Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 496 - Chương 520: Hành Hình Đền Tội (Trung)

Chương 520: Hành hình đền tội (trung)

Khóa cửa nhà lao bị Lưu Cẩn nắm chặt trong tay, bất luận Hán Vệ dùng chuôi đao đập vào tay hắn như thế nào, Lưu Cẩn vẫn sống chết không chịu buông.

Cho tới lúc này, Lưu Cẩn vẫn tin chắc rằng trong cung sắp có lệnh ân xá tới, hắn càng tin chắc Chu Hậu Chiếu sẽ không giết hắn, bởi vì hắn làm bạn với bệ hạ mười năm, tình cảm mười năm vất vả tích góp lại là vốn lớn nhất của hắn, hắn vẫn luôn cảm thấy phần vốn này chưa mất, có thể ở thời khắc mấu chốt nhất cứu hắn một mạng.

Chuôi đao từng nhát từng nhát đập mạnh vào tay Lưu Cẩn, Lưu Cẩn đã không còn nước mắt để chảy nữa rồi, đau tới mức trán túa mồ hôi lạnh, song vẫn nắm chặt lấy ổ khóa không buông, Lưu Cẩn bỗng nhiên hét lên thê lương: "Bệ hạ cứu lão nô với."

Cẩm y bách hộ cứ dùng chuôi đao đánh vào hai tay Lưu Cẩn thấy cứ dây dưa như vậy không phải là cách, chậm trễ giờ hành hình, không chỉ quan giám trảm của hình bộ trách tội, chỉ sợ các văn võ đại nhân và bách tính phố phường kinh sư bị lão hoạn nô này giết hại áp bức sẽ ăn tim mình, dù sao ở chợ bán thức ăn hôm nay có cả vạn người tập chung ngóng chờ.

Bách hộ dứt khoát hạ quyết tâm, hoạn nô này dù sao hôm nay cũng sẽ chết, việc gì phải để ý nhiều như vậy?

Thế là trong mắt bách hộ chợt lóe lệ mang, chuôi đao dánh vào Lưu Cẩn quán chú mười phần khí lực, hung hăng đánh mạnh vào các đốt ngón tay của hắn.

Rắc một tiếng, xương ngón tay của Lưu Cẩn gãy đoạn, bốn ngón tay vô lực rủ xuống, cuối cùng không nắm được khóa cửa lao nữa, tiếp theo bách hộ lại hung hăng nện xuống, ba ngón tay ở tay kia của Lưu Cẩn cũng gãy đoạn.

Lưu Cẩn cố nén đau, trơ mắt nhìn các Cẩm y Giáo úy mở khóa cửa lao sau đó chen chúc ùa vào, ấn Lưu Cẩn xuống đất, Lưu Cẩn giãy dụa trái phải, vâĩ bị đeo trọng gia xiềng xích áp giải ra khỏi nội ngục.

Ngoài điện thời tiết rất nắng ráo. Gió sáng sớm mang theo hơi lạnh, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, chiếu lên người Lưu Cẩn.

Lưu Cẩn đeo trọng gia bị áp giải lên xe tù, đứng trong lồng sắt gỗ di động. Hán Vệ xuất động hơn ngàn nhân mã phân biệt áp tải hai bên xe tù, chậm rãi bước vào cửa chợ.

Trên đoạn đường từ hoàng cung đến chợ bán thức ăn này, trà quá tửu lâu hai bên đường phá lệ mở to cửa, bên trong cửa sổ ở lầu hai sát đường đã bị quyền quý và phú kinh sư bao trọn. Đại hộ nhân gia thậm chí dẫn theo cả gia quyến, đứng ở sát cửa sổ chỉ chỉ trỏ trỏ.

Xa xa, nhân mã Hán Vệ mở đường rầm rập đi tới, còn chưa thấy xe tù chở Lưu Cẩn thì quyền quý và các bách tính bên đường đã trở nên xôn xao, quân sĩ của Ngũ thành binh mã ti dùng trường thương liều mạng ngăn cản cũng không cản được đám đông điên cuồng chen tới giữa đường, cho tới khi xe tù xuất hiện, mười mấy vạn bách tính đứng hai bên ngã tư đường bỗng nhiên yên tĩnh, vô số ánh mắt lẳng lặng nhìn xe tù đi về phía trước. Mọi người giống như mất tiếng vậy, ai nấy im lặng trầm mặc nhìn quyền hoạn ngày xưa thất vọng nhếch nhác trong xe tù.

Trầm mặc chung quy vẫn phải bùng nổ.

Trong đám người không biết là ai thê lương bi thống hét lên: "Cẩu tặc, ngươi tất sẽ phải đời đời kiếp kiếp chìm trong súc đạo."

Tiếng hét bi thiết này giống như lửa giận được châm ngòi. Tiếng mắc chửi như dời núi lấp biển lập tức vang tận mây xanh, giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu, cả thành kinh sư trở nên sôi trào.

"Hoạn tặc. Trả mạng lại cho cha ta."

"Năm đó ta đã nói ngươi sẽ không được chết tử tế, hôm nay quả nhiên được như ước nguyện. Lưu Cẩn, chúng ta chờ xem ngươi bị thiên đao vạn quả như thế nào! Bệ hạ anh minh, Ngô hoàng vạn tuế -- "

"Ha ha, hoạn tặc, ta đã bỏ mười lượng bạc để mua mười cân thịt của ngươi, tất sẽ cùng người nhà chia nhau ăn."

"...."

"..."

Đám đông đang sôi trào dần dần mất khống chế, không biết là ai dẫn đầu, vô số hòn đá lớn nhỏ gào thét bay về phía xe tù, Lưu Cẩn trong xe tù rất nhanh bị ném cho đầu rơi máu chảy, Lưu Cẩn cũng không kêu đau, đứng trong xe tù mặc để bị mắng chửi, bỗng nhiên khặc khặc cười quái dị như cú đêm.

"Tạp gia bị thiên hạ hiểu lầm, các ngươi oán ta."

Hán Vệ Thiên hộ và các đương đầu áp giải xe chở tù thấy tình cảm quần chúng mất khống chế, không khỏi cũng hoảng, tuy nói Lưu Cẩn hôm nay hẳn phải chết, nhưng mà ý chỉ của bệ hạ là muốn lăng trì hắn, nếu hắn ở trên phó bị người ta đập chết, những Hán Vệ áp giải xe tù này có thể sẽ xui xẻo, không lớn không nhỏ cũng phải gánh trách nhiệm.

Thế là Cẩm y thiên hộ và đương đầu của Đông Tây Hán lại một lần nữa đạt thành hẹn ngầm, vung tay gọi thủ hạ áp giải xe tù, vội vã đi qua phố xá sầm uất.

Cửa chợ bán thức ăn thành tây.

Mặc dù tên là "Chợ bán thức ăn", nhưng kì thực nơi này không phải là nơi mua bán đồ ăn, xưa nay phàm là có tù phạm phạm vào tử tội khi bị xử quyết sẽ chọn nơi này, triều đình cho phép thậm chí cổ vũ bách tính vây xem, đâycx là một loại uy hiếp gián tiếp đối với bách tính của triều đình, thông qua tận mắt nhìn thấy cảnh tù phạm bị chém đầu, để các bách tính biết vương pháp sâm nghiêm, biết kính sợ triều đình.

Hình bộ thượng thư Mẫn Khuê không thể không lại lĩnh một hồi khổ sai, lúc này hắn lại được giao làm quan giám hình.

Thân phận của Lưu Cẩn không giống bình thường, vận dụng hình bộ thượng thư tự mình giám hình cũng là trong tình lý.

Giữ pháp trưởng ở cửa chợ để trống ra một khối đất, bốn gã đao phủ có tuổi lẳng lặng đứng ở bốn phía, phía sau mỗi đao phủ là hai gã tiểu đồ đệ, trong tay mỗi đồ đệ cầm một các sọt trúc, trong sọt chứa đủ loại hình cụ như móc sắt, phiến đao, chủy thủ, mũi nhọn.

Hai chữ "Lăng trì" này nghe thì rất đơn giản, nhưng khi làm thì tuyệt đối không đơn giản, trên thực tế quá trình của trên thực tế rất rườm rà phức tạp.

Loại hình phạt này tồn tại từ thời kì Thương Chu, trưởng tử Bá Ấp Khảo của Chu Văn Vương chính là sau khi bị Thương Trụ Vương lăng trì băm thành thịt vụn, còn cả đệ tử của Khổng Tử là Tử Lộ trong trận chiến đoạt quyền với đại phu Khổng Khôi của Vệ quốc phải chịu hình phạt này mà chết.

Trong triều đại trước kia đối với lăng trì chỉ là một cách nói mơ hồ, chưa hình thành tiêu chuẩn thống nhất, cắt được bao nhiêu đao thì tính bấy nhiêu đao, cho tới thời Minh triều, Thái tổ hoàng đế mới định ra luật pháp thiên hạ, loại hình phạt cực kỳ tàn ác lăng trì này không ngờ cũng được quy định cụ thể bộ vị hành đao, số lượng hành đao, vân vân...

Khác v chém đầu bình thường, lần này để lăng trì Lưu Cẩn, hình bộ phái tới bốn gã đao phủ hành hình, trên thực tế lăng trì một người cần thể lực và tính nhẫn nại cực lớn, hơn nữa đao phủ còn phải có tố chất tâm lý đầy đủ, một đao phủ không thể thực hiện hết toàn bộ quá trình lăng trì, cho nên trong quá trình cần phải đổi người thay nhau chấp hành.

Xe tù chở Lưu Cẩn cho tới canh ba giờ mão mới tới nơi, các Hán Vệ như lâm đại địch vây xe tù chở Lưu Cẩn tầng tầng lớp lớp, thô lỗ kéo Lưu Cẩn từ xe tù xuống, sau đó thì dùng dây thừng to như ngón cái trói gô hắn lại, thoạt nhìn giống như một con cua mùa thu, sau khi trói chắc thì Giáo úy đá vào kheo chân Lưu Cẩn, Lưu Cẩn bùm một cái ngã xuống giữa chợ bán thức ăn.

Lưu Cẩn Lúc này vẻ mặt vô cùng chật vật, trên áo tù dính đầy các loại bã thức ăn và phân, vết thương lớn nhỏ trên người rỉ máu, trên mặt đã bị đá ném cho không còn tướng mạo trước kia, nếu không nhắc tới những chuyện ác mà hắn đã làm trong hai năm qua, Lưu Cẩn lúc này quả thực là quá mức thê thảm, khiến người ta thương hại.

Mẫn Khuê ngồi sau án thư cách pháp trường không xa, ngẩng đầu nhìn sắc trời, thủng thỉnh nhấc chân chậm rãi phẩm trà, rất kiên nhẫn chờ đợi.

Thời gian Hành hình tốt nhất là canh ba buổi trưa, canh giờ này là lúc dương khí thịnh nhất trong ngày, bóng người cũng ngắn nhất, phạm nhân sau khi bị giết thì hồn phi phách tán, trọn đời không thể siêu sinh, thế là canh ba buổi trưa cũng thành thời khắc tốt nhất để xử quyết phạm nhân.

Lưu Cẩn quỳ gối giữa pháp trường không nói không động, trong tai nghe tiếng nắng chửi của bách tính từ bốn phương tám hướng đang vây xem, Lưu Cẩn bất vi sở động, đầu của hắn thì thủy chung bướng bỉnh nhìn về hướng Báo Phòng, ánh mắt lộ ra sự cầu sinh tới cực độ, trong đó còn kèm theo một tia hối hận, giờ này khắc này vị quyền hoạn từng lấy thúng úp voi này rốt cuộc đang hối hận cái gì, đang nghĩ cái gì, không ai biết được.

Ông trời rất nể tình, hôm nay thời tiết nắng ròa, thời tiết đã vào đông, ánh sáng mặt trời chiếu lên người ấm áp dào dạt, thời gian cứ lặng lặng trôi qua trong sự chờ đợi của mọi người.

Vẻ mặt Lưu Cẩn càng lúc càng chờ mong, cho tới thời khắc này hắn vẫn không tuyệt vọng, hắn tin lệnh ân xá của bệ hạ nhất định sẽ đến, bởi vì bệ hạ không rời hắn được, bởi vì bệ hạ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện hắn là bị oan, trong kịch nam không phải đã nói rồi sao? Phàm là trung lương bị oan, gần đến thời khắc cuối cùng bị chém đầu trên pháp trường, lệnh ân xá của hoàng đế sẽ tới đúng lúc một cách kinh tài tuyệt diễm, vừa hay ngăn cản một đao đòi mạng chém lên cổ.

Kịch nam sẽ không gạt người! Bệ hạ nhất định sẽ tha tội cho ta!

Đây là lực lượng duy nhất chống đỡ cho Lưu Cẩn vẫn chưa ngã xuống.

Bình Luận (0)
Comment