Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 486 - Chương 513: Quyết Chiến Kim Điện (Hạ Thật) (1)

Chương 513: Quyết chiến kim điện (hạ thật) (1)

Nghi trượng Hoàng đế ra khỏi cung, tất cả dụng vật của nghi trượng như kim qua chương trượng tinh kỳ đều miễn, chỉ vận dụng mấy nghìn võ sĩ cấm cung hộ thị trước sau, một đám đại thần nhắm mắt theo đuôi đi sau ngọc liễn của Chu Hậu Chiếu, Đới Nghĩa thì đi sát bên cạnh ngọc liễn, thường ngày Chu Hậu Chiếu xuất hành, Lưu Cẩn cũng đứng ở vị trí này, khi đó hắn rất hăng hái, khí phách vô cùng, song Lưu Cẩn hôm nay lại cả người cong gập, già nua như một lão nhân trăm tuổi, trên mặt lộ rõ thần sắc tuyệt vọng, đi cách ngọc liễn của Chu Hậu Chiếu rất xa.

Đới Nghĩa ở trên kim điện phun ra tin tức kinh thiên như vậy, cho dù Chu Hậu Chiếu giống như tin mà không phải tin, song các thị vệ bên cạnh hắn lại không thể không cẩn thận, bắt đầu từ lúc Chu Hậu Chiếu đi lên ngọc liễn, các thị vệ vô hình chung đã đẩy Lưu Cẩn ra thật xa, ai nấy tay án đao dắt ở hông, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm Lưu Cẩn.

Lưu Cẩn cảm thấy bi ai cực độ, lúc trước theo thánh giá của thiên tử phong quang biết bao, giờ so sánh với tư thế đề phòng sâm nghiêm của thị vệ bên cạnh thiên tử, giữa hắn và Chu Hậu Chiếu giống như cách nhau cả vạn dặm, tựa hồ không thể nào theo kịp được nữa.

Lưu Cẩn Thất hồn lạc phách đi rất chậm, bỗng nhiên vấp phải một hòn đá nhỏ trên đường, Lưu Cẩn lảo đảo, đi đứng lại càng chậm chạp, cực kỳ giống một vị lão nhân gần đất xa trời.

Trong Ngọc liễn truyền đến tiếng thở dài trầm thấp của Chu Hậu Chiếu.

"Tuyên, Lưu Cẩn được gần."

Các thị vệ nhíu mày, vẫn tự giác tránh ra một con đường.

Bảo Quốc công Chu Huy vừa hay đi theo sau ngọc liễn!" Nghe thấy Chu Hậu Chiếu truyền triệu, Chu lão công gia vuốt râu, giống như vô tình đi lệch khỏi đội ngũ các đại thần, tới gần bên phải ngọc liễn mấy bước, đôi mắt già nua đục ngầu lườm Lưu Cẩn.

Lưu Cẩn ngây người một chút, rồi lập tức mừng như điên, bước nhanh tới cạnh ngọc liễn, hồn nhiên không thèm để ý tới ánh mắt đề phòng của Chu Huy và các thị vệ.

Lưu Cẩn có một loại dự cảm, lúc này là cơ hội giữ mạng cuối cùng của hắn.

Nếu không nắm chặt được nó, ngay cả về Phượng Dương thủ hoàng lăng cũng sẽ trở thành hy vọng xa vời, tám chín phần mười sẽ bị áp giải tới chợ một đao chém chết.

Cách bức rèm che mông lung, Chu Hậu Chiếu ngồi trong xa liễn nhìn vẻ mặt thất thểu của Lưu Cẩn, ánh mắt giống một con chó già sắp bị đuổi ra khỏi cửa, lộ ra ánh mắt van nài. Chu Hậu Chiếu cuối cùng không nhịn được, mắt lại đỏ ửng rơi lệ.

"Lưu Cẩn, trẫm từng hỏi qua ngươi một câu. Hôm nay trẫm vẫn muốn hỏi một câu tương tự. Ngươi sao lại biến thành như vậy?"

Lưu Cẩn vừa đi bên cạnh ngọc liễn vừa buồn bã khóc nói: "Bệ hạ, lão nô chấp chưởng ti lễ giám quá mức sát phạt, điểm này lão nô tự mình thừa nhận, thủ đoạn thật sự là hơi độc ác một chút. Khó tránh khỏi đắc tội với văn võ công khanh trong triều, bệ hạ, triều hội hôm nay là các đại thần cùng nhau lập bẫy lão nô! Lão nô bị oan! Bọn họ đây là có trả thù lão nô!"

Chu Hậu Chiếu thở dài. Cũng không tỏ thái độ tin hay không tin, chỉ chậm rãi nói: "Lúc trước những năm ở đông cung là những ngày tháng vô lo vui vẻ nhất của trẫm, chẳng phải nghĩ ngợi chuyện gì cả. Chuyện lớn tới mấy cũng có phụ hoàng và các lão thần chống đỡ giúp trẫm, trẫm mỗi ngày chỉ phải tới xuân phường ứng phó một chút với Dương tiên sinh, sau đó thì dẫn tám người đám ngươi và Trương Vĩnh đi dạo trong thành kinh sư, trẫm rất hiếu kỳ với tất cả những gì trong dân gian, thỉnh thoảng lại bỏ số tiền lớn ra mua một số những thứ mà không biết là cái gì, phiền ngươi và đám Trương Vĩnh vất vả mang xách.

"Trẫm thích trân cầm kỳ thú, trong tám người đông cung, ngươi là người hiểu tâm ý của trẫm nhất. Các loại hổ báo sư hùng trong Báo Phòng của trẫm hiện giờ hơn nửa là ngươi vơ vét từ các nơi trong thiên hạ, trẫm nhớ rõ sau khi giao Tây Hán cho ngươi, ngươi cố ý ở trong Tây Hán xây một thượng bảo ti, gần ngàn phiên tử tụ tập trong đây, chính là để tìm kiếm những trân thú và trò hay trong thiên hạ cho trẫm, Lưu Cẩn. Ngươi... Có tâm."

"Bệ hạ, lão nô là gia nô của bệ hạ, tất cả những cái này đều là chuyện trong phận sự của lão nô." Lưu Cẩn rơi lệ lã chã.

Trong ngọc liễn, Chu Hậu Chiếu thở dài sâu kín: "Trẫm từ nhỏ đến lớn sống một mình trong đông cung, rất ít khi gặp mặt phụ hoàng phụ mẫu, cho nên trẫm tuy là thân sinh của mẫu hậu, nhưng quan hệ với bà ta không được thân thiết lắm, Lưu Cẩn, ngươi là người thân nhất của trẫm ngoài phụ hoàng, trẫm vẫn luôn coi ngươi như thân nhân, bởi vì ngươi là người theo trẫm lâu nhất, cũng tri kỷ nhất, trên điểm này, ngay cả Tần Kham cũng không bằng ngươi, trẫm quả thật coi ngươi như thân nhân! Cho nên hai năm nay có vô số thanh âm hạch tội ngươi, trẫm đều coi như không nghe thấy, trẫm biết ngươi tham ô, trong nhà chất rất nhiều bạc, trẫm biết ngươi thiện quyền, trong triều một nửa đều là vây cánh của ngươi, thậm chí ngay cả Đại học sĩ nội các, Binh bộ thượng thư, ngự sử Đô Sát viện đều là thân tín của ngươi. Lưu Cẩn, những cái này trẫm không quan tâm, khó khăn của thi hành biện pháp chính trị, khó khăn ở trên ra lệnh dưới làm theo, khó khăn ở trên bảo dưới nghe, cho nên sắp xếp thân tín ở những vị trí trọng yếu, trẫm không hề cảm thấy là quá đáng, bởi vì trẫm tin ngươi là trung thành và tận tâm..."

Thở dài, thanh âm của Chu Hậu Chiếu giống như từ cuối chân trời bay xuống, không thể nắm bắt.

"Lưu Cẩn, hôm nay trẫm hạ lệnh tự mình đến phủ ngươi xem Hán Vệ điều tra, đây là cơ hội cuối cùng trẫm cho ngươi, có trẫm tận mắt chứng kiến, không ai dám đổ oan cho ngươi cả, trước lúc đó, giờ trẫm hỏi ngươi một lần, những gì mà Đới Nghĩa vừa tấu trong điện, có phải thật ư? Ngươi quả thật tư tàng khôi giáp binh khí trong phủ?"

Lưu Cẩn trong lòng chua xót, lời này hắn trả lời thế nào đây? ? Đới Nghĩa dám vào điện bẩm tấu, tất nhiên đã sớm có an bài, cho dù Chu Hậu Chiếu hiện tại tự mình đến phủ của hắn, bọn Đới Nghĩa chắc đã chuẩn bị trước rồi, chỉ chờ Chu Hậu Chiếu tới vén tầm màn phủ cuối cùng lên mà thôi.

Sự do dự của Lưu Cẩn lọt vào mắt Chu Hậu Chiếu, lại cho rằng Lưu Cẩn quả nhiên giấu hắn làm ra chuyện đại nghịch này, Chu Hậu Chiếu trong ngọc liễn cả người run rẩy, tay chân lạnh toát, cuối cùng tâm như tro tàn.

"Khải tấu bệ hạ, đã tới tư trạch của Lưu Cẩn ở phường Nhân Thọ." Một gã đại hán tướng quân ôm quyền bẩm báo trước liễn.

Trước tư trạch của Lưu Cẩn đã có Cẩm y Giáo úy mặc phi ngư phục bao vây tầng tầng lớp lớp, mặc áo thô cổ tròn là phiên tử Đông Hán Tây Hán, cùng với người của Thuận Thiên phủ, binh mã ti, hiển nhiên đại sự phát sinh trên kim điện hôm nay đã truyền khắp kinh sư.

Chu Hậu Chiếu trầm mặc đi xuống xa liễn, dưới sự vây quanh của thị vệ và các đại thần tới trước đại môn tư trạch của Lưu Cẩn, Lưu Cẩn thì lại ngây ngốc đứng cạnh ngọc liễn không nhúc nhích.

Hắn dự cảm được, lần này sinh cơ của hắn đã mất rồi.

Chu Hậu Chiếu vừa nhấc chân vào cửa, người bỗng nhiên khựng lại, xoay người nhìn Lưu Cẩn đứng cách đó không xa, sát khí trong lệ quang đau xót của Chu Hậu Chiếu thoáng hiện.

"Lưu Cẩn, ngươi nếu không phụ trẫm, trẫm tất không phụ ngươi, ngươi nếu phụ trẫm,... Trẫm thề sẽ băm thây ngươi."

Hạ nhân nha hoàn bên trong phủ của Lưu Cẩn quả nhiên sớm bị Hán Vệ bắt lại, trong nhà trống không, ở phường Nhân Thọ kinh sư này tấc đất tấc vàng, có thể có một tòa lớn chiếm hơn mười mẫu đất, đủ có thể thấy quyền thế của Lưu Cẩn ngập trời cỡ nào.

Chu Hậu Chiếu nghiêm mặt đi vào trong nhà, đi sát sau lưng hắn trừ đại thần và thị vệ, còn có mấy tên cao thủ của Hán Vệ và Thuận Thiên phủ nha, mấy người này văn bất thành võ bất tựu. Nhưng lại có kinh nghiệm phá án và trực giác rất nhạy bén, án tử lọt vào tay họ ít có chuyện không phá được, Đới Nghĩa làm việc rất đắc lực, biết điều tra Lưu phủ không thể thiếu được việc phải tìm kiếm những nơi như mật thất cơ quan, thế là trước tiên triệu tập những người này tới.

Đứng tại tiền viện của Lưu phủ rộng lớn, Chu Hậu Chiếu khoanh tay nhìn trời.

Sắc trời mờ mịt, một đóa mây đen nặng nề áp lên đầu hắn.

"Tìm!"

Thật lâu sau, Chu Hậu Chiếu lạnh lùng hạ lệnh.

Hán Vệ như lang như hổ xông vào hậu viện tiền đường, từng nhóm lần lượt triển khai tìm kiếm kiểu rải thảm, cái thứ bày ở bên ngoài rất nhanh bị Hán Vệ chuyển ra.

Cống phẩm đồ sứ từng kiện từng kiện được chuyển ra, từng thùng bạc trắng ngần được giấu trong nội khố được nâng ra, từng bức từng bức tranh chữ của danh nhân các đời cũng được cuộn lại mang ra.

Chu Hậu Chiếu mặt không biểu tình nhìn mấy thứ này, trong lòng vẫn chưa nổi lên một tia gợn sóng.

Đúng như lời hắn nói, chuyện Lưu Cẩn tham ô hắn đã biết từ lau rồi, người phía dưới tham một chút tài không xúc phạm tới điểm mấu chốt chân chính trong lòng hắn.

Lẳng lặng đứng ở tiền viện, các đại thần ở đằng sau thở mạnh cũng không dám, mọi người rất kiên nhẫn chờ kết quả điều tra.

Đợi chừng một canh giờ, sắc mặt Chu Hậu Chiếu dần dần có chút biến hóa.

Bình Luận (0)
Comment