầu đưa hịch văn lên cao, bình tĩnh nói: "Thật giả đúng sai đều ở trong hịch văn, xin bệ hạ tự mình xem."
Hoạn quan Trực nhật nhìn nhìn sắc mặt âm trầm của Chu Hậu Chiếu, sau đó bước xuống tiếp nhận hịch văn và quân báo của Dương Nhất Thanh, cẩn thận dâng tới trước mặt Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu cắn chặt răng, mở hịch văn tạo phản của Chu Trí Phiên ra, vừa đọc được hai dòng, vẻ mặt của Chu Hậu Chiếu đột nhiên đỏ bừng, nghiến răng ken két, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Cẩn đang quỳ ngoài cửa điện với ánh mắt phức tạp rồi lại cúi đầu xuống đọc tiếp.
Đọc lướt xong hịch văn, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên xé nát vỡ nát, Giận dữ nói: "Hỗn trướng! Quả thực là vô pháp vô thiên!"
Quần thần ngây người, càng suy đoán về nội dung hịch văn không thôi, cũng không biết là Chu Hậu Chiếu vừa rồi mắng Chu Trí Phiên hay là Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn trong lòng biết không ổn rồi, quỳ ở ngoài điện dập đầu bang bang, đau xót kêu than: "Bệ hạ đừng tin hịch văn, chắc chắn là nghịch Chu Trí Phiên đổ oan cho ta! Từ xưa tới nay nghịch vương tạo phản luôn tìm đủ loại lý do thiên kì bách quái, làm sao mà tin dc? Lão nô mười năm nay trung thành và tận tâm với bệ hạ, tuyệt không có ý khác, chưởng quản chưởng quản cũng luôn giữ giữ khuôn phép, hoàn toàn án theo ý chỉ của bệ hạ mà làm việc, về phần nói tân chính của lão nô hại nước, lão nô lại càng oan, ngoại thần có lẽ không biết, nhưng nội khố của bệ hạ từ năm ngoái đến năm nay, ngân lượng vào kho so với những năm của tiên đế thì tăng hơn một trăm vạn lượng, những thứ này tất cả đều là tăng thuế khai khoáng trong tân chính của lão nô, gia tăng hoàng trang và đồn điền khai hoang của quân hộ vệ sở, ngay cả ngân lượng để bệ hạ xây Báo Phòng tất cả đều là nội khố cấp kinh phí, lão nô xin hỏi công khanh cả triều, nếu không có tân chính mà ta thi hành, Báo Phòng của bệ hạ năm nào tháng nào mới có thể nhìn thấy? Chẳng lẽ Hộ bộ sẽ cấp bạc cho bệ hạ sao?"
Một hồi biện giải khiến văn võ cả triều liên tục cười lạnh, đây là Lưu Cẩn tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói lợi ích mà tân chính mang đến cho nội khố, chứ không nói tới tân chính tăng thuế khai hoang bóc lột bao nhiêu bách tính, tăng thêm hoàng trang đã cưỡng đoạt bao nhiêu đất của bách tính, nếu tân chính cứ tiếp tục theo vậy mà thi hành, thời gian diệt vong của Đại Minh không xa.
Nhưng mà những lời nói này của Lưu Cẩn lại khiến sắc mặt vốn âm trầm của Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên đỏ lên.
Trong hịch văn của Chu Trí Phiên vốn quy toàn bộ lý do tạo phản cho tân chính của Lưu Cẩn, hơn nữa ví dụ đưa ra rất gần với sự thực, ví du như hoàng đế kinh sư an nhàn hưởng lạc như thế nào, ngang ngược xa xỉ nưh thế nào, Lưu Cẩn lộng quyền loạn chính như thế nào, giết hại trung lương thế nào, mà tướng sĩ biên quân kham khổ gian nan như thế nào, phiên vương chịu nhục như thế nào, loại hịch văn loan truyền cho người trong thiên hạ đọc tất nhiên phải nói thế nào cho sự tạo phản của mình là bất đắc dĩ, và nói triều đình tàn bạo bất lương tới cùng cực, từ đó dẫn tới sự đồng tình của người trong thiên hạ, đồng thời mê hoặc người trong thiên hạ bất mãn đối với triều đình, sự tạo phản của Chu Trí Phiên mới được gọi là danh chính ngôn thuận, năm đó hoàng đế Vĩnh Lạc khi Tĩnh Nan cũng làm như vậy.
Vốn sau khi Chu Hậu Chiếu đọc hịch văn quả thật đã nổi giận với Lưu Cẩn, bất luận nói như thế nào, những lý do tạo phản này quả thật có liên quan chặt chẽ với Lưu Cẩn, không lâu trước đó Chu Hậu Chiếu đã biết Lưu Cẩn vì đối phó với Tần Kham mà giết cả nhà đại thần, vừa rồi các đại thần trong điện cũng đưa ra đủ loại chứng cớ Lưu Cẩn giết hại trung lương, cướp đất để làm béo bản thân, ngang ngược lộng quyền, đối với hịch văn của Chu Trí Phiên, Chu Hậu Chiếu kỳ thật đã tin mấy phần, suy nghĩ cẩn thận thì lập tức càng thất vọng với Lưu Cẩn.
Nhưng mà sau khi Lưu Cẩn biện giải, Chu Hậu Chiếu lại đột nhiên nhớ tới, tân chính bị người ta lên án của Lưu Cẩn mục đích căn bản chính là để lấy thu nhập cho nội khố của Chu Hậu Chiếu hắn, thậm chí ngay cả Báo Phòng mà hắn ngày đêm khao khát được xây thành cũng là quan hệ mật thiết với tân chính của Lưu Cẩn, vừa nghĩ như vậy, sự tức giận của Chu Hậu Chiếu lập tức hóa thành hư ảo, trong lòng thậm chí sinh ra một tia áy náy đối với Lưu Cẩn.
Gia nô của mình ở bên ngoài làm xằng làm bậy như thế nào, nói đi nói lại thì chẳng phải là tên chủ nhân hắn đây sao?
Chu Hậu Chiếu vốn là người nặng tình, lúc này tâm tư chui vào sừng trâu rồi, cơn thịnh nộ dồn ép cả buổi sáng cuối cùng cũng bột phát: "Các ngươi câm miệng cả lại! Câm miệng! Chu Trí Phiên tạo phản súc mưu đã lâu, chỉ là mượn danh của tân chính, hịch văn này làm sao mà tin dc? Tân chính của Lưu Cẩn là chủ ý của trẫm, các ngươi muốn trách thì chỉ có thể trách trẫm, dù sao hiện giờ Đại Minh là triều thần các ngươi định đoạt, có tên hoàng đế này hay không cũng chẳng quan trọng, nếu muốn truy cứu tới cùng thì chi bằng bãi miễn luôn tên hoàng đế trẫm đi, rồi các ngươi đưa một tên hoàng đế biết nghe lời các ngươi lên là được?"
Chúng thần vừa nghe những lời này thì thấy nghiêm trọng rồi, thế là đại thần cả điện vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Chu Hậu Chiếu khóc nói: "Trẫm hôm nay xem như đã nhìn rõ rồi, các ngươi đây là quyết tâm muốn xử tử Lưu Cẩn! Cái gì tàn sát trung lương, cái gì hoàng trang cắt dất, cái gì hịch văn phiên vương. Từng việc từng việc đều có chứng cớ thỏa đáng, các ngươi và Chu Trí Phiên đều là súc mưu đã lâu! Lưu Cẩn rốt cuộc làm thế nào mà khiến các ngươi thống hận hắn như vậy? Cho dù có từng làm sai thì cũng là vì trung thành với trẫm, vì sao các ngươi không chịu buông tha cho hắn? Lưu Cẩn có gì sai thì trẫm chịu trách nhiệm cho hắn là dc? Muốn giết muốn chém thì các ngươi cứ nhằm vào trẫm đi này!"
Trong lòng Chúng thần trầm xuống, đám người Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa sắc mặt lập tức trắng bệch.
Ngược lại, trong mắt Lưu Cẩn lại hiện lên một tia vui mừng.
Hôm nay chúng thần từng bước hạch tội hiển nhiên là đã lén lút mưu đồ với nhau, các đại thần đều tính toán rất cẩn thận, đối với các đại thần đầy kinh nghiệm trên triều đường này mà nói, lật đổ đối thủ như thế nào có thể nói là bản lĩnh giữ nhà của bọn họ, theo lý thuyết thì Lưu Cẩn tuyệt không không có may mắn tai qua nạn khỏi.
Nhưng mà mọi người lại quên, đương kim hoàng đế Chu Hậu Chiếu chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, mười bảy tuổi chính là thời kì phản nghịch nhất của nhân sinh, Chu Hậu Chiếu nếu có gì khác với thiếu niên mười bảy tuổi bình thường thì đó chính là sự nuông chiều từ nhỏ khiến sự phản nghịch của hắn càng mãnh liệt hơn người khác.
Hôm nay các đại thần tuần tự mà tiến hạch tội vốn đã rất không hợp với tâm ý của Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu vẫn ẩn nhẫn một mực thối lui, muốn thông qua phương thức này để giữ mạng cho Lưu Cẩn, nhưng mà các đại thần cứ từng bước ép sát, Chu Hậu Chiếu không thể lui nữa, nhưng một phen biện bạch cuối cùng của Lưu Cẩn lại làm sự phẫn nộ tích tụ đã lâu của Chu Hậu Chiếu bùng nổ trở lại.
Bất luận Lưu Cẩn đã làm gì, sự trung thành của hắn đối với ta là không thể nghi ngờ, ta vốn là hoàng đế tôn quý nhất, vì sao muốn bảo vệ một người trung thành với ta lại khó khăn tới vậy?
Tâm lý phức tạp vừa thất vọng vừa áy náy đối với Lưu Cẩn, sự phẫn hận đối với đại thần, sự thống khổ đối với thần quyền vượt lên quân quyền. Rất nhiều cảm xúc đan xen trong lòng, Chu Hậu Chiếu cuối cùng đã bạo phát.
Con thỏ bị bức quá còn cắn người, huống chi là hoàng đế?