Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 497 - Chương 521: Hành Hình Đền Tội (Hạ)

Chương 521: Hành hình đền tội (hạ)

Bóng người dưới ánh mặt trời theo thời gian mà từ từ di động, khi anh dương di động tới đỉnh đầu mọi người, bóng người cơ hồ co thì một chấm đen dưới chân mình, kim đồng hồ của tử ngọ chung giữa đạo trường cuối cùng cũng chỉ vào ba khắc giờ ngọ.

Một quan viên của hình bộ xác nhận lại thời gian, sau đó quát lớn: "Thời gian đã đến! Hình bộ kiểm tra phạm nhân Lưu Cẩn rồi chuẩn bị hành hình."

Hai gã quan viên tiến lên nhìn kỹ Lưu Cẩn từ đầu đến chân, lập tức bốn gã đao phủ vây quanh Lưu Cẩn đang bị trói go, bảy tay tám chân lột sạch quần áo của Lưu Cẩn, rồi lại dùng một một cái lưới đánh cá cực lớn bọc Lưu Cẩn lại, giống như một con cá lớn bị ngư phu tóm được, đợi sau khi cả người Lưu Cẩn toàn bộ bị lưới bọc lại rồi, đao phủ đột nhiên kéo mạnh dây ở miệng võng, trong võng giống như bị hút cạn không khí vậy, cơ thịt trên người Lưu Cẩn lập tức nhô ra khỏi những mắt võng, những chỗ mà cơ thịt lòi ra này, chính là vị trí các đao phủ sắp hạ đao.

Đến thời khắc này, Lưu Cẩn cuối cùng cũng sụp đổ, giống như kẻ điên giãy dụa kịch liệt, nhưng đầu vẫn thủy chung bướng bỉnh nhìn về phía Báo Phòng, hét lớn: "Các ngươi không được phép dụng hình! Lệnh ân xá của Bệ hạ sắp tới rồi! Bệ hạ nhất định sẽ đặc xá cho ta."

Mẫn Khuê bị Lưu Cẩn làm cho giật mình, theo bản năng nhìn thoáng về phía Báo Phòng, cho rằng Lưu Cẩn nói thật, vẻ mặt tràn ngập thấp thỏm và khẩn trương, thấy trên đường phương hướng Báo Phòng trống không, các bách tính thì vây chặt lấy đạo trường, Mẫn Khuê lập tức hồi thần, rồi thẹn quá hóa giận, mặt già đỏ bừng, hung tợn lườm Lưu Cẩn, bút lông trong tay quyết đoán móc lên phê tiễn xử quyết, sau đó thì ném vão giữa đạo trường.

"Hành hình!"

Hai chữ "Hành hình" phát ra từ miệng Mẫn Khuê giống như câu hồn bài của hắc bạch vô thường, chữ nào chữ nấy giống như mang theo một trận âm phong.

Lưu Cẩn cả người trần truồng bị thắt trong lưới đánh cá run rẩy kịch liệt, qua lưới đánh cá tràn ngập mùi máu tanh, Lưu Cẩn hai mắt đỏ ngầu lườm Mẫn Khuê, rít lên: "Mẫn Khuê, lệnh ân xá của bệ hạ sắp tới rồi, ngươi dám hành hình, không sợ tương lai bệ hạ sẽ trách tội sao?"

Mẫn Khuê là quan văn, tật xấu của quan văn đều như nhau, lúc này mà không dương danh thì còn đợi lúc nào nữa?

Thế là Mẫn Khuê đứng bật dậy, chỉ vào Lưu Cẩn phẫn nộ quát: "Hoạn tặc Vô sỉ! Chết đã đến nơi rồi vẫn không biết hối cải, đừng nói bệ hạ không có lệnh ân xá, cho dù có lệnh ân xá đến thì bản quan cũng phải liều mạng cãi lời thánh chỉ dù sẽ bị bãi quan mất mạng, cũng phải thiên đao vạn quả tên quốc tặc gây họa cho thiên hạ là ngươi đây, mở rộng chính nghĩa cho ngàn vạn thần dân thiên hạ!

Trả lời một cách Nghĩa chính nghiêm từ, Mẫn Khuê lập tức giành được sự ủng hộ ầm ầm của các bách tính và chung quanh chung quanh đạo trường, trong nhất thời những tiếng hô "Hảo hán tử", "Mẫn thanh thiên" vang lên liên tiếp.

Mẫn Khuê trong lòng mừng thầm, danh vọng này giành được rồi, chỉ hao hơi tổn tiếng chứ không phí đầu óc, đúng là lời thật, thế là Mẫn Khuê dồn nốt dùng khí đuổi giặc cùng đường, chỉ vào bốn gã đao phủ giữa đạo trường rồi quát to: "Thời gian đến rồi, các ngươi còn chờ gì nữa? Các ngươi nếu không dám động thủ, bản quan chẳng cần tư văn thể thống gì nữa, sẽ tự mình lăng trì tên ác tặc này."

Đám người Vây xem lập tức lại cất tiếng trầm trồ khen ngợi vang tận mây xanh.

Đao phủ tất nhiên không dám trì hoãn, bốn người nhìn nhau một cái, một người từ từ dưới đất cầm một chén liệt tửu lên, bạnh cằm Lưu Cẩn, không chút phân trần đổ liệt tửu vào miệng Lưu Cẩn.

Liệt tửu này không phải là nghi thức thần thánh gì, tác dụng của nó tương đương với thuốc mê, phạm nhân sau khi uống rồi có thể giảm bớt sự mẫn cảm của thần kinh đối với cảm giác đau, cảm giác đau bớt đi, phạm nhân tất nhiên có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian mà không chết.

Lưu Cẩn ho sằng sặc cố gắng nuốt rượu xuống.

Còn chưa kịp lên tiếng thì chỉ cảm thấy ngực trái đau nhói, cúi đầu nhìn thì ở vị trí đầu ti bị cắt xuống một khối thịt. Máu tươi lập tức tuôn ra như suối, đao phủ sau khi cắt xong đao thứ nhất thì thong dong điềm tĩnh ném thịt vừa cắt vào trong giỏ trúc nhỏ để bên cạnh, đồ đệ ở bên cạnh lập tức trát dược thảo trộn thuốc tê lên ngực trái của Lưu Cẩn, miệng thì hô to: "Đao thứ nhất."

"Hay." Đám người vây xem trầm trồ khen ngợi, không ít người mặt hướng về phía tây rồi quỳ xuống, dập đầu bang bang ba cái. Mặt đẫm nước mắt cáo người nhà trưởng bối từng bị Lưu Cẩn hại chết.

Kỳ quái là, Lưu Cẩn không ngờ không hề kêu đau, càng không hét thảm, hắn giống như đã mất đi cảm giác đau, hồn nhiên không phát giác ngực trái của mình đã bị người dứt khoát cắt xuống một miếng thịt, mắt vẫn bướng bỉnh nhìn về phía Báo Phòng. Trong miệng thất thần lẩm bẩm nói: "Bệ hạ sẽ có lệnh ân xá, bệ hạ nhất định sẽ có lệnh ân xá.... Lão nô vẫn chưa chết, lão nô sẽ được cứu, bệ hạ, mau đi..."

Đao phủ Hành hình nghe thấy Lưu Cẩn lẩm bẩm thì không khỏi ngẩng đầu lạnh lùng lườm mà một cái, tay thì không hề dừng lại cắt một đao xuống ngực phải của hắn. Một mảnh thịt nhỏ bị cắm xuống, ném vào giỏ trúc, đồ đệ bên cạnh rất đúng lúc hô lớn: "Đao Thứ hai."

Cái gọi là lăng trì, số đao cắt cũng rất có chú ý, phải cắt đủ ba ngàn sáu trăm đao, nếu không đủ ba ngàn sáu trăm đao mà phạm nhân đã tắt thở thì đao phủ cũng không đến mức bị phát, có điều sẽ coi như là đạp vỡ chiêu bài thanh danh của mình. Nếu có thể cắt đủ số đao pháp định, phạm nhân chỉ còn lại một bộ xương trắng ởn mà chưa chết, vị đao phải này có thể được hình bộ thưởng thêm tiền.

Cho nên đao phủ có kinh nghiệm để lĩnh được chỗ tiền thưởng này, đối với bộ vị hạ đao phi thường chú ý, đầu tiên là chỗ đầu ti ở hai ngực, tiếp theo là mí mắt, sau đó theo thứ tự từ bắt thịt hai cánh tay, bắp đùi, thịt mỗi đao cắt xuống cũng rất được chú ý, để cắt đủ ba ngàn sáu trăm đao, cho nên mỗi đao chỉ cắt một miếng thịt nhỏ cỡ móng tay cái. Đao phủ có kinh nghiệm cắt mỗi một đao sẽ đắp thuốc gây tê, để cho phạm nhân đánh mất cảm giác đau cho tới lúc mất mạng.

Sau khi ngực trái phải của Lưu Cẩn bị cắt hai đao, hai gã đao phủ hợp lực vặn thẳng cái đầu đang nhìn về phía Báo Phòng của hắn, tiểu đao sắc bén không chút lưu tình cắt lên mí mắt, lúc này mắt Lưu Cẩn không thể nhìn thấy gì, cuối cùng từ bỏ ném ánh mắt chờ đợi về phía Báo Phòng, lẳng lặng để mặc cho đao phủ từng đao từng đao cắt thịt trên người mình, trong tai thì truyền đến tiếng mắng chửi của các bách tính đang vây xem, Lưu Cẩn vẻ mặt bình tĩnh, những miếng thị bị cắt xuống giống như không phải ở trên người hắn vậy, từ đầu tới cuối không ngờ không kêu đau một tiếng nào.

Lúc này cái hắn nghe thấy không phải là tiếng mắng chửi, mà trong cái đầu đã hoàn toàn chết lặng quanh quẩn ngôn ngữ lành lạnh giống như đang nguyền rủa của Chu Hậu Chiếu lúc trước khi hạ lệnh lục soát Lưu phủ.

"Lưu Cẩn, ngươi nếu không phụ trẫm, trẫm tất không phụ ngươi, ngươi nếu phụ trẫm,... Trẫm thề sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả!"

Lưu Cẩn bỗng nhiên nhếch môi, lặng lẽ bật cười, giờ này khắc này hắn đang cười cái gì, không ai biết, nụ cười nở rộ trên đạo trường đầy mùi máu tươi, vô cùng âm trầm và đáng sợ.

Công trình Lăng trì quá mức nặng nề, nếu muốn cắt đủ ba ngàn sáu trăm đao, trong vòng một ngày tuyệt đối là không thể hoàn thành được.

Ngày đầu tiên thụ hình, Lưu Cẩn ước chừng bị cắt ba trăm năm mươi bảy đao, cơ nhục trên đùi và cánh tay đã bị lóc sạch, lộ ra xương tay và xương đùi trắng ởn, sắc trời đã tối, Lưu Cẩn hình dạng khủng bố không ngờ vẫn chưa chết, được Hán Vệ khiêng về nội ngục.

Buổi tối, trong nhà giam âm u ẩm ướt, nhân mã canh gác của Hán Vệ đi lại trước đại lao của Lưu Cẩn, mọi người nhìn Lưu Cẩn đang rên rỉ, cùng với xương trắng lộ cả ra ngoài, cho dù các phiên tử Giáo úy của Hán Vệ kiến thức rộng rãi cũng không đành lòng mà quay đi, không ít người miệng há to, chỉ chực muốn nôn mửa.

Trong bóng đêm, Lưu Cẩn mở to hai mắt trống rỗng đỏ rực, gian nan quờ quạng tới mép cửa lao, bỗng nhiên hữu khí vô lực dùng đầu gõ vào cửa lao.

Hai gã Giáo úy theo tiếng mà đến, bịt mũi đứng cách xa nhíu mày nói: "Lão hoạn tặc ngươi đúng là dai thật, cắt hơn ba trăm đao mà không ngờ vẫn chưa chết... Có việc gì?"

Lưu Cẩn thở dốc hồi lâu, suy yếu nói: "Xin cho ta một chén cháo, ta, ta vẫn muốn sống, ta vẫn muốn sống."

Giáo úy hoảng sợ nhìn nhau, nhìn bộ dạng này của Lưu Cẩn mà vẫn bất khuất bất khuất ra sức cầu sinh, hai người từ đáy lòng bốc lên một cỗ hàn ý dày đặc.

"Chờ... Chờ, ta mang tới cho ngươi." Một gã Giáo úy nhát gan lắp bắp nói xong thì lảo đảo chạy ra ngoài ngục, không lâu sau không ngờ quả thực kiếm một cháo nóng tới, đặt trước mặt Lưu Cẩn.

Lưu Cẩn hai tay hai chân đã mất, không thể ăn cơm, sau khi ngửi thấy mùi cháo thì thuận theo mùi mà gian nan bò tới, giống như chó liếm cháo trong bát, không đến thời gian nửa nén hương, Lưu Cẩn không ngờ liếm hết báo cháo này, thậm chí còn ợ một cái.

Sau khi ăn xong Lưu Cẩn suy yếu nằm bẹp trên đất, trên khuôn mặt toe toét máu tươi không ngờ còn lộ ra nụ cười quỷ dị, lẩm bẩm nói: "Tạp gia phải sống. Bệ hạ ngày mai chắc chắn sẽ có lệnh ân xá, chắc chắn sẽ có lệnh ân xá! Bệ hạ à, lão nô không phụ người."

Bình Luận (0)
Comment