Sương phòng chủ ở hậu việc ba phòng của Bắc trấn phủ ti.
Gian nhà này chính là nơi làm việc của Tần Kham, bố trí trong phòng rất trang nhã, mấy bức tranh chữ của danh nhân tiền triều do Chu Hậu Chiếu ban thưởng, mấy chiếc bình sứ dùng để trang chứ, nhưng trên bàn làm việc thì lại có chút lộn xộn, tất cả đều là các loại tình báo và sự kiện mà Cẩm Y vệ trong cảnh nội Đại Minh từ các nơi gửi về, sau khi được tổng hợp thì đặt tới trên bàn Tần Kham và do hắn tự mình phê duyệt xử lý tình báo, vậy mà không ngờ vẫn dày tới vài thước.
Lúc này vẻ mặt Tần Kham lạnh tanh đầy tức giận, quỳ trước mặt hắn là Tiền bách hộ vừa giết người, trên bàn còn đặt ngay ngắn huyết thư của Lưu Cẩn, chữ "oan" to tướng khiến mắt Tần Kham có chút đau nhói.
Tiền bách hộ cung kính kể lại chuyện vừa rồi, vẫn giữ tư thế khom lưng cúi đầu, một câu thừa thãi cũng không nói, lẳng lặng chờ Hầu gia lên tiếng.
Tần Kham quả thật rất tức giận, phòng bị sâm nghiêm như vậy không ngờ vẫn để Lưu Cẩn tìm được lỗ hổng, bao gồm cả Cẩm Y vệ, mọi người tựa hồ đều cảm thấy Lưu Cẩn đã ngã rồi, cho nên lơ là.
Nếu không phải bách hộ họ Tiền này có tâm nhãn, Lưu Cẩn chỉ sợ thật sự có cơ hội đào thoát sinh thiên, khi đó phiền toái sẽ rất lớn.
Có điều tên gia hỏa họ Tiền này hiển nhiên cũng không phải là người tốt gì, huynh đệ Cẩm Y vệ trong nhà nói giết là giết, có thể thấy được là hạng người tâm ngoan thủ lạt.
Tần Kham thản nhiên liếc hắn một cái, nói: "Chuyện này trừ ngươi và Giáo úy kia ra thì còn ai biết nữa?"
Tiền bách hộ cung kính nói: "Chỉ có hai người thuộc hạ và Lưu Cẩn biết, Giáo úy kia cả gan thông đồng với địch, sau khi bị thuộc hạ vạch trần thì muốn phản kháng, thuộc hạ nhất thời nóng vội liền giết hắn mất rồi, xin Hầu gia thứ tội."
Tần Kham ôn hòa cười nói: "Ngươi rõ ràng lập công, thứ tội cái gì."
"Thuộc hạ không cầu có công, chỉ cầu không có tội."
"Ngươi tên là gì?"
"Thuộc hạ bách hộ dưới sự chỉ huy của Thiên hộ sở Cẩm Y vệ thành đông kinh sư, Tiền Ninh."
"Tiền Ninh?"
Tần Kham cẩn thận quan sát Tiễn Ninh một lát, khóe miệng cong lên cười khẽ rồi lập tức gật đầu cười nói: "Quả nhiên là nhất biểu nhân tài, bản hầu nhớ kỹ ngươi."
Nói Tiễn Ninh nhất biểu nhân tài cũng không phải khen hắn, vị Tiền bách hộ này tuổi chừng hơn hai mươi, trông mày kiếm mắt sáng, mặt trắng đoan chính, khi nhìn thẳng người khác không ngờ cũng có mấy phần vị đạo hiên ngang lẫm liệt.
Tần Kham cười hắc hắc, trong mắt lại hiện lên một tia đố kỵ, người này trông còn anh tuấn hơn mình, thật sự là khiêu khích địa vị của Tần Hầu gia trong giới soái ca, Tần Kham có một loại xung động muốn giết chết hắn để bảo trì địa vị giang hồ đệ nhất trong giới soái ca của mình.
Tiễn Ninh rất biết tiến thối, chỉ một câu "Nhớ kỹ ngươi" của Tần Kham lại khiến Tiền bách hộ mừng rỡ như điên, lập tức quỳ gối trước mặt Tần Kham dập mạnh ba cái, cảm kích nói: "Tiền Ninh nguyện để Hầu gia sai khiến, Hầu gia sau này nếu có việc không tiện làm, Tiền Ninh thề sẽ vượt lửa quá sông làm thay cho Hầu gia."
Những lời này nói rất có trình độ, ngay cả Tần Kham ngây ra một lúc.
Lẽ ra Tiền Ninh thành công ngăn cản hành động mật báo của Giáo úy đáng chết kia, bóp chết một tia sinh cơ cuối cùng của Lưu Cẩn ở trong nôi, đối với Tần Kham mà nói thì đây chính là một công lớn, nên được ban thưởng thăng quan, nhưng Tần Kham thấy Tiền Ninh ra tay giết huynh đệ trong vệ nhà mình một cách quá mức tàn nhẫn, khó tránh khỏi có cái ngại giết người diệt khẩu để độc chiếm công lao, thế là bảo lưu lại thái độ, chỉ nói một câu bâng quơ "sẽ nhớ kỹ ngươi", trong lời nói chưa chắc đã không có ý bất mãn đối với thủ đoạn độc ác của Tiền Ninh.
Nhưng mà Tiền Ninh lại vui sướng không thôi nói ra những lời này, ý tứ bên trong cũng rất phong phú, sau này nguyện giúp Hầu gia làm những việc không tiện làm, "chuyện không tiện làm này" Tất nhiên là chuyện mà tâm phúc thân tín mới có thể làm, trước mắt trong Cẩm Y vệ ai ấny đều minh bạch, thân tín tâm phúc chân chính bên cạnh Hầu gia tất cả đều là những lão đệ huynh lúc trước từ Nam Kinh đi theo hắn đến kinh sư, từng sóng vai giết giặc Oa ở đảo Sùng Minh, ví dụ như Đinh Thuận, Lý Nhị, Thường Phượng.
Hiện giờ trong toàn bộ hệ thống Cẩm Y vệ Đại Minh, vì nguyên nhân thái độ của Tần Kham, trong vệ phần lớn là dùng người Nam Kinh hoặc là Giang Nam làm kiêu ngạo, hai năm nay trong Nam Bắc trấn phủ ti một số bộ môn chức năng trọng yếu hơn nửa là thay bằng thanh viên trong tổ chức Nam Kinh của Tần Kham, khách quan mà nói, người phương bắc trong hệ thống Cẩm Y vệ muốn lên cao là không dễ.
Tiền Ninh nói ra những lời này, đại thể cũng vì duyên cớ này, hắn hy vọng Tần Hầu gia có thể coi hắn là tâm phúc, có uy danh của Hầu gia ở sau lưng chống đỡ, trên đời này có còn việc gì khó nữa? Nhưng mà làm việc làm tốt cho Hầu gia rồi, lo gì không thể phong quang như Đinh trấn phủ, Lý Thiên hộ?
Tần Kham chỉ thoáng cân nhắc một chút là biết suy nghĩ của Tiền Ninh, lập tức bật cười ha ha, ôn tồn động viên hắn mấy câu, rồi phái Tiền Ninh về, không ban thưởng cũng chẳng thăng quan.
Nhìn bóng dáng ngàn ân vạn tạ của Tiền Ninh lúc rời đi, Tần Kham nhíu mày lẩm bẩm: "Mấy ngày nay thanh tẩy hoạn đảng triều đường, đã quên mất tên Mã Vĩnh Thành này, thiếu chút nữa thì tạo thành đại họa,, Mã Vĩnh Thành này..."
Suy nghĩ một lúc, Tần Kham chán nản thở dài, nếu nói thanh tẩy vây cánh Lưu Cẩn, nhóm đầu tiên phải bắt tất chính là lục hổ trong cung trừ Trương Vĩnh, sáu người này từ lúc Lưu Cẩn chấp chưởng ti lễ giám đã đầu nhập hắn, có điều cũng may mấy năm nay chỉ a dua nịnh hót Lưu Cẩn, bản thân tham chút tiền tài chứ cũng chưa làm qua quá nhiều chuyện xấu, nhưng lúc này Lưu Cẩn rớt đài, Chu Hậu Chiếu vốn đã cực kỳ thương tâm, nếu coi lão nhân đông cung bên cạnh hắn ngày xưa trở thành vây cánh của Lưu Cẩn mà bắt hết, bất luận có bao nhiêu chứng cớ, chỉ sợ Chu Hậu Chiếu đều sẽ sinh ra hiềm khích đối với Tần Kham.
Do dự hồi lâu, Tần Kham cuối cùng quyết định tạm thời buông tha cho Mã Vĩnh Thành.
Không thể, Tần Kham không phải là Lưu Cẩn, hắn có quyền, nhưng sẽ không thể quá ngang ngượng trắng trợn, hắn thủy chung vẫn duy trì sự kính sợ đối với hoàng quyền và dư luận, có lẽ là không đủ khí phách, nhưng không nghi ngờ gì nữa sẽ sống được rất lâu.
Nội ngục tăng mạnh sự trông giữ đối với Lưu Cẩn, lần này do nhân mã của ba phương Cẩm Y vệ, Đông Hán, Tây Hán dò xét lẫn nhau, Tần Hầu gia đã hạ nghiêm lệnh, bất kỳ ai cũng không được tiếp xúc với Lưu Cẩn, lại càng không cho phép nói chuyện với hắn, ai trái lệnh sẽ giết.
Sáng sớm ngày thứ ba sau khi Lưu Cẩn bị bỏ tù.
Nhìn ánh mặt trời le lót chiếu vào qua cửa sổ cũ mục nát, Lưu Cẩn chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, lệnh ân xá của hoàng đế trong chờ mong vẫn chưa đến, qua ba canh giờ nữa là hắn sẽ bị áp giải tới chợ bán thức ăn, trước mặt thần dân kinh sư bị đao phủ thiên đao vạn quả.
"Lệnh ân xá, lệnh ân xá đâu rồi..." Lưu Cẩn si ngốc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lệ già lã chã: "Bệ hạ, lão nô sai rồi, tha cho lão nô đi. Lão nô không muốn chấp chưởng ti lễ giám nữa, chỉ muốn về quê ở Thiểm Tây sống nốt chỗ tuổi già, bệ hạ, ban cho lão nô một kết cục tốt đi..."
Trong lao ngục cũ bẩn, một thân hình già nua nằm trên đất run khẽ, trong sự sợ hãi vô cùng lẳng lặng để mặc cho sinh mệnh từng chút từng chút đi tới điểm cuối.
Cuối cùng, tiếng bước chân lộn xộn ngoài điện làm Lưu Cẩn đang yên lặng cầu nguyện giật mình.
Lưu Cẩn nhảy dựng lên từ trên đống rơm rạ ẩm ướt, hai mắt đỏ ngầu hô hấp dồn dập nhìn chằm chằm về phía cửa điện.
Thánh chỉ ân xá của Bệ hạ tới rồi sao? Bệ hạ cuối cùng vẫn luyến tiếc lão nô sao?
Hay là Hán Vệ tới áp giải hắn tới pháp trường?
Lưu Cẩn giống như đang tiến hành canh bạc dày vò nhất trong sinh mệnh của hắn, trongsự sợ hãi lẳng lặng chờ đợi sự tuyên án của ông trời đối với hắn.
tiếng bước chân dồn dập đi tới trước cửa lao thì dừng lại, ngoài cửa lao tối tăm, một đạo thanh âm lạnh lùng và tục tằng vang lên: "Lưu Cẩn, thời gian đến rồi, ăn xong cơm chặt đầu thì chuẩn bị lên đường đi!"
Lưu Cẩn hai mắt trợn lên, cả người bất giác mềm nhũn, tựa vào cửa lao, há to miệng như thằng điên, miệng chảy ra nước giãi đục ngầu, yết hầu thì phát ra những Tiếng "Ôi, ôi..." không có ý nghĩa.
Cẩm Y vệ chời áp giải người ở bên ngoài phất phất tay, lạnh lùng nói: "Đeo trọng gia cho hắn, dẫn phạm nhân Lưu Cẩn tới chợ bán thức ăn!"
Một Giáo úy lấy chìa khóa cửa lao rồi, đang định mở cửa thì Lưu Cẩn đang nằm trên đất không biết lấy khí lực từ đâu ra, bỗng nhiên bật người, hai cánh tay tiều tụy thò ra khỏi song cửa lao, tóm chặt lấy ổ khóa, không cho Giáo úy mở cửa.
"Van.... van cầu các ngươi, chờ một lát nữa đi, chờ thêm một lát nữa thôi..." Lưu Cẩn vừa khóc nức nở vừa cầu một cách thê lương.
Cẩm Y vệ bách hộ Ngoài cửa gầm lên: "Lớn mật! Lưu Cẩn, ngươi cho rằng ngươi vẫn là ti lễ giám chưởng ấn à? Buông tay ra cho ta!"
Lưu Cẩn điên cuồng lắc đầu, nước mắt nước mũi ướt đẫm mặt, hai tay nắm lấy ổ khóa càng ra sức, giống như cái ổ khóa này là sinh cơ duy nhất của hắn, buông ra rồi thì sinh cơ sẽ đi mất.
Bách hộ giận dữ, nhấc chuôi Tú Xuân đao lên, đập mạnh vào hai tay Lưu Cẩn, Lưu Cẩn vừa khóc vừa cắn chặt răng, mũi phát ra tiếng rên đau đớn, nhưng tay vẫn nắm chặt không chịu buông, rất nhanh hai tay của hắn liền bị đập cho da tróc thịt bong, máu tươi thuận theo cổ tay chậm rãi chảy xuống.
" Lệnh ân xá của Bệ hạ sắp tới rồi, thật đó, các ngươi phải tin ta, bệ hạ không nỡ giết ta đâu, xin các ngươi chờ thêm một chút, các ngươi thương ta với, thương ta với, thương lão già này đi mà." Lưu Cẩn gào khóc, tiếp theo bỗng nhiên như nhớ ra gì đó, tinh thần phấn chấn nói: "Ta còn có bạc! Ta có bạc! Bạc của ta sẽ cho các ngươi hết, một trăm vạn lượng mua một canh giờ nhé? Chỉ cầu các ngươi chờ một chút, ta không muốn chết, bệ hạ không thể để ta chết được, bệ hạ không rời ta được đâu, ta chết thì bệ hạ sẽ ra sao."