Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 494 - Chương 518: Công Lợi Động Tâm

Chương 518: Công lợi động tâm

Đối mặt với một Giáo úy ti tiện bình thường mà thường ngày ngay cả liếc cũng chẳng buồn liếc lấy một cái này, Lưu Cẩn hôm nay lại khúm núm xin hắn giúp đỡ, thậm chí không tiếc chỉ tay lên trời thề độc.

Giáo úy bị Tham dục quấy phá thấy nội tướng Đại Minh hiển hách không ngờ ở trước mặt hắn lại như một con chó già vẫy vẩy đuôi mừng chủ, Giáo úy chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác sung sướng lan rộng toàn thân, Giáo úy không khỏi cười ha ha.

Lưu Cẩn đứng trong lao, vẫn cúi đầu khom lưng như ở trước mặt Chu Hậu Chiếu, bộ dạng tất cung tất kính, có thể nói là co được dãn được, không chỉ không để tâm tới tiếng cười tùy tiện của Giáo úy, ngược lại còn nịnh nọt cười bồi, cho dù trên người thỉnh thoảng lại truyền đơn những cơn đau nhói toàn thân bị phải chịu hình, nhưng nụ cười của Lưu Cẩn vẫn chân thành ti tiện như trước, giống như vận mệnh của mình nằm trong tay Giáo úy này vậy.

Tiền tài động lòng người, Giáo úy động tâm rồi.

" Thái giám Các ngươi thề thốt ta không tin được..." Mặc dù đã động tâm, nhưng Giáo úy vẫn cười lạnh: "Dù sao ngươi sắp thành người chết rồi, nếu quay đầu lại bán đứng ta thì ta chết cũng oan lắm."

Lưu Cẩn nghiêm mặt nói: "Tiểu ca này, thứ cho ta nói chuyện khó nghe, ta dùng hai trăm vạn lượng bạc làm cái giá, đẻ bán đứng một Cẩm Y vệ Giáo úy, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có chịu bỏ ra cái giá này hay không?"

Giáo úy lập tức phục hồi lại tinh thần từ cảm xúc chí đắc ý mãn vừa rồi, ngẫm lại cũng đúng, ai lại dùng hai trăm vạn lượng bạc để bán đứng hắn, không khỏi quá coi trọng hắn rồi, nói tới cùng, hai trăm vạn lượng này là tiền mua mạng của Lưu Cẩn.

Trầm mặc do dự hồi lâu, nhân mã Hán Vệ sâm nghiêm ngoài điện tuần tra qua lại, thỉnh thoảng có người thò đầu vào để xem tình hình bên trong, thấy Lưu Cẩn vẫn ở trong lao, tay thì giả vờ giả vịt cầm cái bánh bao, tựa hồ như đang ăn, thò đầu vào rồi lại rất nhanh rụt ra.

Cuối cùng, Giáo úy cắn răng một cái: "Nếu chỉ là muốn ta đi truyền lời cho Mã tổng quản thì việc này ta giúp! Bạc của ngươi chôn ở đâu? Nói cho ta biết."

Lưu Cẩn cười nói: "Vị tiểu ca này xin thứ lỗi, không phải ta không tin ngươi, mà như việc buôn bán trong dân gian vậy, làm việc gì cũng phải một tay đưa tiền một tay nhận hàng, chờ ngươi truyền lời cho Mã tổng quản xong rồi, xin Mã tổng quản lưu lại ấn tỉ làm chứng, ta sẽ nói cho ngươi biết chỗ giấu bạc, yên tâm, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta. Ta tuyệt đối sẽ không lấy oán trả ơn, chắc ngươi cũng biết, Hán Vệ từ trong nhà ta tìm ra mấy trăm vạn lượng hoàng kim, mấy ngàn vạn lượng bạc trắng, khoản tiền lớn như vậy mất rồi còn được. Chả lẽ ta lại đi để ý tới hai trăm vạn lượng sao?"

"Ngươi muốn ta truyền lời gì?"

Lưu Cẩn nghĩ nghĩ rồi từ trên áo tú xé xuống một mảnh vải, dứt khoát cắt đứt đầu ngón tay rồi viết một chữ "oan" thật to bằng máu lên trên vải trắng, nhìn qua rất ghê người và rúng động.

"Giao tấm vải trắng này cho Mã tổng quản, nhờ hắn trong hai ngày tìm thời cơ đưa cho hoàng thượng. Nếu hắn không dám đưa thì ngươi giúp ta chuyển cáo hắn một câu, ngươi nói với hắn, Tạp gia nếu đi rồi. Mã Vĩnh Thành ngươi có thể sống được thêm mấy ngày? Có hiểu câu 'Môi hở răng lạnh' không?"

Giáo úy tim đập rất nhanh, cho dù thân phận thấp kém, nhưng hắn lại không phải là kẻ ngu, biết rõ mình đang làm một chuyện nghịch thiên chết người thế nào. Chuyện này nếu làm thành, sẽ nghịch chuyển triều cục. Nếu bệ hạ mềm lòng tha cho Lưu Cẩn, ngày sau lo gì Lưu Cẩn sẽ không ngóc đầu trở lại, Đông Sơn tái khởi? Khi đó hắn dựa vào ơn cứu mạng hôm nay, kiểu gì chả có tiền đồ? Chí lớn không có thì cũng có thể cầm hai trăm vạn lượng bạc xa chạy cao bay, làm một phú ông gia thái bình, còn hơn so với chịu khổ trong Cẩm Y vệ, mỗi tháng cầm vào ba đồng sống qua ngày.

Nghĩ đến đây, Giáo úy hung hăng cắn răng một cái: "Được, việc này ta làm! Ngươi... Mong Lưu công công ngàn vạn lần chớ quên lời hứa với tiểu nhân."

Thấy Lưu Cẩn có khả năng sống sót tiếp tục hô phong hoán vũ, tư thái của Giáo úy cũng hạ thấp đi không ít.

Lưu Cẩn mỉm cười: "Tạp gia nếu có thể tránh được kiếp nạn này, tiểu ca tất sẽ theo Tạp gia mà cất cánh bay cao, tương lai phong hầu liệt công cũng chưa biết chừng

Giáo úy cầm hộ thức ăn ra ngoài cửa điện, bước chân mặc dù vẫn trầm ổn, nhưng tim đập lại dồn dập hơn rất nhiều, từ một khắc hắn đáp ứng truyền lời cho Lưu Cẩn, đầu hắn đã treo ở thắt lưng rồi.

Cầu Phú quý trong nguy hiểm, nếu tuần tự mà tiến thì đến già nhiều nhất cũng chỉ có thể làm tới Tổng kỳ, mộ tổ nếu có thể thỉnh thoảng bốc khói xanh thì nói không chừng cũng có thể làm tới bách hộ, nhưng nếu Lưu Cẩn lần này không chết, tiền đồ của hắn... thật sự là không thể hạn lượng.

Trong lòng nhết huyết thư của Lưu Cẩn, cố gắng kiềm chết quả tim đang đập điên cuồng, Giáo úy thản nhiên như không chào hỏi đồng liêu đứng canh cửa như bình thường, cười ha ha đi ra ngoài hoàng cung.

Hoàng cung rất lớn, cung điện giam giữ Lưu Cẩn chỉ ở ngoại vi, Giáo úy vòng mấy vòng, đang thầm thở phào thì bất ngờ nghe thấy một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên phía sau.

"Vừa rồi ở bên trong ngục, Lưu Cẩn nói gì với ngươi?"

Giáo úy giật mình quay đầu lại thì thấy một người bộ dạng như bách hộ Cẩm Y vệ lạnh lùng nhìn hắn.

Giáo úy vội vàng nặn ra mặt cười thi lễ: "Thì ra là Tiền bách hộ, tiểu nhân..."

"Đừng nói những lời thừa với ta, vừa rồi Lưu Cẩn nói gì với ngươi?"

"Tiền bách hộ đừng đùa thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là một Giáo úy, Lưu Cẩn lại là hoạn tặc ai ai cũng muốn mắng muốn chửi, ta và hắn làm gì có gì để nói."

"keng."

Một thanh cương đao sáng như tuyết kề lên cổ Giáo úy, bởi vì lực độ nắm rất chuẩn, lưỡi dao sắc bén lập tức để lại một vết máu trên cổ Giáo úy.

"Tiền bách hộ tha mạng! Thuộc hạ sai rồi, tha mạng."

Ánh mắt của Tiền bách hộ giống như độc xà đang nhìn chằm chằm con mồi, cười lạnh nói: "Thường ngày ngươi vào lai đưa cơm cho Lưu Cẩn, không tới một nén hương là ra rồi, hôm nay không ngờ ở lại tới nửa canh giờ, vừa rồi ta đã ghé vào cửa điện nghe thử, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, mà sau khi ngươi ra khỏi cửa điện thì bước chân dồn dập, sắc mặt dị thường, những dấu hiệu này ta nếu vẫn chưa phát hiện trong đó có quỷ, thì chính là ta mắt mù, ta tò mò là, ngươi và lão hoạn tặc sắp bị lăng trì đó có gì để nói với nhau?"

"Tiền bách hộ tha mạng, thuộc hạ thật sự chỉ tùy tiện nói ít chuyện phiếm với Lưu Cẩn..."

"Ngươi không nói cũng không sao, ta nếu tìm trên người ngươi mà không phát hiện ra vật gì không nên có. Ha ha, một tội danh thông đồng với địch e là không thiếu được, hình phạt ba đao sáu lỗ của Nam trấn phủ ti, nói không chừng mạng ngươi cứng có thể qua được."

Giáo úy mặt mũi trắng bệch, hắn ngàn vạn lần không ngờ mình mới mơ tung cánh bay xa chưa được một canh giờ mà đã tỉnh mộng nhanh như vậy rồi, lúc này nếu còn không thức thời, chỉ sợ mạng mình hôm nay sẽ phải bỏ lại đây.

Giáo úy rất nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Tiền bách hộ, hơn nữa lập tức từ trong ngực lấy ra huyết thư của Lưu Cẩn.

"Tiền bách hộ tha mạng, vừa rồi Lưu Cẩn hứa cho ta hai trăm vạn lượng bạc, xin ta truyền một câu tới cho nội khố tổng quản Mã Vĩnh Thành, cũng nhờ Mã tổng quản đưa huyết thư này cho bệ hạ, Lưu Cẩn chỉ cầu một con đường sống, nhưng mà thuộc hạ xuất thân Cẩm Y vệ, làm sao dám cấu kết với đại địch sinh tử của Tần Hầu gia? Vừa rồi sau khi ra khỏi điện, thuộc hạ đang định mang huyết thư giao cho Bắc trấn phủ ti, xin Tần Hầu gia định đoạt."

Mí mắt Tiền bách hộ giật giật.

Cái gọi là xin Hầu gia định đoạt, Tiền bách hộ cho chết cũng không tin, Giáo úy tất nhiên đã đạt thành giao dịch với Lưu Cẩn. Nếu tên gia hỏa chết tiệt trước mắt này thật sự đưa huyết thư tới tay hoàng thượng, hoàng thượng niệm tình nhiều năm, nói không chừng thật sự sẽ xá tử tội cho Lưu Cẩn, khi đó Tần Hầu gia tất nhiên sẽ tức giận, bản sự lùng bắt của Cẩm Y vệ là thiên hạ vô song, tra ra tên Giáo úy chết tiệt này thì không có vấn đề, nhưng mọi người chỉ sợ đều sẽ thành cá trong chậu.

Tức giận lườm Giáo úy đang quỳ dưới đất, Tiền bách hộ trong lòng tràn ngập phẫn nộ, đồ ngu, ngươi cho rằng ngươi cầm hai trăm vạn lượng bạc này thì có mạng mà tiêu sao? Lưu Cẩn cho dù được bệ hạ bỏ qua cho một mạng, nhưng từ nay về sau tất nhiên sẽ thất thế, hắn có thể bảo vệ được ngươi sao?

Tiền bách hộ một tay vẫn kề đao lên cổ Giáo úy, tay kia thì mở huyết thư ra, một chữ "Oan" to tướng rợn người đập vào mắt.

Tiền bách hộ cười lạnh mấy tiếng, trong mắt chợt lóe lệ mang, ánh đao xẹt qua, cổ Giáo úy lập tức máu phun như suối, cả người run rẩy mấy cái rồi nằm bẹp trên đất.

Tiền bách hộ nhìn huyết thư trong tay, lẩm bẩm nói: "Quả thật là thứ tốt có thể khiến cho người ta lên như diều gặp gió, có điều ngươi tìm nhầm phương hướng rồi."

Thu hồi huyết thư, cũng không thèm nhìn Giáo úy nằm trên chết đất, Tiền bách hộ vội vã đi tới Bắc trấn phủ ti.

Bình Luận (0)
Comment