Hán Vệ lộ ra răng nanh ngủ đông đã lâu, dưới mệnh lệnh trong lúc cuồng nộ của Chu Hậu Chiếu, hung thần ác sát xông vào phủ đệ của vô số đại thần trong kinh sư, vây cánh của Lưu Cẩn bị đeo cùm sắt bắt vào chiếu ngục, vô số nữ quyến lão nhân khóc lóc kêu trời bị bắt vào đại lao, chờ đợi hậu quả hoàng đế nổi giận, không ít đại thần tự biết tạo nghiệp chướng của nặng không thể may mắn thoát khỏi dứt khoát treo cổ tự tử trong nhà mình, cũng có người rất dứt khoát hạ quyết tâm trước tiên giết thê tử con cái của mình rồi mới tự sát, bởi vì bọn họ không muốn nhìn thấy vợ con mình bị đưa vào giáo phường ti, bị trăm ngàn nam nhân làm nhục chà đạp, cũng có đại thần thầm mong may mắn, nhân lúc chưa có kết quả thẩm tra xử lí cuối cùng đối với Lưu Cẩn, thế là thu thập hành tang mang theo vợ con bỏ trốn.
Biến cố xảy ra bất ngờ, kinh sư đang bình tĩnh một chút dấu hiệu cũng không có thì bỗng dưng nổi lên kinh đào hãi lãng, một lần thanh tẩy triều đường lớn nhất triều Chính Đức Đại Minh từ từ được triển khai.
Phủ Sơn Âm Hầu vẫn bình tĩnh.
Nếu nói trong bình tĩnh có gì đó khác lạ thì là biểu hiện của gia chủ Tần phủ Tần Kham hôm nay tựa hồ có chút khác thường.
Sáng sớm đã ngồi bên hồ nước uống rượu, trên bàn đá đặt hai cái chén, từ lúc trời sáng ngồi cho tới tận chiều, trầm mặc nhìn hồ nước tới ngơ ngác xuất thần, chẳng ai biết được hắn đang nghĩ gì.
Cho tới giờ Thân buổi chiều, Đinh Thuận vội vàng vào phủ cầu kiến Hầu gia, đám người Đỗ Yên Kim Liễu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù Tần Kham không nói gì, nhưng nhị nữ cũng đã lờ mờ đoán được Tần Kham đang đợi tin tức gì đó.
Đinh Thuận đã là khách quen của hầu phủ, vào cửa sau khi hỏi qua quản gia liền rất kích động lao tới hồ nước, nhìn thấy trước mặt Tần Kham bày mấy món ăn, Đinh Thuận không khỏi ngẩn người, tiếp theo thì vẻ mặt vui mừng nói: "Hầu gia, Lưu Cẩn ngã rồi."
Trên mặt Tần Kham không hề tỏ ra vẻ vui mừng, giống như tất cả đều ở trong dự kiến của hắn, hắn chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, ngửa mặt lên trời thở ra một ngụm trọc khí.
"Cuối cùng cũng ngã rồi!... Cũng nên ngã rồi!"
Đinh Thuận khom người ôm quyền với Tần Kham: "Tất cả những điều này toàn nhờ sự thần cơ diệu toán của Hầu gia, tảo triều hôm nay mọi người án theo kế hoạch của Hầu gia, từng bước bức Lưu Cẩn tới tuyệt lộ, Hầu gia uy vũ."
Tần Kham cười cười: "Uy vũ thì không dám, ta chỉ chẳng qua là nắm bắt được tâm tư của bệ hạ mà thôi, nhược điểm trí mạng nhất của Lưu Cẩn là nhận thức của hắn đối với bệ hạ vẫn chỉ dừng lại thời kì ở đông cung, hắn vẫn cho rằng bệ hạ vẫn là Thái tử đơn độc vô tâm vô phế của năm đó..."
Dừng một chút, nhìn sắc trời quang dần, Tần Kham nói: "Lưu Cẩn quên mất rằng người có đơn thuần tới mấy cũng sẽ lớn, một nam nhân đã lớn tất nhiên có thứ mà hắn thủ hộ, thứ này có thể là nữ nhân mà hắn yêu, có thể là chân lý của đạo đức, có thẻ chỉ là một gia đình phổ thông bình thường..."
Đinh Thuận cười nói: "Thứ Bệ hạ thủ hộ tất nhiên là cơ nghiệp tổ tông để lại cho hắn."
"Đúng, cơ nghiệp tổ tông là điểm mấu chốt của bệ hạ, cũng là nghịch lân của hắn, cho nên chỉ có chụp lên đầu Lưu Cẩn cái mũ tạo phản mới có thể triệt để chọc giận bệ hạ, mới có thể chân chính làm tổn thương tới bệ hạ, bệ hạ mới có thể không hề lưu luyến hạ sát thủ với Lưu Cẩn."
Đinh Thuận giật mình nói: "Chẳng trách trước kia nhiều ngôn quan tố Lưu Cẩn tham ô, thiện quyền, tàn sát trung lương như vậy mà Hầu gia đều không côn nhận, cũng không nhúng tay vào đó, thì ra khi đó Hầu gia đã thấy rõ những cái cớ này không thể lật đổ của Lưu Cẩn, chỉ có gắn chặt tội danh tạo phản này, chạm tới chỗ đau của bệ hạ, Lưu Cẩn mới tính là thật sự đi vào tuyệt lộ."
Tần Kham cười cười gật đầu, sau đó nói: "Chuyện làm có gọn gàng ư? Có để lại sơ hở không?"
Đinh Thuận nhìn nhìn chung quanh rồi hạ giọng cười nói: "Cẩm Y vệ giờ dần khi trời chưa sáng đã bao vây tư trạch của Lưu Cẩn, bắt tất cả gia phó mang đi, chặt đứt liên hệ của Lưu phủ và ti lễ giám trong cung, rồi lại gióng trống khua chiêng gọi Đông Hán Tây Hán tới, quá trình này ít nhất có một canh giờ trống, Lưu phủ trong một canh giờ này tất nhiên mặc chúng ta muốn làm gì thì làm, binh khí khôi giáp và ngọc tỷ chính là được chôn trong một canh giờ này, sau đó lại đút bạc cho cao thủ truy tìm của Thuận Thiên phủ, thế là cao thủ phát hiện dấu vết vùi lấp trong Lưu phủ liền thuận lý thành chương, bất kỳ ai cũng không nhìn ra sơ hở."
Tần Kham thở dài: "Lưu Cẩn hãm hại tàn sát vô số trung lương, hắn nhất định không ngờ mình cũng chết vì bị người ta hãm hại, nhân quả báo ứng, tuần hoàn xác đáng, trong cõi hư vô quả thật có một đôi mắt đang chăm chú nhìn thế nhân."
Lập tức Tần Kham lại nói: "Tiếp theo bệ hạ sẽ hạ lệnh cho tam ti hội thẩm, Lưu Cẩn vẫn chưa chết, chúng ta không thể lơ là, nhất định phải gắn chặt tội danh của Lưu Cẩn, còn nữa, đối với vây cánh của hắn cũng phải một lưới bắt hết, nơi giam giữ Lưu Cẩn phải có trọng binh canh gác, nghiêm cấm bất kỳ ai tiếp xúc với hắn."
"Vâng."
Sau khi Đinh Thuận đáp lời, thấy Tần Kham lộ ra sắc mặt mệt mỏi, liền rụt rè nói: "Hầu gia, địch nhân lớn nhất Lưu Cẩn đã ngã rồi, ngài hình như không cao hứng lắm?"
Tần Kham cười khổ nói: "Ta nên cao hứng à? Vận dụng nhiều nhân lực vật lực như vậy, bố cục vòng này nối vòng kia, thậm chí phải trả giá một hồi chiến tranh mới lật đổ được Lưu Cẩn, huống hồ một Lưu Cẩn ngã xuống thì sao? Hiện trạng Đại Minh hiện giờ chẳng lẽ giết một thái giám là có thể thay đổi được à? Đinh Thuận, đây không phải là vinh quang, cũng không phải là thắng lợi, đối với toàn bộ Đại Minh mà nói, chúng ta chỉ là đang hao tổn bên trong, hơn nữa hao tổn bên trong vẫn chưa kết thúc, tương lai còn có thể có nhiều tranh đấu hơn, chúng ta còn có thể phải trả giá lớn hơn."
Đinh Thuận vẻ mặt mờ mịt chớp chớp mắt.
Tần Kham ản lòng thở dài: "Ta nói với ngươi những cái này làm gì nhỉ, đi đi, an bài thỏa đáng chuyện nên an bài đi, làm cho cẩn thận, tru trừ Lưu Cẩn chỉ còn thiếu một đao cuối cùng này thôi."
"Vâng."
Đinh Thuận dạ một tiếng, tiếp theo vẻ mặt có chút cổ quái nhìn Tần Kham.
"Hầu gia..."
"Còn chuyện gì nữa?"
" Triều hội Hôm nay quần thần phát động, chung sức diệt Lưu Cẩn, bên trong xảy ra một chút bất ngờ?"
"Bất ngờ gì?"
"Ặc. Nửa đường thái giám ti thiết giám Tất Vân vào điện, nói là lục lâm hưởng mã đạo khởi sự, công chiếm Phách Châu, giết tri phủ Phách Châu, còn giết cả khâm sai đề đốc thái giám Phách Châu Lương Hồng, cũng phát hịch văn, nói là Lưu Cẩn cướp đoạt Phách Châu, bách tính khổ sở vô cùng, cho nên hưởng mã đạo dựng cờ phản, hưng binh phạt bất nghĩa..."
Tần Kham quả thật hơi bất ngờ, tiếp theo cười khổ nói: "Đạo hịch văn này cũng khéo thật, tuy nói không tính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng ít nhất cũng là dệt hoa trên gấm, có điều Phách Châu tạo phản, lại thêm một chuyện phiền toái..."