Mưa to liền ba ngày, nước sông ở sông hộ thành kinh sư tăng cao ba thước, Công bộ không thể không điều phái quan viên công tượng dân phu gia cố đê suốt đêm, lần này lệnh xuất ra từ nội các và Công bộ, ở giữa lại không có bóng dáng của ti lễ giám.
Cuộc đại thanh tẩy Triều đường vẫn chưa kết thúc, khi Lưu Cẩn huy hoàng cường thịnh, vây cánh bám lấy hắn cơ hồ chiếm một nửa triều đường, những người này không nghi ngờ gì nữa đã được liệt vào sổ đen của Hán Vệ, các vây cánh của hắn trừ an bài hậu sự lo sợ không yên chờ giá thiếp của Hán Vệ lâm môn ra thì không có lựa chọn nào khác.
So sánh với sự thanh tẩy triều đường, cuộc thanh tẩy của Đới Nghĩa và Cốc Đại Dụng đối với nội cung còn tàn khốc hơn nhiều, đối với đại thần ngoại đình, Đới Nghĩa và Cốc Đại Dụng có lẽ còn phải cố kỵ mặt mũi nội các và Đô Sát viện, không dám làm ảnh hưởng quá rộng, lại càng không dám đắc tội quá nhiều với đại thần ngoại đình. Nhưng mà đối với thái giám trong cung, Đới Nghĩa và Cốc Đại Dụng giống như phát tiết hết những ủy khuất phải chịu hai năm nay lên người họ, trong vòng mấy ngày, tất cả đại thái giám tiểu hoạn quan có liên quan tới Lưu Cẩn toàn bộ bị bắt, sau khi vào ngục thì phải chịu khổ hình cực kỳ bi thảm, thái giám trong cung người có liên lụy tới án của Lưu Cẩn lên tới hơn hai ngàn người, trừ số rất ít vận dụng tích lũy cả đời hoặc là quan hệ để thoát được một mạng, bị đày tới Phượng Dương thủ lăng ra, tất cả những người còn lại đều phải nhận hết khổ hình tra tấn mà chết.
Mưa liền ba ngày mà mùi máu tươi ở cửa chợ bán thức ăn vẫn chưa hết, trên mặt đài đá hành hình, vết máu đỏ sậm được mưa cọ rửa, quan viên bách tính đi qua đây đều sợ hãi mà đi đường vòng, chỉ vì trên phố lại có lời đồn, Lưu Cẩn này chính là hung thần hạ phàm, sau khi chết tất sẽ hóa thành lệ quỷ đòi mạng, hơn nữa để trả thù nhân gian, Đại Minh trong mười năm tương lai tất sẽ của hoạ chiến tranh không ngừng, đây là cái giá phải trả để tiễn bước tên hung thần này.
Sơn âm hầu phủ.
Tần Kham nhìn bầu trời mù mịt bên ngoài, khóe miệng phác ra một nụ cười lạnh khinh miệt.
"Hung thần hạ phàm? Báo phục nhân gian? Quá coi trọng Lưu Cẩn rồi, tên thái giám chết bầm này lúc còn sống cũng chỉ là ôm đùi bệ hạ mà làm xằng làm bậy, là một kẻ tiểu nhân tiêu chuẩn, sau khi chết còn có bản sự lớn như vậy à?"
Đinh Thuận ở bên cạnh hiển nhiên còn tức giận hơn, vẻ mặt như bị đoạt mất chức danh cao cấp vậy: "Đúng, danh xưng hung thần rõ ràng là của Hầu gia chứ, dựa vào gì mà cho Lưu Cẩn làm? Quả thực f khinh người quá đáng! Trên đời lấy đâu ra nhiều hung thần thế."
Tần Kham lườm hắn một cái: "Đinh Thuận à, ngươi hiển nhiên không phải đang khen ta đúng ư? Đại trượng phu sinh ra ở gian, cái nên tranh thì nhất định phải tranh, nhưng thứ không nên tranh thì đừng có vươn tay ra vớ loạn, cái danh hiệu này thuộc về phạm vi không nên tranh, đừng có như thằng đồng nát cái gì cũng vơ hết vào người mình."
Đinh Thuận cười gượng nói: "Vâng vâng vâng, thuộc hạ sai rồi."
Dừng một chút Đinh Thuận lại nói: "Hầu gia, Lưu Cẩn đã chết rồi, bị lăng trì ba ngày, tổng cộng bị cắt ba ngàn ba trăm năm mươi bảy đao mới tắt thở, lão hoạn này cũng dai thật, tàn nhẫn với người khác, mà cũng tàn nhẫn với chính mình, nghe nói khi sắp chét vẫn còn cố ngoảnh đầu nhìn về phía Báo Phòng, vẫn chờ lệnh ân xá của bệ hạ, cho tới cuối cùng thấy mình đã chỉ còn là một cái khung xương thì hắn mới bỏ cuộc, trước khi chết còn nói một câu, chỉ có đao phủ đứng gần hắn nhất mới nghe được."
Tần Kham mày nhíu chặt, nói: "Hắn nói gì?"
Đinh Thuận liếm liếm cái môi khô héo nói: "Hắn nói 'Các ngươi đều nhìn lầm rồi, Đại Minh ta có gian nịnh, nhưng không phải là ta, gian nịnh là kẻ khác."
"Lưu Cẩn nói lời này là có ý gì?"
Đinh Thuận cười khinh miệt: "Ai biết được, có lẽ đau quá nên hồ ngôn loạn ngữ. Theo thuộc hạ, Lưu Cẩn nói cũng không sai, quan văn triều đường thật đúng là không phải thứ tốt, khó đảm bảo bên trong sẽ không lòi ra một đại gian nịnh họa quốc."
Tần Kham lắc đầu, thở dài: "Thôi, người chết như đèn tắt, ân oán bỏ hết, tốt xấu gì ta cũng quen biết với Lưu Cẩn một hồi, ngươi đi thu gom hài cốt của hắn, xây một nấm mồ đơn xơ cho hắn đi."
Đinh Thuận cười khổ nói: "Hầu gia, hài cốt của Lưu Cẩn không dễ thu đâu. Trong ba ngày hắn bị lăng trì, tổng cộng cắt lấy hơn ba ngàn miếng thịt, đều bị quan viên bách tính kinh sư bỏ tiền ra mua rồi."
Tần Kham ngạc nhiên: "Bọn họ mua thịt Lưu Cẩn làm gì?"
"Lưu Cẩn hại quá nhiều người, kết quá nhiều thù, hắn lúc đương quyền thì người trong thiên hạ không dám làm gì hắn, nhưng một khi thất thế bị tru, khắp thiên hạ không biết có bao nhiêu người chờ ăn thịt hắn, thuộc hạ thật sự không ngờ, bách tính hận một người mà lại hận tới mức này, lúc ấy trên đạo trường có vô số người ở trước mặt Lưu Cẩn khi hắn vẫn còn một hơi thở, tranh nhau mua thịt bị cắt xuống, cảnh tượng đó thật sự là ghê người."
Tần Kham ngây người một lúc rồi tiếp theo cười khổ nói: "Thôi, nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng, đây là kết cục mà Lưu Cẩn đáng phải nhận, ít nhiều cũng coi như là trả lại một chút tội nghiệt đi."
Thấy cảm xúc của Tần Kham không cao lắm, Đinh Thuận do dự môt lúc rồi vẫn bẩm báo chuyện phải bẩm báo.
"Hầu gia, phản quân của Phách Châu Đường Tử Hòa và Trương Mậu thanh thế càng lúc càng lớn, mười ngày trước sau khi chiếm được Phách Châu, Đường Tử Hòa lập tức huy binh đông tiến, lại chiếm thêm phủ Hà Gian, đại quân hướng thẳng tới Chân Định, bệ hạ và nội các rất là tức giận, sau khi nội các đình nghị, quyết định điều phó tổng binh Tuyên phủ, Võ Trạng Nguyên Hứa Thái giáp khoa năm Hoằng Trị thứ mười bảy lãnh binh bình định."
Mặt Tần Kham càng âm trầm, nữ nhân này càng lúc càng quá đáng rồi. Nàng ta rốt cuộc mang tâm tư gì? Chẳng lẽ thật sự muốn đánh vào kinh sư làm nữ hoàng đế à?
Đinh Thuận nhìn sắc mặt âm trầm của Tần Kham, rụt rè nói: "Hầu gia, theo thuộc hạ thấy, loạn Phách Châu vẫn cần Hầu gia tự mình lãnh binh bình định mới được, thủ đoạn của Đường Tử Hòa chúng ta khi ở Thiên Tân đã kiến thức qua rồi, chắc Hứa Thái không phải là đối thủ của nàng ta, thiên hạ chỉ có Hầu gia là có thể đối phó nàng ta, chỉ là thuộc hạ không hiểu, vì sao sau khi nội các đình nghị lại chỉ phái phó tổng binh Tuyên phủ lãnh binh."
Tần Kham thở dài: "Triều đình có suy nghĩ của triều đình, nhân tuyển bình định hơn phân nửa là Lý Đông Dương chủ trương, gần đây triều đường kinh sư bị thanh tẩy, chính là lúc lòng người trên dưới hoang mang, khó tránh khỏi sẽ phát sinh gì đó, lúc này cần một người trấn được Hán Vệ để tọa trấn, vừa đạt được mục đích thanh tẩy, lại vừa không để cho Hán Vệ khuếch trương tình thế mà dẫn tới liên lụy quá rộng, hai đại án Hồ Dung Dung, Lam Ngọc cuối những năm Hồng Vũ chính là vết xe đổ, cho nên ta trong khoảng thời gian này không thể rời kinh, hai vị Đại học sĩ nội các đại thể chính là nghĩ như vậy."
"Hầu gia, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, Lý Đông Dương này thật sự coi ngài thành hung thần rồi."
Nội các đã định ra nhân tuyển bình định, Tần Kham tất nhiên không thể nói thêm gì, huống hồ hắn cũng không có hứng thú gì với bình định, lại càng không biết dùng tâm thái như thế nào để đối mặt với Đường Tử Hòa, lúc trước hai người từng phát sinh một hồi ám muội nhỏ ở Thiên Tân, hiện giờ ai nấy đứng trên lập trường đối lập, tựa hồ đã thành cố sự không thể nhớ lại.
Lưu Cẩn đã chết, tâm tư của Tần Kham cũng dần dần chuyển dời đến những kế hoạch tương lai, mấy năm nay với kẻ địch bất đồng, dùng thủ đoạn bất đồng để đấu lại, nói tới cùng, Tần Kham cũng chỉ là muốn dọn sạch chướng ngại cho khát vọng của mình, tương lai có thể bớt đi một ít vật cản, có thêm mấy phần chiến thắng.
Đang thương nghị với Đinh Thuận có cần thiết lập hai Cẩm Y vệ Thiên hộ sở ở Liêu Đông, dùng để thăm dò quân tình Thát tử phía bắc và sự trung thành của các bộ lạc đối với hoàng kim gia tộc Khả Hãn Bá Nhan Mãnh Khả hay không, thì Đường Dần vẻ mặt mờ ảo giống như một u hồn bay ra, lặng lẽ xuất hiện sau lưng Tần Kham và Đinh Thuận.
"Ta gặp một vị nữ tử..."
Một câu đột nhiên giống như một cỗ âm phong từ phủ Cửu U minh thổi ra, Tần Kham bất ngờ không kịp phòng bị sợ tới mức hai chân mềm nhũn, Đinh Thuận chẳng nói chẳng rằng rút đao bổ ra sau.
"Dừng tay!" Tần Kham hét lớn, đao của Đinh Thuận cách đầu Đường Dần hai tấc từ dừng lại.
Sau khi Đinh Thuận thấy rõ người ở sau lưng là Đường Dần, bất chấp hắn là tri giao của Hầu gia, hắn ngây người một lát rồi tiếp theo giận tím mặt: "Tên thư sinh chua loét ngươi có phải có bệnh hay không? Dám ở sau lưng Hầu gia dọa người, ngại mạng dài quá thì cứ nói một tiếng, lão tử tiễn ngươi một đoạn đường!"
Tần Kham bị Đường Dần dọa cho một phát, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, cố nén giận quan sát Đường Dần từ trên xuống dưới rồi lạnh lùng nói: "Ngươi vừa rồi từ đâu lòi ra? Đi đường không tiếng không vang, ngươi là bay ra à?"
Đường Dần ngơ ngác nhìn xuống chân, dùng một loại ánh mắt như nhìn thằng ngu liếc Tần Kham một cái rồi nói: "Đương nhiên là đi ra rồi, ta có chân có cẳng, làm sao mà bay được?"
"Đinh Thuận..." Tần Kham đánh mắt ra hiệu cho Đinh Thuận.
Đinh Thuận hiểu ý, thô lỗ kéo Đường Dần ra ngoài tiền đường, nhìn kỹ dưới chân hắn rồi lại thô lỗ kéo hắn về trước người Tần Kham.
"Hầu gia, thuộc hạ xem qua rồi, có bóng, không phải quỷ."
Tần Kham lập tức ra vẻ như mới nhìn thấy Đường Dần, chắp tay cười nói: "Thì ra là Bá Hổ huynh tới, Bá Hổ huynh vô thanh vô tức thò ra, ta còn tưởng rằng ngươi đã bị người ta giết chết rồi, oan hồn bay tới chỗ ta cáo trạng."