Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 493 - Chương 517: Sinh Cơ Cuối Cùng

Chương 517: Sinh cơ cuối cùng

Dưới sự cung kính tiễn đưa của ba vị chủ quan hình bộ, Đô Sát viện và Đại Lý tự, Tần Kham chậm rãi ra khỏi đại đường hình bộ.

Ngoài đại đường, vô số quan viên và bách tính lẳng lặng nhìn hắn, không biết là ai dẫn đầu, động tác của mọi người rất nhất trí quỳ xuống về phía Tần Kham.

"Hầu gia Hình đường định tội quốc tặc, mở rộng oan khuất cho ngàn vạn đại thần bách tính Đại Minh, Hầu gia danh lưu sử sách, hùng tráng làm sao!"

Cước bộ Tần Kham hơi khựng lại, trong lòng dở khóc dở cười.

Quá trình thẩm án Vừa rồi kỳ thật hoàn toàn là gắng gượng chụp mũ, cho dù những cái mỹ này đại đa số đều là chân thực, nhưng kì thực hoàn toàn không chặt chẽ, Lưu Cẩn một tội cũng không nhận, là Tần Kham tự mình cường thế định ra những tội danh này, nếu đổi lại là người khác chủ thẩm, chỉ sợ đại đường hình bộ hôm nay sẽ lâm vào cục diện bế tắc, dù sao Lưu Cẩn tàn hại triều đường hai năm, trước khi chết dư uy vẫn còn, dám cường thế định ra ba mươi tội lớn, bảy mươi tội nhỏ và dụng hình đối với Lưu Cẩn, trên đời chỉ có Tần Hầu gia là có loại quyết đoán này.

Quỳ đối với Tần Kham của những quan viên và bách tính phải chịu đủ như áp bức và giết hại của Lưu Cẩn là thật tâm thực lòng, Tần Kham hôm nay cũng là vô tình giành được danh vọng cực lớn.

Quá trình thẩm án của Tần Hầu gia thô lỗ ngang ngược như thế nào không quan trọng, Lưu Cẩn thà chết chứ không nhận tội như thế nào cũng không quan trọng, bên trong những tội danh này có mấy khoản thật mấy khoản giả càng không quan trọng, quan trọng là Lưu Cẩn đã bị Tần Hầu gia cường thế tọa thực những tội danh này, nó có nghĩa là một thanh cương đao đã được đặt lên cổ Lưu Cẩn, quyền hoạn gây hại cho thiên hạ hai năm này cuối cùng cũng phải nhận kết cục mà hắn nên nhận.

Khách khí mời quan viên và bách tính đứng dậy, Tần Kham bước vào kiệu quan trong ánh mắt cảm kích của vô số người, kiệu quan lắc lư hồi phủ, không lâu sau, Đinh Thuận rất nhanh đuổi theo kiệu của Tần Kham.

Sau rèm kiệu, truyền đến tiếng hỏi của Tần Kham.

"Lưu Cẩn về sau có nói gì không?"

"Hầu gia yên tâm, thuộc hạ đảm bảo Lưu Cẩn không nói ra nổi gì nữa, hội thẩm đã xong, lời khai đã được đưa vào trong cung, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh bệ hạ sẽ hạ chỉ xử trí Lưu Cẩn, Lưu Cẩn chết kiểu gì thì thuộc hạ không biết, có điều có thể khẳng định, Lưu Cẩn chết chắc rồi."

Tần Kham thở dài: "Tốt lắm, cũng không uổng công ta xin bệ hạ cho chủ thẩm Lưu Cẩn, nếu không phải ta thẩm hắn, bên trong ba mươi tội lớn này có mấy khoản nếu bị Lưu Cẩn gạt đi, với ta mà nói cũng vẫn là một phiền toái không lớn không nhỏ, Lưu Cẩn ngã rồi, bao nhiêu đại thần đều hy vọng và ta và hắn cùng ngã, ta sao có thể để bọn họ được như ý?"

Đinh Thuận cười nói: "Hầu gia nói đúng, Lưu Cẩn có mấy tội danh là Hầu gia thiết kế, nếu tên chó thiến này quyết tâm muốn kéo Hầu gia chết cùng, tung ra một số thứ bất lợi cho ta, đại thần trong triều tuyệt sẽ không bỏ qua cho Hầu gia, vừa rồi thuộc hạ tay mắt lanh lẹ, mấy lần đánh ngất Lưu Cẩn, cái sợ chính là ở đó."

Tần Kham khen ngợi nói: "Tuy nói làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, nhưng dù sao ta cũng cũng vẫn có sơ suất, Đinh Thuận, ngươi làm không tồi, qua hôm nay, chúng ta mới xem như là tuyệt được hậu hoạn."

"Lưu Cẩn chết rn khát vọng của Hầu gia cũng có thể từ từ thực hiện, không bị cản trở nữa."

Tần Kham thở dài: "Làm sao đơn giản như vậy được, Lưu Cẩn chết rồi, những lực cản còn lại cũng không thể khinh thường, quan văn Đại Minh có đôi lúc còn đáng chết hơn cả Lưu Cẩn."

Sơn Âm Hầu chủ thẩm, tam thi phụ thẩm, ba mươi tội lớn, bảy mươi tội nhỏ của Lưu Cẩn đã bị định ra, lời khai vào Báo Phòng, Chu Hậu Chiếu ngồi trước long án ngơ ngác xuất thần, từng khoản tội danh ghê người hết sức bắt mắt, Chu Hậu Chiếu khóc lớn một hồi, sau khi khóc xong thì cắn chặt răng, nhấc bút son đề chữ ở dưới cùng "Không tấu lại, lăng trì ngay."

Tiểu hoạn quan cẩn thận cầm quyết định cuối cùng của Chu Hậu Chiếu như cầm sổ sinh tử của Diêm Vương khẩn cấp đưa vào hình bộ.

Lưu Cẩn sắp bị lăng trì!

Tin tức này lập tức truyền khắp kinh sư, vô số thần dân vỗ tay tỏ ý vui mừng, mừng tới phát khóc. Rất nhiều người bắn pháo trúc trước cửa nhà, ai nấy thoải mái cười to, nhưng một số người lại vừa mặc áo tang vừa cười, không khí trong thành kinh sư lập tức trở nên rất quỷ dị.

Những người mặc áo tang này không thể không cười, bọn họ đa số là đều bị Lưu Cẩn hại chết người thân, Lưu Cẩn rớt đài, bọn họ cầu mong anh linh người nhà được an ủi.

Trong một tòa cung điện hẻo lánh bẩn thủi được xắp xếp làm nội ngục lâm thời tại hoàng cung, bốn phía cung điện là nhân mã của Hán Vệ, cả trên nóc điện cũng bố trí mấy hàng cơ nỗ cường cung, trong ngoài nhất phái cảnh tượng giương cung bạt kiếm.

Nơi này đang giam giữ quyền hoạn lớn nhất Đại Minh, Lưu Cẩn.

Vị phạm nhân này có thể nói là trọng phạm trong trọng phạm, bao gồm cả Tần Kham, văn võ cả triều có thể nói là cực kỳ quan tâm tới sinh tử của hắn, Lưu Cẩn không chết, rất nhiều người ăn không ngon, ngủ không yên.

Một Cẩm y Giáo úy tay cầm thức ăn đi vào trong điện, Cẩm Y vệ, phiên tử Đông Tây hắn đứng canh cửa rất cẩn thận kiểm tra yêu bài của hắn, lại dùng ngân châm chọc vào bánh bao bánh ngô bên trong hộp, sau khi xác định không có độc mới phất tay cho hắn đi vào.

Giáo úy bất mãn lẩm bẩm mấy tiếng, tuy nói hiện giờ quan hệ giữa Cẩm Y vệ và Đông Tây Hán hòa hợp một cách dị thường, đang ở trong thời kỳ tuần trăng mật, nhưng mà ân oán trước kia dù sao cũng vẫn còn, giữa Giáo úy và phiên tử ít nhiều vẫn không vừa mắt nhau.

Vào tòa cung điện cơ hồ đã xem như là bỏ hoang này, Giáo úy mở hộp thức ăn, không chút khách khí quát lớn: "Lưu Cẩn, ăn cơm, ăn nhanh đi, có thể ăn được bữa nào thì hay bữa nấy."

Nói xong cầm hai cái bánh bao ném vào trong nhà giam như cho chó ăn, bánh bao rơi xuống đất, dính đầy bùn đất.

Lưu Cẩn chẳng thèm nhìn cái bánh bao, nghe thấy lời nói của Giáo úy thì cả người chấn động, mặc áo tù rách nát cáu bẩn, gian nan quay người lại.

"Vị... Tiểu ca này, ngươi vừa rồi nói, nói... Có thể ăn được bữa nào hay bữa nấy, lời ấy có ý gì?" Lưu Cẩn bất khả nhất thế hiện giờ nói chuyện cũng khách khí hơn, có thể nói là như chiêu hiền đãi sĩ.

Giáo úy cười lạnh nói: "Bệ hạ đã hạ chỉ, hai ngày sau lăng trì ngươi tại chợ ở thành tây, ngươi nói ngươi ở dương thế còn có thể ăn được mấy bữa."

Lưu Cẩn cả người run rẩy kịch liệt, nhìn Giáo úy với vẻ không dám tin, ngây ngốc hồi lâu thì bắt đầu gào khóc.

Giáo úy nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, quay đầu bỏ đi.

"Tiểu ca... Vị tiểu ca này, xin dừng bước nói chuyện một chút, xin ngươi." Lưu Cẩn bỗng nhiên gọi hắn lại, thái độ van nài thành khẩu vừa nực cười vừa đáng thương.

Cước bộ Giáo úy hơi khựng lại: "Có chuyện gì?"

Lưu Cẩn mặt đầy nước mắt, lo sợ không yên nhìn trái nhìn phải, hạ thấp giọng nức nở nói: "Không dối gì vị tiểu ca này, ta ở thành đông kinh sư còn có một tòa nha fnhor, ở hậu viện có chôn hai trăm vạn lượng bạc, tòa nhà này và chỗ bạc chôn ở đó chắc quan phủ vẫn chưa điều tra ra, tiểu ca hành tẩu cấm cung, nếu chịu tìm tới tổng quản nội khố Mã Vĩnh Thành, bảo hắn giúp ta truyền lời cho hướng Hoàng thượng, tòa nhà va hai trăm vạn lượng bạc này toàn bộ dâng tặng cho ngươi, thế nào?"

Giáo úy ngẩn người, tiếp theo vội vàng không ngừng lắc đầu: "Tên hoạn nô ngươi điên rồi à? Án tử của ngươi đã là thiết án, vẫn còn muốn lật lại bản án à? Việc này tuyệt đối không thể được đâu, ngươi tốt nhất hẵng thu xếp chuẩn bị ra đi đi."

"Tiểu ca, tiểu ca dừng bước!" Lưu Cẩn hai tay nắm chặt song sắt, giống như là cố nắm một tia sinh cơ còn sót lại, hạ giọng thê lương gầm khẽ: "Tiểu ca, hai trăm lượng bạc lượng bạc đó! Ngươi có biết chất lên thì cao cỡ nào không? Tiểu ca, mười đời của ngươi có thể kiếm được chỗ bạc này không?"

Giáo úy dừng bước, cẩn thận nhìn sự thủ bị sâm nghiêm bên ngoài, do dự hồi lâu rồi cắn răng hỏi: "... Chỉ cần tìm Mã tổng quản truyền một câu, nhà và bạc của ngươi đều thuộc về ta?"

Lưu Cẩn mừng như điên nói: "Ta nói lời là giữ lấy lời, nguyện thề độc, nếu Lưu Cẩn ta không giữ lời nói ngày hôm nay, đảm bảo ta đời đời kiếp kiếp chìm vào đạo súc sinh, bị ngàn vạn người cưỡi đạp."

Bình Luận (0)
Comment