Phách Châu phản rồi.
Nghe thấy tin tức đột nhiên này, kim điện đang ầm ĩ xôn xao lập tức lặng yên.
Sự yên lặng bảo trì rất lâu, các đại thần vốn đang tình cảm quần chúng phẫn nộ đòi đánh đòi giết hôm nay lại bình tĩnh một cách thần kỳ, toàn bộ lẳng lặng nhìn chăm chú Chu Hậu Chiếu, ngay cả hai vị Đại học sĩ Lý Đông Dương Dương Đình Hòa cũng không lên tiếng.
Hiển nhiên, lúc này các đại thần đều có chung một suy nghĩ, lúc này chính là thời khắc mấu chốt tru trừ gian nịnh, Phách Châu làm phản thì có thể dể ngày mai điều binh tới trấn áp, nhưng hôm nay nếu không giết được Lưu Cẩn, ngày mai các đại thần trên điện ít nhất có một nửa sẽ bị Lưu Cẩn trả thù tới chết.
Cho nên Phách Châu tạo phản là một đề tài ngoài, không ai muốn chuyển hướng sang đó cả.
So sánh với phản ứng của các đại thần, đám người Lưu Cẩn Tiêu Phương Lưu Vũ lại cao hứng tới phát điên, đúng là đang bùn ngủ gặp chiếu manh, lúc này chính là cơ hội trời ban, mau di dời ngay đề tài sang chuyện Phách Châu tạo phản, cộng với một phen biểu diễn đầy cảm xúc của Lưu Cẩn vừa rồi, biến cố hôm nay tất sẽ được hóa giải.
Trên đại điện Yên tĩnh, Chu Hậu Chiếu thân hình khẽ lay động, lộ ra nụ cười ảm đạm: "Phản An Hóa vương vừa bình định, Phách Châu lại phản. Hoàng đế như trẫm đây chẳng lẽ làm thất bại tới vậy à, thế cho nên thiên hạ mới liên tiếp tạo phản, nối liền không dứt sao?"
Các đại thần cúi đầu không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm công nhận.
Câu cảm khái này của Chu Hậu Chiếu xem như đã nói đúng trọng điểm, có thể nói là ngôn chi hữu vật, ngươi chả phải là hôn quân vô đạo sao? Quốc quân vô đạo thì ắt phản quân thiên hạ nổi lên khắp nơi, đây là chuyện vô cùng logic.
Lưu Cẩn nằm ở trong điện, bỗng nhiên đứng lên, quỳ xuống trước Chu Hậu Chiếu, thái độ bi thương nản lòng vừa rồi lập tức bay sạch, thần thái bay bổng lớn tiếng nói: "Bệ hạ, trước tiên bình ngoại địch đã rồi lại thương nghị nội sự, Phách Châu cách kinh sư chỉ hơn một trăm dặm, phản quân sớm chiều là tới, bệ hạ và chư vị thần công mau thương nghị xem bình diệt phản quân như thế nào đi. Đây mới là yếu vụ số một, lão nô thân ở trong cung thì chẳng chạy đi đâu được, ngày sau vương sư triều đình bình diệt phản loạn đã rồi thương nghị tội của lão nô cũng không muộn."
Các đại thần trong lòng trầm xuống.
Đề tài nếu thật sự bị Lưu Cẩn mượn chuyện Phách Châu để chuyển hướng, các đại thần trong điện làm sao còn có cơ hội ngày sau thương nghị tội của Lưu Cẩn nu? Chỉ sợ hôm nay vừa ra khỏi cửa cung thì đã bị bắt vào chiếu ngục chịu tra tấn tới chết rồi.
Mấy tên ngôn quan ngự sử đứng trong hàng há miệng thở dốc, muốn phản đối, nhưng mở miệng ra thì lại không biết nên lấy lý do gì, từ đại nghĩa mà nói thì Lưu Cẩn nói cũng không sai, trước tiên bình ngoại địch rồi thương nghị nội chính là lời nói vì nước vì dân. Không thể cãi được, nhìn bộ dạng thề sống thề chết bảo vệ Lưu Cẩn của bệ hạ, cho dù bọn họ có phản đối thì liệu có hiệu quả hay sao?
Trong lòng Chúng thần cực kỳ lo lắng, nhưng mà Chu Hậu Chiếu lại cao hứng, suy nghĩ của hắn và Lưu Cẩn cũng giống nhau, cuối cùng cũng có một sự kiện nghĩa chính nghiêm từ để tách Lưu Cẩn ra.
Chu Hậu Chiếu đứng dậy ngồi trở lại long ỷ, nhìn đại thần cả điện rồi cười lạnh: "Nghe những lời công trung thể quốc của Lưu Cẩn kia kìa, rồi nhìn lại cái đám đại thần chỉ biết nội chiến tranh quyền các ngươi đi, trong lòng trẫm thật sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Được rồi, chuyện vừa rồi tạm thời gác lại đã, chúng ta trước tiên bàn việc bình định Phách Châu đi. Tất Vân, ngươi nói chi tiết lại đi, Phách Châu rốt cuộc là thế nào? Gan chó của kẻ nào lớn vậy, dám phản trẫm?"
Tất Vân chính là lão thái giám vừa rồi vào điện báo tin.
Nói tới vị lão thái giám này, có thể nói là lão tiền bối trong cung. Luận về tư lịch thì cao hơn Lưu Cẩn rất nhiều, xem như là nhân vật cùng thời kì với Tiêu Kính, Vương Nhạc, lão vào năm Thành Hóa đã tịnh thân vào cung. Về sau một đường lăn lộn, cho tới hai năm cuối thời Chính Đức thì được thăng chức làm thái giám tổng quan của Ti thiết giám. Còn lĩnh cả hàm đề đốc Đông Hán.
Tất Vân thấy Chu Hậu Chiếu hỏi thì vội vàng cong lưng, nói: "Bệ hạ, Phách Châu đêm qua đã tạo phản, đầu lĩnh phản tặc là hưởng mã đạo lớn nhất vùng Phách Châu Trương Mậu, còn có một nữ tử cũng là một trong những đầu mục, chính là cá lọt lưới mà Sơn Âm Hầu Tần Hầu gia lúc trước bao vây tiễu trừ Thiên Tân Bạch Liên giáo tạo phản, từ trong sự bao vây tiễu trừ của đại quân triều đình chạy thoát, tên là Đường Tử Hòa, mấy tháng nay ả ta dẫn theo ba ngàn dư nghiệt Bạch Liên giáo từ Thiên Tân chạy trốn tới Phách Châu, cùng xách động với Trương Mậu, hợp binh tổng cộng hơn năm ngàn nhân mã, đêm qua vừa công chiếm thành Phách Châu..."
Lưu Cẩn cả giận nói: "Phản tặc lớn mật thật! Hừ Tần Kham lúc trước sao không..."
Nói tới đây Lưu Cẩn bỗng nhiên ngậm mồm, muốn mượn cớ cắn Tần Kham một cái, nhưng hắn bỗng nhiên nhớ tới mình lúc này vẫn chưa tính là hoàn toàn thoát hiểm, vạn nhất chọc cho mấy tên vây cánh của Tần Kham tâm sinh phản cảm, lại liên hợp với đại thần cả điện tố hắn, vậy thì chính là mất nhiều hơn được.
Thế là Lưu Cẩn vội vàng sửa lại: "Hừ! Đám phản tặc vô pháp vô thiên này, nếu không mau phát binh khiển tướng bình diẹt chúng thì bọn chúng còn tưởng rằng vương sư triều đình chúng ta là bùn đất, muốn phản thì phản. Tất Vân, ngươi nói rõ với bệ hạ và các đại thần đi, đám người này vì sao mà tạp phản?"
Tất Vân liếc Lưu Cẩn vừa khôi phục thái độ bay bổng một cái, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cổ quái, một lúc vẫn lúng ta lúng túng không nói gì.
Lưu Cẩn nóng nảy, giậm chân nói: "Ngươi nói đi chứ!"
Tất Vân lắp bắp nói: "Bệ hạ, Lưu công công, Phách Châu Trương Mậu và Đường Tử Hòa tạo phản, truy cứu nguyên nhân thì là vì... là vì.... Lưu công công."
Nói xong Tất Vân còn như sợ người khác không biết Lưu công công là ai vậy, rụt rè chỉ vào Lưu Cẩn, nói: "... Lưu Cẩn, Lưu công công."
"Hả?" Lưu Cẩn kinh hãi, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Trong bàn lập tức truyền đến không ít tiếng "phì" bật cười của các đại thần, ngay cả Nghiêm Tung cũng nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa, cũng có vô số đại thần tinh thần đột nhiên chấn động, thế suy sụp lập tức trở nên ý chí chiến đấu sục sôi.
Lão hoạn tặc này, thấy ngu chưa? Tự mình chui vào bẫy của mình?
Lông mày Chu Hậu Chiếu từ từ nhíu lại, mím môi ngồi trên long ỷ không nói gì, ánh mắt đảo qua Tất Vân rồi dừng trên người Lưu Cẩn, không rõ là bất ngờ hay là nản lòng thoái chí.
Lưu Cẩn ngây ra đó, hoảng hốt thất thần, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, dần dần xanh mét, rồi cuối cùng đột nhiên nhảy dựng lên, rít: "Sao lại là Tạp gia? Tạp gia đào mộ tổ nhà các ngươi à? Vì sao cứ gây khó cho Tạp gia vậy? Tất Vân! Lão hỗn trướng ngươi chẳng lẽ cũng liên thủ với chúng muốn chơi ta?"
Tất Vân tuy rằng cũng là hoạn quan, nhưng tính tình rất thành thật, Lưu Cẩn thế lớn, Tất Vân cũng luôn rất cung kính với hắn, có điều cung kính không có nghĩa là sợ chuyện, lão nói sao cũng là lão hoạn của ba triều, tư lịch sờ sờ ra đó.
Nghe thấy Lưu Cẩn cắn loạn giống như chó điên, sắc mặt Tất Vân cũng trầm xuống, lườm Lưu Cẩn rồi hừ lạnh: "Lưu công công, chuyện này không phải là Tạp gia sắp đặt, trên quân báo chính là nói như vậy, Phách Châu tối hôm qua sau khi bị phản tặc đánh chiếm. Một bách hộ Cẩm Y vệ nhân lúc loạn nhảy tường ra ngoài, suốt đêm phi ngựa cấp tốc tới kinh sư báo tin, lúc này người vẫn còn ở ngoài hoàng cung, hắn cầm theo bố cáo chiêu an của phản tặc, còn cả hịch phản tặc cả đêm dán khắp thành Phách Châu, trên hịch viết rõ chuyện tạo phản có liên quan tới Lưu công công ngươi, nói là bị ngươi bức cũng không sai."
Nói xong Tất Vân từ trong ngực lấy ra hai tờ giấy, một tờ là bố cáo chiêu an, một tờ là hịch. Hai tay giơ cao về phía Chu Hậu Chiếu.
Một tiểu hoạn quan cầm phất trần nhận lấy, cung kính đưa tới tay Chu Hậu Chiếu.
Nhìn bố cáo và hịch trong tay Chu Hậu Chiếu, hai mắt Lưu Cẩn hoảng hốt, hai đầu gối như nhũn ra.
Lúc này hắn nhớ tới một người, gia phó của hắn, khâm sai thái giám đề đốc Lương Hồng được hắn phái đến Phách Châu cướp bạc.
Nếu nói sự tạo phản của Phách Châu có liên quan tới hắn, nhất định là Lương Hồng nói gì đó với phản tặc.
Trái tim vừa quay trở lại lồng ngực của Lưu Cần giờ lại tót lên cổ họng, Lưu Cẩn nhìn tờ hịch trong tay Chu Hậu Chiếu, rất muốn biết bên trên viết gì, cũng tiện để mình có thể gian nghĩ lý do giải thích.
Chu Hậu Chiếu lẳng lặng đọc hịch, càng đọc sắc mặt càng lạnh. Một cỗ thất vọng thật sâu bao phủ trái tim.
Sau một hồi lâu, Chu Hậu Chiếu chậm rãi gập hịch và bố cáo lại, đón ánh mắt nhìn chăm chú của đại thần cả điện, từ từ thở dài: "Lưu Cẩn..."
"Có... có lão nô."
Chu Hậu Chiếu nhìn hắn, ngữ khí đã bất tri bất giác biến thành lạnh lẽo: "Trên hịch nói, ngươi lệnh cho thái giám đề đốc Lương Hồng cướp đoạt Phách Châu, ép Phách Châu phải chịu sưu cao thuế nặng. Làm loạn mã chính của Phách Châu, khiến bách tính Phách Châu phải bán con dai con gái. Mười thì mất hết chín, vô số lương dân bị ngươi bức thành cướp đường, đạo tặc Trương Mậu trong một năm ngắn ngủi đã tụ tập được hơn hai ngàn tặc chúng."
Cả người Lưu Cẩn run lên: "Bệ hạ! Người vừa rồi đã nói, hịch chính là cớ để phản tặc mưu soán thiên hạ, sao có thể tin dc? Bệ hạ, thiên hạ đều đổ oan cho lão nô, bệ hạ, người là trời của lão nô, trời không thể trách oan ta được!"
Chu Hậu Chiếu thở dài: "Bên trên hịch này còn nói rất rõ, nói lý do ngươi áp thuê cao cho Phách Châu là trẫm muốn xây Báo Phòng, Lưu Cẩn, Báo Phòng của trẫm không phải toàn ra bạc lấy từ nội khố ra sao? Trẫm bảo ngươi thu thuế của bách tính Phách Châu lúc nào? Chỗ bạc thu được này đi vào đâu?"
"Bệ hạ, lão nô thật sự không biết, cho dù thực sự có chuyện đó thì cũng là người phía dưới mượn cờ hiệu của lão nô để lừa đảo cướp đoạt, lão nô thật sự không biết gì cả!"
Chu Hậu Chiếu cười chua sót: "Hịch của An Hóa vương nói là bị ngươi bức, hịch của Phách Châu Trương Mậu cũng nói là bị ngươi bức phản, ngươi bảo trẫm làm sao mà tin được cả hai người đều là trùng hợp? Lưu Cẩn.."
"Có."
Ánh mắt Chu Hậu Chiếu trống rỗng nhìn về phía ánh mặt trời ngoài cửa điện, buồn bã nói buồn bã nói: "Trẫm.... Còn có thể tin ngươi nữa sao?"
"Bệ hạ! Lão nô bị oan."
"Đừng kêu oan nữa, trẫm hôm nay đồng thời đọc hai bản hịch, hiện tại đã dần dần minh bạch một chuyện, Lưu Cẩn..." Chu Hậu Chiếu nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, thở dài: "Ngươi quả nhiên ác danh bên ngoài, có lẽ ngươi quả thật trung thành và tận tâm với trẫm, nhưng trẫm thật sự không thể để cho ngươi lo liệu tòa giang sơn này thay trẫm được nữa, xã tắc Đại Minh là cơ nghiệp tổ tông lưu lại cho trẫm, nó không thể bị hủy ở trong tay ngươi được. Sáng sớm Ngày mai, ngươi về Phượng Dương thủ lăng đi."
"Bệ hạ --" Lưu Cẩn quỳ xuống, tuyệt vọng hô to.
Chu Hậu Chiếu xoay người đưa lưng về phía Lưu Cẩn, thở dài nặng nề.
Hôm nay tâm tình của hắn từ lên cao tới xuống thấy, từ mựng rỡ tới đau khổ, cho tới sau khi đọc xong hịch của Phách Châu Trương Mậu, Chu Hậu Chiếu giống như bị gõ một gậy vậy, hoàn toàn tỉnh ngộ.
Lưu Cẩn quả thật trung thành và tận tâm, có điều... Hắn cũng chỉ còn lại trung thành và tận tâm.
Chu Hậu Chiếu lúc này bỗng nhiên tràn ngập sự thất vọng đối với Lưu Cẩn, loại cảm xúc thất vọng này so với phẫn nộ thì càng cháy tim mòn xương hơn.
Đám người Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa, Nghiêm Tung thì mắt sáng rực.
Chính lúc này! Hỏa hậu đã đến rồi!
Ánh mắt của Ba người bất giác liếc về phía ngoài cửa điện.
Một bóng người rụt rè đúng vào lúc này xuất hiện ngoài cửa điện Phụng Thiên, cả người co rúm quỳ xuống ngoài cửa.
"Nô tỳ ti lễ giám bỉnh bút, thái giám chưởng ấn đề đốc Đông Hán Đới Nghĩa có chuyện quan trọng muốn bẩm tấu."