Đinh Thuận mặt mày cổ quái nói: "Hầu gia, thuộc hạ cũng, cảm thấy đạo hịch văn này cũng không tính là trùng hợp. Bởi vì đầu mục tạo phản của Phách Châu có hai người, một là đầu lĩnh hưởng mã đạo Phách Châu Trương Mậu, người còn lại là người quen của Hầu gia, Đường thần y, Đường Tử Hòa lúc trước từ Thiên Tân chạy thoát, hai cỗ nhân mã của Trương Mậu và Đường Tử Hòa hợp thành một cỗ, phản quân tổng cộng có hơn năm ngàn người, rồi mới chiếm thành Phách Châu, Hầu gia, hịch văn này chắc cũng là bút tích của Đường Tử Hòa."
Tần Kham hai mắt trợn tròn, giật mình nhìn Đinh Thuận, tiếp theo sắc mặt dần dần trở nên âm trầm khó coi.
Đường Tử Hòa!
Nàng ta không ngờ lại tạo phản! Nữ nhân này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Thế đạo lộn xộn ngả nghiêng như vậy, một nữ nhân rốt cuộc nhúng tay vào làm cái gì? Lý tưởng và chí hướng nhất định phải dựa vào tạo phản làm loạn mới thực hiện được sao?
Trong lòng Tần Kham giống như bị phủ lên một đám mây đen, Đường Tử Hòa có lẽ tài trí siêu phàm, có lẽ tạm thời có thể đánh cho triều đình luống cuống tay chân, nhưng mà kết cục cuối cùng nhất định sẽ không xuôi gió xuôi nước như nàng ta nghĩ, lực lượng của triều đình Đại Minh không phải một giới nữ lưu như nàng ta có thể khiêu chiến được, cơ sở phục hưng mà hoàng đế Hoằng Trị và rất nhiều danh thần mất tâm huyết cả đời mới gây dựng được cũng không phải chỉ dựa vào chiếm lĩnh một thành trì là có thể lật đổ.
Nữ nhân này chơi với lửa rồi, nàng ta nhảy múa trên mũi đao, kỹ thuật nhảy rất đẹp, lại như pháo hoa cháy sáng rồi vụt tắt mà thôi.
Đinh Thuận thấy Tần Kham ngẩn ngơ mãi không nói gì, càng khẳng định suy nghĩ của mình, vẻ mặt không khỏi càng rụt rè.
"Hầu gia, Đường cô nương tuy nói là tuyệt sắc nhân gian, nhưng nữ nhân này rất phỏng tay, quả thực cực kỳ vô pháp vô thiên, thuộc hạ cả gan nói lời bất kính, ngài hay là mau từ bỏ ý đồ với nàng ta đi, ngài hiện giờ là huân tước triều đình, lại rất được thiên tử sủng tín, nữ nhân này một lần hai lần tạo phản, tương lai Hầu gia nếu đưa nàng ta vào phòng, chỉ sợ... Chỉ sợ đối sẽ bất lợi đối với tiền đồ của Hầu gia, bệ hạ nếu biết thân phận của nàng, chắc hắn cũng sẽ rất không vui, dù sao đã gây ra cái chuyện tạo phản này thì chẳng có ai sạch sẽ được, đúng như Hầu gia vừa nói đó, hai chữ 'Tạo phản' chính là nghịch lân của bệ hạ, không thể chạm vào được đâu."
Nghe thấy Đinh Thuận chân thành khuyên giải, Tần Kham lấy lại tinh thần, vẻ mặt càng thêm chua sót.
"Lưu Cẩn là ta tự tay dùng hai chữ 'Tạo phản' để đưa vào tuyệt lộ, vết xe đổ ở ngay trước mắt ta, ta sao có thể dẫm vào vết xe đổ của hắn được? Đinh Thuận, ngươi yên tâm, ta biết phải làm như thế nào, Phách Châu là tấm chắn phía nam của kinh sư, triều đình sẽ không trơ mắt nhìn Phách Châu có sơ xuất, lập tức sẽ xuất động đại quân bao vây tiễu trừ bọn họ, vận mệnh của Đường Tử Hòa không còn nằm trong lòng bàn tay ta nữa rồi."
Đinh Thuận trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Hầu gia, nếu bệ hạ sai ngài đi bình định loạn Phách Châu thì sao? Lưu Cẩn đã ngã, người duy nhất hiện giờ hiện giờ có thể tin tưởng chính là ngài, vả lại Đường Tử Hòa là chạy thoát khỏi mười kẽ tay của ngài, phái ngài đi bình loạn là rất có khả năng."
"Ta đây sẽ tự tay dẹp yên nàng ta." Tần Kham mắt lộ hung quang lạnh lùng nói.
Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Đinh Thuận, Tần Kham im lặng một lúc, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên hiu quạnh
Lưu Cẩn ngã rồi, Tần Kham lại cảm thấy trống vắng lạ lùng, không phải loại trống vắng cuồng vọng"trong thiên hạ đã không còn địch thủ", mà là sự thương xót từ trong xương tủy đối với vương triều quốc tộ chỉ có không đến ba trăm năm trong lịch sử này.
Chỉ mong, có người khách ngoại lai như hắn tới thời đại này, lịch sử sẽ khác đi, ít nhất thì Lưu Cẩn trong lịch sử vốn có tới năm Chính Đức thứ năm mới phải đền tội, ở đời này chỉ năm Chính Đức thứ hai đã đi vào tuyệt lộ.
Gió lạnh nổi lên, trên mặt nước tĩnh lặng nổi lên từng gợn sóng, Tần Kham xoa xoa bả vai, cảm thấy đã hơi lạnh rồi.
Một tấm áo da cừu nhẹ nhàng choàng lên vai hắn, Tần Kham quay đầu, thấy Đỗ Yên đang mỉm cười nhìn hắn, nụ cười của nàng ta bình tĩnh, điềm nhiên, giống như nước hồ, thỉnh thoảng cũng như lúc này nổi lên gợn sóng.
"Tướng công, trời lạnh rồi, vào nhà đi."
Tần Kham tạm thời ném đi đủ loại gánh nặng trong lòng, cười gật đầu: "Được, vào nhà, lát nữa chắc có khách quý tới chơi, bảo đầu bếp làm ít thức ăn và rượu."
Thở dài, Tần Kham cười khổ nói: "Hôm nay e là muốn không say cũng không được rồi."
Khi trời sắp tối, khách quý quả nhiên tới cửa.
Khách quý quả thật rất quý, thiên hạ không có gì quý hơn hắn
Thị vệ Cấm cung giới bị bao vây hầu phủ tầng tầng lớp lớp, Chu Hậu Chiếu mặc nho sam màu đen, vẻ mặt ủ rũ đi vào tiền đường hầu phủ.
Tần Kham tựa hồ đã chờ ở tiền đường từ lâu, thấy Chu Hậu Chiếu vào cửa, Tần Kham đứng dậy chắp tay với Chu Hậu Chiếu: "Thần chờ bệ hạ đã lâu, lúc này rượu đã hâm, đồ ăn còn nóng, lửa trong chậy than cũng đốt vừa tới."
Cho dù tâm tình thập phần thống khổ khó chịu, Chu Hậu Chiếu vẫn không nhịn được ngạc nhiên nói: "Ngươi biết trẫm sắp tới: "
Tần Kham cười nói: "Thần không chỉ biết bệ hạ sẽ tới, càng biết bệ hạ rất muốn uống rượu, rất muốn nhất túy giải thiên sầu."
Chu Hậu Chiếu lườm hắn: "Báo Phòng của trẫm cũng có rượu, ngươi sao biết ta nhất định sẽ đến chỗ ngươi uống rượu?"
Tần Kham thở dài cười nói: "Bởi vì nơi này không chỉ có rượu, còn có bằng hữu."
Nghe thấy câu này, mắt Chu Hậu Chiếu đỏ lên, tiếp theo thì òa khác, ức cảm xúc kìm ném cả ngày hoàn toàn được phóng xấu, khóc tới tê tâm liệt phế bi thương đến cực điểm.
"Tần Kham, hôm nay... Hôm nay mất đi một người mà trẫm tín nhiệm nhất, một người mà ta coi như thân nhân, trẫm... rất khó chịu! Trẫm cảm thấy mình sống cũng chẳng còn gì thú vị."
Tần Kham lẳng lặng nhìn Chu Hậu Chiếu, lúc này hắn toàn không còn uy nghi của hoàng đế, khóc giống như một đứa trẻ con, thất vọng, phẫn nộ thương tâm và thống khổ ứ đọng từ lúc bắt đầu triều hội hôm nay cuối cùng đã được phát tiết toàn bộ trước mặt Tần Kham một cách không hề cố kỵ.
"Bệ hạ, thần muốn hỏi ngài một chút, từ nhỏ đến lớn, thứ ngài có được nhiều hơn hay là mất đi nhiều hơn." Tần Kham bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Chu Hậu Chiếu ngừng khóc, suy nghĩ một lát rồi nức nở nói: "Trẫm là thiên chi kiêu tử, đương nhiên là thứ có được nhiều hơn, trừ phụ hoàng và, và... Lưu Cẩn, trẫm cơ hồ chưa từng mất đi cái gì."
Tần Kham thở dài: "Nếu có được nhiều hơn so với mất đi, thần nghĩ ngài hiện tại nên thoải mái cười to mới đúng, ngài nên cảm thấy may mắn vì mình sinh ra đã là thiên gia tôn quý, người nên minh bạch khắp thiên hạ chỉ có một mình ngài được đầu thai tôn quý nhất, về phần thứ mà ngài mất đi, ví dụ như nói sự phản bội của một ai đó, sự tín nhiệm mà mình bỏ ra bị cô phụ, còn cả tính cám đã dâng ra nhưng chú định không được báo đáp. Mấy thứ này so với thứ mà ngài có thì tính là gì đâu."