Hoàng kim bạc trắng cùng với các loại trân bảo được bê ra thật sự quá nhiều, gần ngàn nhân mã của Hán Vệ biến thành cu li, tới tới lui lui chuyển hòm chuyển rương. Tất cả đều là những thứ trong rương đều là hoàng kim bạc trắng nặng trịch, khoảng không ở tiền viện Lưu phủ rộng lớn như thế mà toàn bộ chật hết, vậy mà thùng vẫn được tiếp tục chuyển ra, rất có thế nối liền không dứt.
Ngay cả vị quốc quân giàu có nhất thiên hạ như Chu Hậu Chiếu đây cũng không khỏi cảm thấy nhìn thấy ghê người khi nhìn thấy ghê người, chỗ này là bao nhiêu bạc, thu nhập hàng năm của quốc khố Đại Minh hiện giờ chỉ khoảng ba bốn trăm vạn lượng, thu nhập của nội khố cũng chỉ có vẻn vẻn hơn một trăm vạn lượng, nhưng hôm nay chỗ bạc bàu ra trước mặt Chu Hậu Chiếu đã vượt quá một ngàn vạn lượng. Nhân mã Hán Vệ phía sau vẫn đang nườm nượp nâng thùng ra tiếp, thùng bạc đã chất lên thành từng tòa Kim Tự Tháp.
Chu Hậu Chiếu phẫn nộ quay đầu lườm Lưu Cẩn một cái, trầm giọng quát: "Những thứ linh tinh như vàng bạc không cần chuyển ra nữa! Trước tiên cứ để đó, tìm cẩn thận những thứ khác cho trẫm!"
Người của Hán Vệ đều quỳ xuống vâng dạ, Đới Nghĩa vung tay về phía những tên cao thủ chuyên lùng bắt, mấy người tách khỏi đám đông, chia ra bốn phía cẩn thận tìm kiếm.
Hồ nước, Hành lang gấp khúc, hoa viên, thậm chí cả nóc nhà. Cao thủ đúng là cao thủ, mỗi một chỗ không khiến người ta chú ý đều không bỏ qua. Trong sự chờ đợi ai mang tâm tư nấy, cuối cùng cũng có phát hiện.
"Bệ hạ, trong rừng cây hậu viện có dấu vết vùi lấp, xin bệ hạ định đoạt." Một cao thủ truy tìm quỳ xuống đất vội vàng bẩm.
Chu Hậu Chiếu trong lòng lạnh toát, hung hăng vung tay lên: "Tất cả theo trẫm tới rừng cây hậu viện."
Rừng cây không lớn, chiếm khoảng gần nửa mẫu đât, bên trong xây lương đình và sơn tuyền, cùng với chim chóc trong rừng kêu vang, rất có mấy phần ý vị u nhã. Lưu Cẩn tuy là thái giám nhưng phẩm vị sinh hoạt rất cao.
Chu Hậu Chiếu đứng trong rừng cây, phía sau là một đám đại thần và huân quý, Hán Vệ vây quanh một chỗ trống trải trong rừng cây.
Ngay trước mặt Chu Hậu Chiếu, một cao thủ truy tìm lấy ra một gáo nước, rải nước xuống chỗ đất trông, cơ hồ trong chớp mắt, nước liền bị đất hút sạch.
Cao thủ truy tìm gật đầu, khẳng định nói: "Nơi này từng bị người ta đào, tuy rằng bên ngoài đã che đi, nhưng hiển nhiên là làm không tốt, nếu không thì nước rót lên trên không thể nào bị hút nhanh như vậy, hơn nữa dùng chân giẫm lên chỗ đất này cũng thấy cảm giác khang khác, phía dưới hơi xốp, nơi này khả nghi."
Chu Hậu Chiếu lạnh lùng nói: "Đào lên."
Hán Vệ đồng loạt động thủ đào bới, các đại thần tò mò nhìn chăm chú các động tác của Hán Vệ, sau một nén hương, đào đã sâu được vài thước, một phiên tử chọc cuốc sắt trong tay xuống, bỗng nhiên truyền đến tiếng vang, phiên tử ngẩn người, mừng rỡ nói: "Phía dưới quả nhiên có thứ gì đó."
Sắc mặt Chu Hậu Chiếu càng âm trầm, Lưu Cẩn hai đầu gối mềm nhũn, giống như mất đi tri giác quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch như người chết, cả người bất giác run lẩy bẩy.
Chôn bên dưới vẫn là thùng, ước chừng tới trên trăm, rương nào rương nấy đều được chôn rất sâu.
Thùng được mở ra trước mặt Chu Hậu Chiếu, thứ bên trong khiến mọi người đột nhiên biến sắc.
Hai ngàn bộ khôi giáp chế thức, năm trăm khẩu súng điểu, năm trăm tấm thuẫn bài, một ngàn thanh trường thương, một ngàn thanh nhạn linh đao chế thức của quân đội do Chế tạo cục làm ra.
Những thứ tiếp theo càng khiến người ta hết hồn, một chiếc ngọc tỷ chạm trổ phi thường tinh xảo, mười tám bộ long bào Minh hoàng ngũ trảo, chín dây đai ngọc long phượng, hai chiếc mũ dực long hoàng kim, mà khiến Chu Hậu Chiếu phẫn nộ nhất là, bên trong còn có năm trăm chiếc mặc cung nha bài.
Cái gọi là "Mặc cung nha bài", chính là giấy thông hành có thể tự do ra vào cửa cung đại nội, chỉ cần chưa tới thời gian lạc áp của cung cấm vào ban đêm. Tay cầm mặc cung nha bài này có thể vào thâm cung, nói cách khác, mạng nhỏ của Chu Hậu Chiếu chẳng khác nào nằm trên tay Lưu Cẩn, hắn muốn lấy lúc nào thì lấy.
"Ồ? Bệ hạ, hai vật này bên trong có cơ quan." Đới Nghĩa cầm quạt tròn có cánh dùng trong nghi trượng của hoàng đế chạy đến, ở trước mặt Chu Hậu Chiếu vặn nhẹ một điểm trên cánh quạt, vừa rút một cái, hai thanh chủy thủ xanh lét rõ ràng được tẩm kịch độc lộ ra.
Bao gồm cả Chu Hậu Chiếu, mọi người đều hít một hơi lạnh, sắc mặt mọi người đồng thời trở nên rất khó coi.
Trong đám người, Tiêu Phương, Lưu Vũ, Công bộ thượng thư hự một tiếng. Đám người Trương Văn Miện thì cả người mềm nhũn ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Xong rồi, xong cả rồi!
Khuôn mặt anh tuấn của Chu Hậu Chiếu đã vặn vẹo dữ tợn, nhìn chăm chú những vật đại nghịch bày trước mắt, mỗi một kiện đều tỏa ra quang mang lành lạnh, giống như đang cười nhạo như tín nhiệm ngây thơ mù quáng của hắn đối với Lưu Cẩn mấy năm nay.
"Lưuuuuuu Cẩnnnnnn!" Chu Hậu Chiếu tức giận đến nỗi cả người run rẩy, rít ra hai chữ qua kẽ răng.
Lưu Cẩn quỳ xuống trước mặt hắn, giận dữ biện giải: "Bệ hạ! Đây là tiểu nhân hãm hại. Lão nô vô tội, lão nô bị oan! Vẫn là câu đó, lão nô là hoạn quan, có lý do gì mà tạo phản? Bệ hạ, xin ngài minh xét."
"dẫn Lưu Cẩn đi! Nhốt vào chiếu ngục. Không, nhốt vào nội ngục!" Chu Hậu Chiếu mặt đỏ bừng lên, hét.
Tất cả vây cánh của Lưu Cẩn mặt cắt không còn hột máu. Vẻ mặt trắng bệch, Tiêu Phương năm nay đã gần tám chục mặt già trợn lên, ngất ngay tại chỗ.
Hai gã phiên tử Đông Hán khôi ngô tiến lên, tóm lấy tay Lưu Cẩn, một trái một phải kéo hắn đi.
"Bệ hạ, lão nô bị oan! Lão nô tuyệt không hai lòng, lão nô chết không nhắm mắt."
Chu Hậu Chiếu chỉ vào bóng dáng càng lúc càng xa của Lưu Cẩn, rít lên: "Trẫm không phụ ngươi, ngươi cớ sao lại phụ trẫm!"
Cho tới lúc Lưu Cẩn bị kéo đi xa, tiếng kêu oan đầy thê lương vẫn vang vọng trong không khí.
Chu Hậu Chiếu tím mặt, lại nhìn nhìn các vật cấm trước mặt, tim giống như bị đâm vạn lần, đau tới tận xương.
"Hồi cung!" Chu Hậu Chiếu quay đầu bỏ đi.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lời nói mới rồi của Lưu Cẩn, cước bộ của Chu Hậu Chiếu không khỏi khựng lại.
Tranh biện của Lưu Cẩn không phải không có lý, một hoạn quan không con không cái như hắn, lấy đâu ra lý do tạo phản? Sĩ tử bách tính Thiên hạ sao có thể để một hoạn quan làm hoàng đế?
Nghi hoặc mới vừa hiện lên, Đới Nghĩa giống như nhìn ra sự đăm chiêu của Chu Hậu Chiếu, khom lưng cười nói: "Bệ hạ, Lưu Cẩn tạo phản xúc mưu đã lâu, chắc là bắt đầu từ ngày đầu tiên lên chấp chưởng ti lễ giám, nô tỳ bốn tháng trước đã biết được trong phủ Lưu Cẩn có thể giấu vật nghịch, nên âm thầm điều tra rõ đem việc này, thì ra Lưu Cẩn tuy là hoạn quan, nhưng hắn còn có một vị thân huynh đệ, tên là Lưu Cảnh Tường, hiện làm hữu Đô Đốc quân Đô Đốc phủ, người này không tài không đức thì không nói, có điều Lưu Cẩn còn có một đứa cháu trai cống sinh đang đọc sách ở Quốc Tử Giám, tên là Lưu Nhị Hán, tên tuy rằng thô lỗ, nhưng mệnh cách không tồi, nô tỳ sai người tới Hưng Bình Thiểm Tây, quê của Lưu Cẩn để hỏi thăm, năm đó Lưu Cẩn từng mời một vị tiên sinh xem bói tới tính mệnh cho Lưu Nhị Hán, tiên sinh xem bói sau khi suy tính thì chấn động, nói Lưu Nhị Hán 'Thượng vân quy bích lạc, hạ tịch táng thương ngô. Minh vãn dư nghiêu lịch, quy tân khải hạ đồ'..."
Chu Hậu Chiếu nhíu mày nói: "Ý là thế nào?"
Đới Nghĩa cười khinh miệt, nói: "Đương nhiên là nói Lưu Nhị Hán này có tướng tử vi, là mệnh hoàng đế chính kinh, Lưu Cẩn lúc ấy nghe vậy thì mừng tới phát điên, từ năm Hoằng Trị thứ mười bảy đã nghĩ cách đưa Lưu Nhị Hán vào Quốc Tử Giám làm cống sinh, từ đó về sau coi hắn như bảo bối trong lòng bàn tay, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, Lưu Nhị Hán đó ỷ vào sự sủng ái của Lưu Cẩn, mấy năm nay ở kinh sư cuồng vọng ngang ngược. Bệ hạ, nô tỳ hôm qua đã bí mật bắt Lưu Cảnh Tường và Lưu Nhị Hán vào chiếu ngục, lấy lời khai của hai người này, sự mưu phản của Lưu Cẩn hiển nhiên không phải là tin đồn vô căn cứ, bệ hạ có muốn hay không, hay là tự mình thẩm bọn họ?"
Mặt Chu Hậu Chiếu run run mấy cái, ngửa mặt lên trời thở dài.
Được rồi, tất cả đã được giải thích, Chu Hậu Chiếu lần đầu tiên phát giác, thì ra lòng người thế gian không ngờ lại dơ bẩn như vậy.
"Không cần, Hán Vệ tiếp tục tra khám án này, hình bộ, Đô Sát viện, Đại Lý tự tam ti hội thẩm, truy bắt bỏ tù tất cả vây cánh liên quan."
Lưu Cẩn ngã rồi.
Kết quả trong Dự kiến, nhưng quá trình thì lại ngoài ý liệu.
Cẩm Y vệ, Đông Hán và Tây Hán chưa có tiền lệ liên thủ, Hán Vệ xuất hết cân, tra xét toàn thành.
Chu Hậu Chiếu vẫn đang trên đường từ tư trạch của Lưu Cẩn về Báo Phòng, vô số đại thần thuộc vây cánh của Lưu Cẩn tất cả đều bị Hán Vệ bắt hết, Tiêu Phương, Lưu Vũ, Trương Văn Miện tất cả những nhân vật hạch tâm của hoạn đảng này bị bắt ngay tại chỗ, trấn phủ Cẩm Y vệ Bắc trấn phủ ti Đinh Thuận và Thiên hộ Lý Nhị, Thường Phượng tựa hồ sớm đã biết được kết quả, đồng thời vào lúc Lưu Cẩn bị bắt vào quan lại nội ngục, hành động vây bắt vây cánh của Lưu Cẩn đã được bắt đầu.
Thiên tử tức giận, thây phơi trăm vạn.
Sau khi hai thanh chủy thủ tậm độc được lấy ra từ quạt tròn, Chu Hậu Chiếu cuối cùng đã động sát tâm đối với Lưu Cẩn.
Đây là điểm mấu chốt của Chu Hậu Chiếu, cũng là nghịch lân của Chu Hậu Chiếu, Lưu Cẩn cuối cùng đã chạm đến nó, hoặc là nói, có người giúp Lưu Cẩn chạm đến nó.