Chu Hậu Chiếu tuy nói là đế vương tôn quý nhất thiên hạ, nhưng tuổi của hắn dù sao cũng chỉ mới mười bảy, tâm trí và lịch duyệt so với Tần Kham sống hai đời người, trải qua vô số lần đấu đá mà nói thì không khỏi kém quá xa, lời này của Tần Kham có thể nói là khuyên giải an ủi, cũng có thể nói là khái quát đối với xử thế quan của mình.
Những lời này hắn chỉ nói cho bằng hữu nghe.
Đáng tiếc bằng hữu Chu Hậu Chiếu này lại không hiểu lắm, lúc này hắn đang đắm chìm trong sự bi phẫn đối với sự phản bội của Lưu Cẩn, căn bản không tỉ mỉ phẩm vị lời nói này của Tần Kham.
Trên bàn có rượu, rượu đã được hâm, là nữ nhi hồng ngon nhất.
Chu Hậu Chiếu thuận tay cầm bầu rượu lên, cũng không dùng chén mà ghé miệng vào uống hai ngụm, uống nhanh quá nên sặc.
Tần Kham bất đắc dĩ vỗ nhẹ vai cho hắn.
Chu Hậu Chiếu ho một lúc thì bình thường lại, đặt mạnh bầu rượu lên bàn, khóc lớn nói: "Trẫm đối với Lưu Cẩn có thể nói móc hết tim gan, những năm gần đây không hề nghi ngờ, hắn muốn quyền vị, trẫm cho hắn làm ti lễ giám chưởng ấn, giao toàn bộ thiên hạ cho hắn quản, hắn thích bạc, nhiều ngôn quan ngự sử ở trước mặt trẫm hạch tội hắn tham ô, chiếm đất, nhận hối lộ như vậy, trẫm vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt, chưa từng trừng phạt hắn, nhưng Tần Kham, ngươi nói đi, Lưu Cẩn vì sao muốn tạo phản? Trẫm rốt cuộc có chỗ nào khiến hắn không hài lòng, không ngờ hắn lại muốn giành cả cơ nghiệp mà tổ tông lưu lại cho ta!"
Tần Kham thở dài: "Bệ hạ, ngươi sai là ở chỗ đối với hắn quá tốt, thế nhân có trăm loại mặt, ngàn loại tính, khi nghèo khổ một đấu gạo một phân bạc người ta đã thấy đủ thấy vui, không hy vọng xa vời gì nữa, vô cùng quý trọng những thứ đã có được này, nhưng lại có những người thiên tính tham lam, có được càng nhiều thì càng thấy không đủ, được voi đòi tiên, lòng tham không đáy..."
"Lưu Cẩn chính là loại người này?" Chu Hậu Chiếu dần dần ngừng tiếng khóc.
"Bệ hạ đã tận mắt nhìn thấy rồi, thần việc gì phải nhiều lời nữa?"
Chu Hậu Chiếu buồn bã thở dài: "Lúc trước khi ở đông cung, Lưu Cẩn vô cùng quan tâm trẫm, sinh hoạt thường ngày của trẫm đều qua tay hắn, khi đó trẫm của chiếu cố rất thỏa đáng. Thậm chí có mấy lần trẫm đi tiểu đêm, Lưu Cẩn đều gắng gượng canh giữ ở cửa tẩm cung của trẫm, trẫm chỉ cần tùy tiện ho khan một tiếng, Lưu Cẩn sẽ tới trước mặt trẫm với thời gian bằng nhanh nhất. Nói thật, ngay cả phụ hoàng trẫm cũng chưa từng quan tâm tới trẫm như vậy."
Tần Kham thở dài.
Thành công không phải là ngẫu nhiên, đắc thế cũng không phải là ngẫu nhiên, Lưu Cẩn cả đời này có thể leo lên tới địa vị như vậy, người ngoài chỉ thấy sau khi hắn đắc thế thì ngang ngược như nào, nhưng lại chưa từng nghĩ tới Lưu Cẩn trước lúc đắc thế đã phải trả giá đắt như thế nào. Hắn dùng ti tiện cả đời để đổi lấy sự phong quang của ngày hôm nay, nhưng mà loại phong quang này chỉ kéo dài được hai năm, hiện giờ đã bị bỏ tù, tính mạng khó giữ.
Nếu sớm biết có hôm nay. Hắn liệu còn chịu dùng sự ti tiện cả đời để đổi lấy hai năm huy hoàng này hay không?
"Bệ hạ, hiện giờ Lưu Cẩn, đã không còn là Lưu Cẩn lúc trước ở đông cung nữa rồi, quyền lực mà bệ hạ ban cho hắn đã làm hắn hoàn toàn thay đổi từ trong ra ngoài, khi ở đông cung hắn có lẽ có thể vì mấy lượng bạc hiếu kính của hoạn quan bên dưới mà vui thầm cả ngày, song hôm nay, mơ ước của hắn đã là giang sơn của bệ hạ, bệ hạ, Lưu Cẩn hôm nay, ngài hoàn toàn có thể coi hắn là một người xa lạ không có liên quan gì tới ngài. Thậm chí còn là kẻ thù."
Chu Hậu Chiếu lại uống một ngụm rượu, thương tâm thở dài: "Hôm nay từ trong phủ của Lưu Cẩn tìm ra được hơn một ngàn khôi giáp binh khí và súng điểu, trẫm lúc ban đầu trong lòng còn thấy nghi hoặc, cảm thấy là có người đang hãm hại Lưu Cẩn. Dù sao thái giám vô hậu, Lưu Cẩn lấy đâu ra lý do tạo phản? Về sau Lý Đông Dương Đại học sĩ khuyên trẫm chớ quên việc tạo phản của thái giám Tào Cát tường trong những năm Anh Tông. Hoạn tặc kia dựa vào mấy trăm gia phó và hơn một ngàn võ sĩ cấm cung mà dám vào cung giết hoàng đế Anh Tông hòng mưu triều soán vị, chuyện Tào Cát tường làm được, Lưu Cẩn tất nhiên cũng làm được."
Tần Kham nghe thấy vậy thì không khỏi thầm cười khổ.
Sự tích quang vinh của Tào Cát Tường có thể so sánh với Lưu Cẩn ư? Người ta chính là bị hoàng đế Anh Tông nghi kỵ, dao mổ của hoàng đế sắp kề vào cổ, bị ép phải không thể không chó cùng rứt giậu, tụ tập các gia đinh và mua chuộc võ sĩ cấm cung lỗ mãng thiếu suy nghĩ xông vào cung giết hoàng đế Anh Tông, nhân sinh của kẻ ngốc đáng yêu không cần lý do. Lưu Cẩn chưa từng trực tiếp nắm binh quyền, huống hồ thánh quyến đang sâu, sao có thể đi tạo phản?
Có điều ý tứ của Lý Đông Dương khi nói những lời này Tần Kham cũng minh bạch, không chỉ Tần Kham lo lắng, ngay cả đại thần ngoại đình này cũng lo Chu Hậu Chiếu sẽ bỗng nhiên mềm lòng đặc xá cho Lưu Cẩn, Lưu Cẩn không chết, người chết sẽ chính là những đại thần ngoại đình này, đến mức mấu chốt ngươi chết ta sống như hôm nay rồi, Lý Đông Dương tất nhiên sẽ không chút lưu tình châm ngòi thổi gió, kiên định quyết tâm giết Lưu Cẩn của Chu Hậu Chiếu.
Trong tiếng hò đánh hò giết của trong ngoài Cả triều, Lưu Cẩn lại bị vu hãm mà mất đi sự tín nhiệm cuối cùng của Chu Hậu Chiếu, làm sao có thể giữ mạng dc?
Chu Hậu Chiếu thở dài: "... Về sau Đới Nghĩa nói cháu trai của Lưu Cẩn là Lưu Nhị Hán được giang hồ thuật sĩ tính ra có mệnh hoàng đế, Lưu Cẩn khi đó lại vừa nắm ti lễ giám, một lòng muốn đoạt giang sơn của trẫm tặng cho cháu trai của hắn, trẫm lúc đó mới cảm thấy việc Lưu Cẩn tạo phản quả nhiên là có lý."
Nhìn chằm chằm Tần Kham, Chu Hậu Chiếu chua sót nói: "Nói thật, mấy ngày trước trẫm nghe nói mộ tổ của nhà Lưu Cẩn được xây thành quy mô đế vương, cũng có rất nhiều chỗ vượt quá quy định một cách nghiêm trọng, trẫm vốn nghĩ là ngươi lén giở trò, muốn hãm hại Lưu Cẩn, hiện giờ nhớ tới, trẫm quả thực đã đổ oan cho ngươi rồi, mộ tổ của Lưu Cẩn vượt quá quy định, chắc chính là do hắn làm, chỉ là hắn quyền thế ngút trời, người bên dưới dám lên tiếng dám lên tiếng mà thôi."
Mặt già của Tần Kham đỏ lên một cách ít thấy, chắp tay xúc động nói: "Bệ hạ quả thực tuệ nhãn như đuốc, thần bội phục."
Mắt Chu Hậu Chiếu đỏ lên, buồn bã nói: "Tần Kham, trẫm... Bây giờ vẫn rất khó chịu, trong lòng giống như có mấy trăm mấy ngàn thanh đao đâm chọc, ngươi từng nói với ta, thế đạo lòng người khó dò, nhưng trẫm không ngờ ngay cả người thân thiết nhất, đáng tin nhất bên cạnh lại lòng mang bất chính đối với trẫm, Tần Kham, trẫm sau này còn có thể tin ai nữa?"
Khi Chu Hậu Chiếu nói những lời này đặc biệt đáng thương đau khổ, từ sau khi hạ lệnh bắt Lưu Cẩn, hắn liền cảm thấy một sự cô độc so với rét lạnh thì còn thấu xương hơn.
Tần Kham trầm mặc một lúc, thở dài: "Bệ hạ, vua của một nước nếu ngay cả tin ai hay không tin ai mà cũng không xác định được, còn phải đi thỉnh giáo người khác, như thế thì làm sao mà hiệu lệnh thiên hạ, uy phục thần dân dc? Trong lòng Bệ hạ tự có một cán cân đẻ ước lượng anh kiệt thiên hạ, ngài nếu ngay cả chút tự tin ấy cũng không có, tương lai trong triều khó đảm bảo là sẽ không xuất hiện Lưu Cẩn thứ hai thứ ba."
Chu Hậu Chiếu ánh mắt sáng quắc nhìn hắn: "Phụ hoàng từng nói với ta, người nói đế vương không có bằng hữu, không chỉ bởi vì đế vương vô tình, người khác cũng vô tình đối với đế vương, cho nên đế vương chú định là phải cô độc, việc của Lưu Cẩn đã chứng minh lời nói của phụ hoàng là đúng, Tần Kham, ngươi thì sao?"
Tần Kham thở dài: "Lưu Cẩn vừa bị bắt vào ngục, bệ hạ ngay lập tức đến nhà ta, kỳ thật bản thân trong lòng bệ hạ cũng không với lời nói của tiên đế, đã nhận định rồi thì việc gì phải chứng thực nữa?"
Chu Hậu Chiếu bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng gật đầu thật mạnh nói: "Tần Kham, ngươi khác với Lưu Cẩn, trong lòng ngươi không có dã tâm đối với quyền vị, chỉ có thương xót đối với thiên hạ, trẫm tin ngươi. Đế vương nếu thật sự ngay cả một bằng hữu cũng không có thì làm hoàng đế còn có gì thú vị? Trẫmthà bỏ giang sơn chứ không muốn cả đời phải sống một cách nhạt nhẽo vô vị."
Tần Kham chắp tay, nghiêm mặt nói: "Thần sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của bệ hạ."
Nói cả nửa ngày, tâm tình Chu Hậu Chiếu giống như tốt hơn một chút, cầm lấy bầy rượu uống mấy ngụm. Hồn nhiên dùng tay áo lau miệng, trong mắt bỗng nhiên bắn ra sát khí sắc bén.
"Lưu Cẩn đã trẫm, trẫm cũng không dung được hắn nữa, hắn muốn gì trẫm cũng có thể cho hắn, nhưng tòa giang sơn này là cơ nghiệp tổ tông lưu lại cho trẫm. Ai dám ngấp nghé nó, trẫm sẽ lệnh mạng kẻ đó!"
Chu Hậu Chiếu đêm nay nói rất nhiều, cũng uống rất nhiều, vừa khóc vừa cười giống như người điên, chốc thì chửi Lưu Cẩn vong ân phụ nghĩa, chốc thì gào thé đau khổ.
Tần Kham vẫn lặng lẽ ngồi cùng nó, để mặc cho người tôn quý nhất thiên hạ này tận tình phát tiết khổ bi trong lòng.
Nam nhân rồi sẽ phải lớn lên. Một đoạn tình ái ngu ngơ không có kết quả!" Một lần bị bằng hữu phản bội tàn khốc, còn cả sự lòng người dễ thay đổi dần dần có thể phẩm ra tư vị. Những cái này đều có thể thúc đẩy nam hài trưởng thành rất nhanh thành nam nhân, đó là những thứ mà dù cha mẹ trưởng bối có ân cần tới mấy cũng không dậy bảo ra được. Sau khi tự mình trải qua đều sẽ biết, quá trình tuy rằng tàn khốc, nhưng nam nhân nào mà không trải qua.