Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 491 - Chương 515: Hội Thẩm Lưu Cẩn (Thượng) 2

Chương 515: Hội thẩm Lưu Cẩn (thượng) 2

Rượu đã uống hết, đúng như Tần Kham nói. Hai người đều uống say, một vị hoàng đế đương triều, một vị quốc hầu thế tập, người thân phận tôn quý như vậy mà say mèm như hai đống than, hai người khoác vai nhau nôn ọe ầm ĩ trong hoa viên Tần phủ, thị vệ của hai người cũng không dám tới đỡ.

Đêm đó Chu Hậu Chiếu phá lệ lần đầu tiên ở lại nhà đại thần, khiến cho thị vệ không dám lơ là, từ trong thành điều võ sĩ cấm cung vây chặt hầu phủ ba tầng ngoài ba tầng trong hộ thị Chu Hậu Chiếu.

Hôm sau khi Chu Hậu Chiếu rời khỏi hầu phủ, trong mắt đã có thêm một tia cương nghị và tuyệt nhiên mà trước kia chưa từng có, Tần Kham thở dài trong lòng, có lẽ cho tới khi uống say với hắn đêm qua, Chu Hậu Chiếu mới dần dần kiên định quyết tâm tru sát Lưu Cẩn.

Lưu Cẩn đã thật sự làm tổn thương tới Chu Hậu Chiếu rồi.

Báo Phòng phát ra một đạo thánh chỉ, các đại thần trước nay quen gây khó dễ thánh chỉ của hoàng đế lần này không ngờ toàn thể thông qua, hơn nữa lập tức chấp hành một cách mạnh mẽ vang dội. Trên thực tế trong triều đường không ai có thể gây khó dễ đạo thánh chỉ này, vây cánh của Lưu Cẩn lúc này đã toàn bộ bị bắt, những người chưa bị bắt cơ hồ tất cả đều là đại thần bị Lưu Cẩn chèn ép cho không ngẩng đầu lên nổi, đối với quốc tặc mà người người đòi giết, ai sẽ phải đối giết hắn đây?

Hình bộ, Đô Sát viện, Đại Lý tự, tam ti hội thẩm tội của Lưu Cẩn, nhanh chóng lập phán.

Sau ngyà Lưu Cẩn bị bắt vào nội ngục quan viên của tam ti tụ tập ở đại đường hình bộ, hội thẩm lần này có thể nói là thịnh huống chưa bao giờ có, án theo quy củ trừ quan viên thẩm án và nha dịch ra, quan viên của nha môn chức ti khác không thể vào, nhưng mà lần này hội thẩm Lưu Cẩn, kinh sư cơ hồ là quan viên trên tứ phẩm đều tới, các bách tính hận Lưu Cẩn thấu xương cũng tới.

Quy củ không thể phá, các quan viên cũng không ngại, từ khi trời tờ mờ sáng, vô số quan viên và bách tính tự giác lẳng lặng tụ tập trước nha môn hình bộ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú hai cánh cửa sơn son đáng đóng chặt của nha môn hình bộ.

Người gác cổng già nua ngáp dài cầm chổi mở cửa chuẩn bị quét dọn, vừa ngáp được một nửa thì ngạc nhiên phát hiện trước cửa người đứng đông nghìn nghịt, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ cừu hận trầm mặc, cừu hận trầm mặc so với phẫn nộ gào thét thì càng đáng sợ hơn.

Người gác cổng vẫn giữ bộ dạng há miệng ngáp, giật mình nhìn tổ hợp quái dị đại thần và bách tính tụ tập trước cửa này, trợn to mắt nhìn, người gác cổng ném ngay cái chổi trong tay đi, thất kinh chạy vào nha môn bẩm báo.

Canh ba giờ mão, quan viên của tam ti vào nha.

Án Lưu Cẩn quá mức trọng đại, quan chủ thẩm không ngờ do hình bộ thượng thư Mẫn Khuê tự mình đảm nhiệm, vị tiến sĩ năm Thiên Thuận thứ tám này đã già lắm rồi, khi đi lại mang theo mấy phần già nua, nhưng mà vẫn ổn trọng, Mẫn Khuê từng làm Tả Đô ngự sử, Lưỡng Quảng Tổng đốc, án sát, tính tình lão thành chính phái.

Hai vị chủ thẩm còn lại thì do từ Đô Sát viện Hữu Đô ngự sử Đồ Dung và Đại Lý tự chính khanh Điền Cảnh Sướng đảm nhiệm.

Tam ti chính bộ đường quan đều tụ tập ở một sảnh xử một vụ án, đội hình thẩm án xa hoa như vậy, thiên hạ chỉ có mình Lưu Cẩn mới có tư cách hưởng dụng.

Hai cánh cửa lớn của Nha môn đã mở toang, quan viên và bách tính bên ngoài chen chúc nhau, người nhiều nhưng lại rất yên lặng, mọi người chăm chú nhìn đại đường hình bộ, nhìn tam ti chính bộ đường quan đang ngồi đoan chính tại chính đường đại biểu cho tam ti, chờ mong vụ cự án lớn nhất trong năm Chính Đức Đại Minh khai đường.

Tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ, bọn họ muốn tận mắt thấy Lưu Cẩn nhận tội, tận mắt chứng kiến Lưu Cẩn phải nhận một kết cục mà hắn xứng đáng phải nhận.

Một khắc Giờ Thìn, hình bộ thượng thư Mẫn Khuê mở bừng mắt, nhìn trái nhìn phải, gật đầu ra hiệu cho hai vị quan chủ thẩm còn lại, sau đó Mẫn Khuê viĩ nabgh kinh đường mộc trên bàn, trầm giọng quát: "Dẫn phạm nhân Lưu Cẩn vào!"

Nha dịch đứng hai bên gõ vang thủy hỏa côn trong tay, trầm giọng hô "Uy vũ", khiến ai nấy cảm thấy trang nghiêm kính sự, tỏ rõ sự sâm nghiêm, thiện ác lập báo của vương pháp.

Không lâu sau, Lưu Cẩn đeo xiềng chân trọng gia chậm rãi đi ra, nha dịch dẫn hắn tới ngoài hành lang gấp khúc của đến đại thì tháo gông xiềng, chỉ chừa lại xiềng chân, để mặc hắn từng bước chậm rãi đi tới đứng giữa đại đường.

Hôm nay Lưu Cẩn đã không còn vẻ phong quang bay bổng của nội tướng Đại Minh, ti lễ giám chưởng ấn nữa, chỉ ở trong nội ngục một buổi đêm, tóc Lưu Cẩn đã trở nên trắng xóa, vừa bẩn vừa rối, xõa xượi rủ xuống vai, trông như thằng điên. Áo tù màu trắng trên người còn tính là sạch sẽ, chân bị xích, tướng mạo tiều tụy vô cùng.

Nội đường ngoại đường vô số người nhìn chằm chằm vị nội tướng Đại Minh ngày trước phong quang không ai bì nổi này, vị quyền gian hại nước từng tàn sát vô số trung lương, khiến cục diện phục hưng của Đại Minh thụt lùi cả mười năm nay, sự đắc ý từng có, sự thất vọng hôm nay, lọt vào mắt mọi người, ai nấy có tư vị riêng.

Trong sự yên tĩnh đáng sợ, các quan viên xem xử án ở ngoại đường lên tiếng chửi bới đầu tiên.

" Quốc tặc Lưu Cẩn! Thiện ác rồi sẽ có lúc báo, ngươi cũng có ngày hôm nay rồi!"

"Cẩu tặc, ngươi hại chết vô số trung lương, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!"

"Lưu Cẩn, sau khi ngươi chết ta sẽ bỏ số tiền lớn ra mua thịt của người, gọi vợ con cả nhà tới ăn."

"..."

Trong tiếng mắng chửi như thủy triều từ Bốn phương tám hướng, Lưu Cẩn vẻ mặt đạm mạc, miệng cong lên phát ra một nụ cười mỉa mai lạnh lùng, phớt lờ không thèm để ý.

Mẫn Khuê nhíu mày, đột nhiên vỗ kinh đường mộc: "Yên lặng! Trên Công đường, cấm làm ồn."

Tiếng chửi rủa ngoại đường cuối cùng cũng vơi đi.

Ánh mắt Mẫn Khuê như mũi đao nhìn chằm chằm Lưu Cẩn, trầm giọng nói: "Lưu Cẩn, ngươi biết tội chưa?"

Lưu Cẩn hắc hắc cười lạnh: "Tạp gia bị gian nhân mưu hại, Tạp gia vô tội!"

"Lớn mật! Hôm qua Hán Vệ ở trong phủ ngươi tìm ra vô số vật chứng, bằng chứng như núi, ngươi dám không nhận tội." Mẫn Khuê lớn tiếng quát to.

Ai ngờ Lưu Cẩn không chút yếu thế, trợn hai mắt lên lạnh lùng nói: "Mẫn Khuê! Ngươi thôi ngay giở cái bộ dạng chính nghĩa này với Tạp gia đi! Khi Tạp gia nắm ti lễ giám, ngươi có dám nói như thế với Tạp gia ư? Khi đó một đạo dụ lệnh của Tạp gia, ngươi dám không vâng theo? Năm ngoái đại thọ của Tạp gia, ngươi quên đã tặng Tạp gia cái gì à? Hôm nay ngươi có tư cách gì mà thẩm vấn ta?"

Trong ngoài Công đường lập tức yên tĩnh, Mẫn Khuê cả người run khẽ, giận ra ngoài mặt, hai vị quan chủ thẩm khác thì có chút chột dạ quay đầu lại, sau khi ngoại đường yên lặng một thoáng, lập tức bộc phát ra tiếng quát mắng, nhưng mà thanh âm quát mắng của các quan viên đứng ngoài xem xử án rõ ràng so với vừa rồi thì nhỏ hơn rất nhiều, quan viên có chút chột dạ thì thậm chí lặng lẽ lủi khỏi dòng người, lặng lẽ về nhà.

Lưu Cẩn nói không sai, chấp chưởng ti lễ giám hai năm, cả triều trên dưới ai a dua nịnh hót hắn? Ai mà không từng đút lót hắn? Ngay cả nội các Đại học sĩ Lý Đông Dương vào ngày sinh nhật của Lưu Cẩn cũng phải tự tay viết một bức hạ từ vô cùng buồn nôn để làm quà mừng, hôm nay Lưu Cẩn tuy rằng ngã rồi, nhưng mà dư uy lúc trước vẫn còn, cho dù chủ thẩm tam ti trên đường cũng thiếu đi sự tự tin mà thẩm tra hắn.

Thấy mình vừa ra sân đã khống chế được tràng diện, Lưu Cẩn ngửa mặt lên trời cười ha ha: "Tạp gia bị tiểu nhân mưu hại, bệ hạ chỉ là nhất thời xung động bắt Tạp gia vào ngục thôi, rất nhanh bệ hạ sẽ hồi thần, triệu Tạp gia về Báo Phòng. Các ngươi thẩm tra ta à? Ha ha, công khanh cả triều đều là môn hạ của Tạp gia, ai có tư cách thẩm tra ta?"

Trong đám người đang xôn xao xấu hổ, bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm tao nhã quen thuộc.

"Lưu công công, nói cũng đừng có mạnh mồm như thế, Tần mỗ chắc không phải là xuất thân từ môn hạ của ngươi chứ? Có ngại ta tới thẩm tra ngươi không?"

Tiếng cười ngông cuồng đến cực điểm của Lưu Cẩn bỗng nhiên ngưng bặt, giật mình quay người lại, đã thấy đám người đông nghìn nghịt ngoài nha môn bị một đội Cẩm y Giáo úy tách ra một con đường, Cẩm Y vệ trấn phủ Đinh Thuận cường ngạnh dùng vỏ đao vỗ ngã một tên bách tính không có mắt phía trước, gân cổ hét to: "Khâm phong Sơn Âm Hầu, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Hầu gia đến."

"Tần Kham! Cẩu tặc!"

Lưu Cẩn trợn mắt hét lên.

Từ quần thần hạch tội trên kim điện hôm qua, đến hai đạo hịch văn tạo phản nhắm vào, rồi lại tới từ trong tư trạch của hắn tìm ra những cái gọi là chứng cớ tạo phản như khôi giáp, binh khí, long bào, ngọc tỷ, trong tất cả những việc này Tần Kham từ đầu tới cuối không lộ mặt, nhưng phía sau tựa hồ có một đôi tay vô hình đang thao túng, người ngoài không nhìn ra ảnh hưởng của Tần Kham ở bên trong, nhưng Lưu Cẩn tranh đấu với Tần Kham nhiều năm, hắn sao có thể không nhìn ra? Hắn thậm chí có thể khẳng định, hôm nay hắn rơi vào kết cục này, tất cả đều là Tần Kham ở sau lưng chủ đạo bày mưu mà ra.

Thấy Tần Kham thân mặc áo mãng bào thắt đai ngọc, uy phong lẫm lẫm đi vào đại đường hình bộ, Lưu Cẩn giận tím mặt, lập tức bất chấp chân bị đeo xích, cong người bạo khởi, hai tay hóa trảo vồ vào mặt Tần Kham.

Tần Kham cười lạnh, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Bùm!

Đinh Thuận hộ thị bên cạnh không chút lưu tình, một cước đá bay Lưu Cẩn, Lưu Cẩn chỉ cảm thấy ruột gan đau nhói, cả người bay ngược lại ngã xuống đất, không biết là ý niệm nào chống đỡ hắn, Lưu Cẩn cố nén đau lại đứng bật dậy, lao tới liều mạng với Tần Kham, đánh không lại thì cắn hắn sứt một miếng thịt cũng cam lòng, nhưng mà xích trên chân rất không nể tình, chân vừa bước ra thì vướng, ngã vật xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment