Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 485 - Chương 512: Quyết Chiến Kim Điện (Hạ 4)

Chương 512: Quyết chiến kim điện (hạ 4)

Phong ba này chưa dứt, phong ba khác đã lại tới!

Đám người Lý Đông Dương, Nghiêm Tung nín thở, lẳng lặng nhìn thân ảnh co thành một đống quỳ gối ngoài cửa điện của Đới Nghĩa, trên người mặc cẩm bào đẩu ngưu dưới hành lang âm u ở ngoài điện giống như một ngọ lửa từ Hoàng Tuyền sâu thẳm bốc lên, câu hồn phách người ta về trốn U Minh.

Mí mắt Lưu Cẩn giật giật mấy cái, vừa hoảng sợ vừa phẫn hận lườm Đới Nghĩa, chỉ hận không thể dùng ánh mắt lăng trì tùng xẻo hắn.

Chu Hậu Chiếu vẻ mặt suy sụp, không nhìn Lưu Cẩn lấy một cái, lại nhíu mày mặt trầm như nước nhìn chằm chằm Đới Nghĩa ngoài điện.

"Ngươi lại có chuyện gì muốn bẩm tấu à? Chẳng lẽ ngươi cũng có hịch văn lấy ra cho trẫm xem nữa sao?"

Đới Nghĩa ngỡ ngàng ngẩng đầu: "Hả? Hịch văn? Hịch văn gì cơ?"

Chu Hậu Chiếu hừ mạnh: "Ngươi rốt cuộc muốn bẩm tấu chuyện gì?"

Đới Nghĩa vội vàng thành thành thật thật cúi đầu bẩm: "Bệ hạ, phiên tử Đông Hán dưới tay nô tỳ tháng trước ở trong thành kinh sư bắt được một tên sâu dân mọt nước, tên này đi ngàn nhà chạy vạn hộ, trộm không ít đồ, Đông Hán hung hăng thẩm tra hắn một phen, kết quả lại vô tình tra ra một kiện đại án..."

Chu Hậu Chiếu căn bản chẳng có tâm tình nghe cái gọi là đại mà Đới Nghĩa nói, lúc này hắn đang đắm chìm trong sự thất vọng đối với Lưu Cẩn, đồng thời trong đầu cũng suy tư về xem sắp tới để ai thay thế chức của Lưu Cẩn, đảm nhiệm thái giám ti lễ giám ti lễ giám, lần này nhất định phải chọn một thái giám thành thật với bổn phận, không làm xằng làm bậy mới được.

Nghe Đới Nghĩa có một chuyện nhỏ mà dài dòng mãi không xong, Chu Hậu Chiếu tức giận nói: "Chọn cái quan trọng mà nói! Ngươi tới kim điện của trẫm để tán dóc à?"

Đới Nghĩa sợ tới mức vội vàng gật đầu nói: "Vâng, vâng, vâng, nô tỳ giờ nói luôn tới chỗ quan trọng. Tên hại dân hại nước đó ăn hai loại hình cụ của Đông Hán liền không chịu nổi, khai hết toàn bộ những việc xấu đã làm trước kia, phiên tử dưới tay nô tỳ cảm thấy không hài lòng, lại dụng hình với hắn một lần nữa, lần này tên đó chỉ còn lại nửa hơi thở. Để giữ mạng hắn lại chủ động nói ra một chuyện, đó là bốn tháng trước vào một đêm khuya nào đó, hắn đang đi hết nhà này đến nhà kia ở kinh sư để làm mua bán không vốn thì phát hiện phát hiện gia phó của một nhà nào đó đang lén vận chuyện một cái thùng ở cửa sau. Hơn mười người lén lút ngay cả đèn lồng cũng không đốt, thùng thì lại cái này lớn hơn cái kia, khoảng tới trăm thùng, tên hại dân hại nước này vui quá, tưởng là đại hộ nhân gia nhân lúc trời tối chuyển bạc, thế là kiên nhẫn nằm ở trên nóc nhà đối diện chờ sau khi bọn họ chuyển xong rồi thì đi vào phát tài..."

".... Về sau gia phó của nhà đó sơ ý, khi vận chuyển thùng không cẩn thận làm nghiêng. Tên hại dân hại nước đó trời sinh có một đôi mắt nhìn xuyên đêm, lại phát hiện sau khi thùng bị nghiêng thì đổ ra toàn khôi giáp binh khí và cung tên, tên hại dân hại nước này sợ quá, lập tức cảm thấy chuyện này không tầm thường, nước này quá đục, thế là không dám ở lại. Nhân lúc trời tối mà chạy thẳng, cho tới khi bị Đông Hán bắt, tên hại dân hại nước này mới nói chuyện này ra..."

"Khôi giáp, binh khí và cung tên? Thứ này không ngờ được chuyển vào nhà một gia đình ở vào kinh.." Chu Hậu Chiếu khựng lại một chút rồi tiếp theo giận dữ nói: "Ý của ngươi là, lại có người muốn trẫm phản? Hơn nữa ở ngay trong thành kinh sư, ngay dưới mí mắt của trẫm? Trẫm rốt cuộc là chọc cho bao nhiêu người hận mà hết tên này tên kia muốn phản thế hả!"

Đới Nghĩa vội vàng dập đầu: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết! Nô tỳ tổng đốc Đông Hán, tra xét chuyện tạo phản là chức trách, một hộ gia đình ở kinh sự mà tàng trưc nhiều khôi giáp binh khí cung tên như vậy, Đông Hán nhận thấy được chuyện này không tầm thường."

Chu Hậu Chiếu lạnh lùng nói: "Đã bắt nhà đó chưa? Tìm ra được khôi giáp binh khí chưa?"

Đới Nghĩa cười cay đắng, giống như là sợ hãi liếc Lưu Cẩn một cái, rồi cúi đầu lúng ta lúng túng không dám lên tiếng.

Chu Hậu Chiếu bực mình nói: "Ngươi nói đi chứ! Ngây ra đó làm gì?"

Lưu Cẩn thất hồn lạc phách quỳ trong điện, lòng đầy chua sót tính toán nghĩ biện pháp để làm Chu Hậu Chiếu hồi tâm chuyển ý. Cho dù không thể làm ti lễ giám chưởng ấn nữa thì ít nhất cũng phải xin được một đạo thánh chỉ, để Chu Hậu Chiếu phái nhiều võ sĩ cấm cung bảo hộ, mấy năm nay đắc tội với quá nhiều người, nếu cứ liền một mình tới Phượng Dương, chắc chắn sẽ chết một cách mạc danh kỳ diệu ở giữa đường.

Trong lòng đang tính toán thì vô ý liếc Đới Nghĩa một cái, thấy Đới Nghĩa tuy rằng vẻ mặt có vẻ như đang sợ hãi, nhưng trong mắt lại hiện lên một đạo sát khí nồng đậm, sát khí chính là hướng về phía Lưu Cẩn hắn.

Lưu Cẩn ngây người một chút, tiếp theo cả người giật bắn, Thất thanh kêu to: "Bệ hạ."

Đới Nghĩa lại bỗng nhiên mở miệng cướp lời hắn: "Bệ hạ, nô tỳ không dám ra lệnh cho Đông Hán tra xét, vì hộ gia đình này là ở phường NHân Thọ, lại là nhà riêng của ti lễ giám chưởng ấn Lưu công công ở ngoài cung, nô tỳ không dám dĩ hạ phạm thượng, nhưng mà mưu phản chính là đại sự, cũng là chức trách của nô tỳ, không dám giấu diếm bệ hạ, cho nên hôm nay mới tới kim điện cầu kiến bệ hạ, xin bệ hạ định đoạt."

"Đới Nghĩa! Tên vương bát ngươi! Ngươi cũng dám đổ oan cho ta, Tạp gia liều mạng với ngươi!" Lưu Cẩn triệt để điên cuồng rồi, hai tay hóa chưởng thành trảo lao về phía Đới Nghĩa.

Đới Nghĩa ôm đầu co người lại, mặc cho chỉ trảo của Lưu Cẩn như mưa rền gió dữ trút xuống lưng hắn, miệng thì không ngừng cầu xin: "Lưu công công, Đông Hán chính là gia nô của thiên gia, chức trách là không thể không tra, Lưu công công hà tất lại làm khó người trung thành làm việccho bệ hạ như ta?"

Một kẻ đánh một kẻ né, hai người làm náo loạn cả cung điện.

Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên quát lên: "Dừng tay cả lại! Các ngươi không để ý tới thể thống triều nghi à? Càn rỡ."

Lưu Cẩn dừng tay, xoay người quỳ xuống trước mặt Chu Hậu Chiếu, thê lương hét to: "Bệ hạ, cái oan này lão nô gánh không nổi, lão nô thề với trời, tuyệt không có việc này! Lão nô chính là hoạn quan trong cung, sớm đã tuyệt hậu tự rồi, sao dám làm ra việc đại nghịch bất đạo ? Mà có động cơ gì để làm chuyện đại nghịch bất đạo này? Bệ hạ minh sát."

Chu Hậu Chiếu nhìn chằm chằm Lưu Cẩn, ánh mắt âm trầm, giọng như hàn thiết: "Ngươi đã không làm thì việc gì phải truy đánh Đới Nghĩa?"

"Đới Nghĩa có có thù riêng với lão nô, hôm nay bỏ đá xuống giếng đổ oan cho lão nô, lão nô vô tội, chết cũng không nhận tội."

Đới Nghĩa không để ý tới Lưu Cẩn, chỉ hướng về phía Chu Hậu Chiếu nói: "Bệ hạ, nô tỳ lớn mật, trước khi vào cung đã thông báo cho Cẩm Y vệ và Tây Hán, Cẩm Y vệ Tần Hầu gia và Tây Hán Cốc công công cũng hiểu sự thể quá lớn, không thể dễ dàng định luận, luôn phải có bằng chứng như núi mới có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục, cho nên Cẩm Y vệ, Đông Tây Hán mới tự điều động hơn một ngàn nhân mã, vây chặt nhà riêng của Lưu công công, hạ nhân nha hoàn trong nhà tất cả toàn bộ bị bắt, chỉ đợi bệ hạ cho phép, Hán Vệ sẽ vào Lưu phủ điều tra một phen."

Cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt của Chu Hậu Chiếu, Đới Nghĩa lại thấp giọng thăm dò: "Nếu bệ hạ cảm thấy việc này giả dối hư ảo, không có căn cứ thì nô tỳ giờ sẽ bảo người rút Hán Vệ về, coi như là chưa có gì phát sinh."

Ánh mắt nhìn Lưu Cẩn của Chu Hậu Chiếu đãkhông còn là thất vọng, mà là hoàn toàn lạnh lùng, lạnh lùng tới mức khiến Lưu Cẩn đau lòng, cũng làm chính hắn đau lòng.

" Đã phát sinh rồi thì sao có thể coi như nó chưa phát sinh? Trẫm không nên bịt tai trộm chuông nữa..." Chu Hậu Chiếu ngửa đầu nhìn đỉnh điện âm trầm bên trên, lòng như tro tàn thì thầm.

"Đới Nghĩa..."

"Có nô tỳ."

"Hiện tại trẫm và đại thần cả triều sẽ rời cung, đồng loạt đến nhà riêng của Lưu Cẩn, trẫm muốn tận mắt xem Hán Vệ có thể tra ra được gì."

"Nô tỳ tuân chỉ.."

Chu Hậu Chiếu phất phất tay như hư thoát: "Vậy truyền chỉ quân thần di giá."

Tiểu hoạn quan cầm phất trần bước nhanh xuống thông truyền nghi trượng của hoàng đế, Chu Hậu Chiếu như du hồn đi xuống điện, trước khi dẫn các đại thần đi ra khỏi điện, khi bước qua bên cạnh Lưu Cẩn, ngay cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn hắn lấy một cái.

Lưu Cẩn vẫn dập đầu bang bang với Chu Hậu Chiếu, bi thiết nói: "Bệ hạ, lão nô bị oan, lão nô là hoạn quan, hoạn quan vô hậu, làm gì có lý do để tạo phản, bệ hạ minh xét, bệ hạ minh xét."

Đợi Chu Hậu Chiếu va các đại thầ là ra khỏi điện rồi, Đới Nghĩa cố ý tụt lại phía sau, bỗng nhiên nhếch miệng cười với Lưu Cẩn, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, điềm nhiên nói: "Lưu công công, Tạp gia sẽ tìm được lý do hoạn quan tạo phản cho ngươi, ngươi cứ chờ xem."

Bình Luận (0)
Comment