Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 492 - Chương 516: Hội Thẩm Lưu Cẩn (Hạ)

Chương 516: Hội thẩm Lưu Cẩn (hạ)

"Tần Kham! Vì sao hại Tạp gia đến mức này?" Lưu Cẩn bỏ cuộc rồi, mặt già dính đầy bụi đất, xen lẫn với nước mắt chảy xuống, nằm trên đất gào khóc.

Tần Kham cúi đầu lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt không có bất kỳ một chút thương hại nào, quay đầu nói với Đinh Thuận: "Ghi lại, Lưu Cẩn khi chịu thẩm án mưu toan đánh quan chủ thẩm, cái này cũng là tội."

"Vâng."

Hình bộ thượng thư Mẫn Khuê và hai vị chủ thẩm khác ngây ra: "Quan chủ thẩm?"

Tần Kham mỉm cười, Đinh Thuận giơ ra một đạo chỉ dụ được đóng dấu từ Báo Phòng, lớn tiếng nói: "Phụng ý chỉ của hoàng thượng, lệnh Sơn Âm Hầu Tần Kham chủ thẩm án Lưu Cẩn tạo phản, hình bộ, Đô Sát viện, Đại Lý tự tam ti phụ giúp."

Mẫn Khuê và hai người còn lại nhìn nhau, môi ngập ngừng, không lên tiếng.

Tần Kham cười nói: "Ba vị đại nhân, đây cũng không phải là công việc béo bở gì, bản hầu cũng chỉ cố mà làm thôi, hay là, ba vị cứ thẩm tra tiép, bản hầu về nhà chờ tin tức, sau đó cùng nhau kí tên trình lên hoàng thượng và nội các?"

Mẫn Khuê vội vàng cười nói: "Hầu gia nguyện chủ thẩm Lưu Cẩn, vậy thì không thể tốt hơn, Hầu gia mời nhập chủ tọa."

Lời này cũng không phải là Mẫn Khuê khiêm tốn, mà là lời nói thật lòng của ba người này, vừa rồi Lưu Cẩn nói không sai, công khanh cả triều đều là môn hạ của Lưu Cẩn, có người từng gửi bái thiếp, có người từng tặng lễ trọng, còn có người căn bản chính là ôm đùi hoạn đảng để thăng quan, bao gồm cả ba vị chủ thẩm đại nhân này, trước kia cũng không ít lần cố tươi cười với Lưu Cẩn, hiện tại nếu nói thẩm tra Lưu Cẩn, bọn họ chưa chắc đã có lòng tin.

Khắp thiên hạ người đủ tư cách thẩm Lưu Cẩn, chắc chỉ có vị Hầu gia này, hắn và Lưu Cẩn tranh đấu gay gắt hơn hai năm, cả triều đều biết hai người không hợp, hiện giờ chỉ dùng thành bại luận anh hùng, Tần Kham vẫn sừng sững không ngã, Lưu Cẩn thì đã bị bỏ tù, Tần Kham không thẩm thì ai thẩm?

Lập tức Tần Kham cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống giữa sảnh, vỗ mạnh kinh đường mộc!

Khi Mọi người ở đây cho rằng hắn sẽ bắt đầu thẩm vấn thì ai ngờ Tần Kham lại bỗng nhiên nói: "Người đâu, đánh trước Lưu Cẩn hai mươi gậy, đánh xong rồi hỏi."

Đinh Thuận khấp khởi vui mừng ôm quyền: "Vâng."

Tất cả mọi người ngây ra, Lưu Cẩn sợ tới mức thét to: "Tần Kham, chưa thẩm án đã tra tấn, ngươi đây là cố ý trả thù."

Còn chưa dứt lời thì hai thanh thủy hỏa côn đã móc qua cánh tay của Lưu Cẩn, giống như đũa gặp miếng thịt béo rồi lật lên vậy, người Lưu Cẩn lộn một vòng trong không trung, tiếp theo thì ngã đập xuống đất, còn chưa kịp hét lên đau đớn thì thủy hỏa côn vô tình đã nện lên mông hắn, Lưu Cẩn kêu thảm một tiếng, tiếp theo thì cố gắng nhịn đau, răng nghiến tới ken két, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Tần Kham với vẻ oán độc.

Thấy Lưu Cẩn bị đánh, ba vị đại nhân ở nội đường vẻ mặt quái dị, mà ở ngoại đường thì lại là những tiếng khen ngợi trầm trồ.

Hai năm nay trung lương chết dưới đình trượng của Lưu Cẩn nhiều vô số kể, hôm nay một báo trả một báo, Lưu Cẩn đã được thưởng thức tư vị bị đánh, thật đúng là khiến người ta khoan khoái trong lòng.

Nhìn áo tù màu trắng của Lưu Cẩn rất nhanh bị đánh cho da tróc thịt bong, Mẫn Khuê có chút khó xử ghé lại gần, thấp giọng nói: "Chưa thẩm tra đã dụng hình trước, Hầu gia, cái này chỉ sợ không hợp với quy củ."

Tần Kham ngẩn người, tiếp theo thì có chút áy náy cười cười nói: "Thật là không phải, Mẫn đại nhân cũng biết đấy, bản hầu xuất thân Cẩm Y vệ, quen dụng hình trước rồi mới thẩm vấn phạm nhân sau, quy củ của Hán Vệ và quy củ hình bộ không giống nhau nhỉ."

Nói xong câu đó thì hai mươi đình trượng của Lưu Cẩn vừa hay làm xong, hai gã Giáo úy thu hồi thủy hỏa côn chậm rãi lui ra, Lưu Cẩn thì nằm trên đất run rẩy từng đợt.

Bốp!

Vỗ Kinh đường mộc, Tần Hầu gia bắt đầu thẩm án.

"Lưu Cẩn, hơn năm mươi vị ngự sử đại nhân tố ngươi tàn sát mấy trăm trung lương, ngươi có nhận tội không ?"

Lưu Cẩn giãy dụa ngẩng đầu, cố nén cơn đau trên mông, cười lạnh nói: "Tần Kham, người ngươi giết không ít hơn Tạp gia đâu, ngươi không có tư cách hỏi tội Tạp gia."

Tần Kham gật gật đầu, nói với thầy ngồi ở hông triều đường nói: "Ghi lại, Lưu Cẩn thừa nhận giết rất nhiều đại thần."

Thầy ký ngây ra một lúc, những lời này cũng coi như là "Thừa nhận" à? Mờ mịt nhìn Mẫn Khuê, Mẫn Khuê hung hăng lườm hắn một cái, thầy ký bỗng nhiên phúc chí tâm linh, vội vàng múa bút thành văn."

Giờ thì hắn coi như hiểu rồi, cái gọi là tam ti hội thẩm chỉ chẳng qua là cho đúng thủ tục, bệ hạ đã quyết định lấy mạng của hắn, Lưu Cẩn có nhận tội hay không thì cũng phải chết, huống chi những tội danh này văn võ cả triều đều thấy rõ, hắn nhận hay không thì có gì khác đâu?

Lưu Cẩn giận tím mặt: "Thối lắm! Tần Kham, giữa thanh thiên bạch nhật ngươi không ngờ ngang nhiên vu tội cho Tạp gia, Tạp gia thừa nhận từng giết rất nhiều đại thần lúc nào?"

Tần Kham tự động như không nghe thấy lời nói của Lưu Cẩn, tiếp tục hỏi: "Lưu Cẩn, hơn ba mươi đại thần trong triều tố ngươi nhận hối lộ, ở trong tư trạch của ngươi cũng lục xoát ra hơn một trăm vạn lượng hoàng kim, hơn hai ngàn bốn trăm vạn lượng bạc trắng, ngươi có nhận tội hay không?"

Đây là chuyện tất cả mọi người đều thấy, bao gồm cả Chu Hậu Chiếu, văn võ, tận mắt nhìn thấy từ trong nhà Lưu Cẩn chuyển ra những rương bạc rương vàng chồng chất như núi.

Lưu Cẩn không còn lời nào để cãi, trầm mặc một chút r bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Hôm nay các ngươi muốn dồn ta vào chỗ chết, có nhận tội hay không thì Tạp gia cũng chỉ có đường chết mà thôi, muốn gán tội cho người khác à? Tạp gia không nhận!"

Tần Kham cười nói: "Cái này thì không cần ngươi nhận tội, ngươi đừng quên, bệ hạ và văn võ cả triều chính mắt nhìn thấy vô số vàng bạc trân bảo ở trong phủ của ngươi, tội này thì ngươi không thoát được."

"Điều thứ ba, hơn năm mươi vị đại thần tố ngươi mượn danh hoàng trang, tự chiếm hơn hai vạn khoảnh đất cho bản thân, khiến trăm vạn nông hộ trong thiên hạ mất đất phải lưu lạc làm lưu dân, ngươi có nhận tội không?"

"Tần Kham ngươi câm miệng lại cho Tạp gia! những tội danh mà ngươi nói Tạp gia một cái cũng không nhận."

"Cái này cũng không cần ngươi nhận tội, Lưu Cẩn, mỗi một tội ngươi phạm đều rất rõ ràng, như chỉ sợ người khác không biết ngươi đang gây họa cho thiên hạ, cho nên thu thập chứng cớ rất dễ, có bằng chứng như núi, ngươi có nhận tội hay không cũng không quan trọng."

Tần Kham quay đầu thản nhiên nói với thầy ký: "Ghi lại, tất cả các tội đều có bằng chứng, Lưu Cẩn không thể cãi lại."

Lưu Cẩn giọng đầy căm hận nói: "Tần Kham, tội danh gì cũng đều do môi hồng răng trắng của ngươi mà ra, việc gì phải làm ra cái tam ti hội thẩm này để thiên hạ cười cho."

Tần Kham cười lạnh nói: "Lưu công công, tam ti hội thẩm hôm nay không phải để ngươi nhận tội, mà là để đại thần và bách tính bên ngoài biết ngươi đã làm bao nhiêu chuyện xấu, ngươi có thể coi như hôm nay là đại hội tuyên án ngươi."

Mỗi một tội danh hỏi ra, khí diễm của Lưu Cẩn vẫn rất bừa bãi, một tội cũng không nhận, thái độ của hắn cũng dẫn tới sự phẫn nộ tới cực độ của mọi người trong sảnh và ngoài sảnh.

Quyền gian lớn nhất triều Chính Đức sắp ngã, nhưng tê quyền gian này vẫn duy trì tư thái cực kỳ cao ngạo, giống như một con thiên nga dù trúng tên vẫn ngẩng cao đầu, sắp chết rồi vẫn không chịu bỏ đi sự kiêu ngạo còn sót lại này.

Hội thẩm tổng cộng tố Lưu Cẩn ba mươi tội lớn, bảy mươi tội nhỏ, theo những tội danh mà Tần Kham đưa ra, tính chất cũng càng lúc càng nghiêm trọng.

Lưu Cẩn cả người sợ tới run rẩy, hai mắt dần dần toát ra vẻ sợ hãi.

Hắn không quan tâm Tần Kham áp đặt tội danh cho hắn như thế nào, cái hắn để ý là thái độ của Chu Hậu Chiếu, từ trong những tội danh cái sau nghiêm trọng hơn cái trước này, hắn tựa hồ đã nhìn thấy sát tâm kiên định của bệ hạ đối với hắn.

"... Tội thứ hai mươi chín, Lưu Cẩn, từ trong phủ của ngươi tìm ra hai ngàn bộ khôi giáp, ngànthanh trường thương, năm trăm khẩu súng điểu, năm trăm chiếc thuẫn tròn, mười tám bộ long bào, hai chiếc mũ cánh rồng, một chiếc ngọc tỷ, chín cái dây ngọc, năm trăm tấm mặc cung nha bài. Những sự vật đại nghịch bất đạo này là để ngươi âm thầm lên kế hoạch ám sát bệ hạ, mưu đồ tạo phản?"

Lưu Cẩn hét lên: "Tần Kham, ngươi hãm hại Tạp gia làm tuyệt lắm! Tạp gia không nhận! Bệ hạ, ngài mở mắt ra nhìn lão nô đi, lão nô bị oan."

"Tội thứ ba mươi, mộ tổ của nhà ngươi ở phủ Hà Gian vượt quy chế nghiêm trọng, quy mô hơn cả đế vương, lạc khoản ở mộ bia của cha mẹ ngươi tự xưng là 'Cửu thiên tuế', vô số quan dân phủ Hà Gian đều chính mắt nhín thấy, ngươi có nhận tội không?"

Lưu Cẩn hắc hắc cười lạnh nói: "Tần Kham, hay cho ngươi có gan hỏi Tạp gia tội này. Mộ tổ của Tạp gia vượt quy định là chuyện gì, ngươi chắc rõ hơn Tạp gia chứ, cái gọi là vượt quy định hoàn toàn là do ngươi làm ra, ngươi nếu dám nói không phải, trong tay Tạp gia cũng có chứng cớ..."

Tần Kham sắc mặt trầm xuống, Đinh Thuận ở bên cạnh mắt chợt lóe vẻ tàn khốc, tay cầm một cái lệnh phê hình vuông tiến lên, thừa dịp Lưu Cẩn đang mải nói bỗng nhiên giơ tay đập mạnh vào miệng hắn, bốp một phát, Lưu Cẩn miệng đầy máu tươi, răng hàm rụng mất bốn cái, nhìn Đinh Thuận đang lạnh lùng cười âm hiểm.

Nhận lúc mọi người đang ngạc nhiên, Đinh Thuận lại tát thêm hai phát vào mặt Lưu Cẩn, Lưu Cẩn cả người mềm oặt ngã xuống đất ngất lịm.

Tần Kham cười cười, đứng lên thản nhiên nói: "Được rồi, ba mươi tội lớn đã hỏi xong, thầy ký ghi lại, Lưu Cẩn đã thú nhận tất cả tội danh, Người đâu, áp giải Lưu Cẩn vào ngục, bãi đường."

Kinh đường mộc vỗ xuống, quyền gian lớn nhất triều Chính Đức đã được xác định.

Lưu Cẩn đã chú định ước vào kết cục mà lịch sử đã an bài cho hắn.

Bình Luận (0)
Comment