Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 499 - Chương 523: Phản Quân Thế Lớn

Chương 523: Phản quân thế lớn

Đường Dần vẻ mặt mờ mịt suy nghĩ sâu xa, cẩn thận cân nhắc một lúc rồi nhìn Tần Kham với vẻ khẳng định: "... Đây không phải là một câu nói hay."

"Bá Hổ huynh đa tâm rồi, câu đầu tiên ngươi nói thì thò ra là gì?"

Đường Dần lại bộ dạng mất hồn mất vía, nói: "Ta gặp một vị nữ tử..."

"Là nàng ta dạy ngươi bay lướt trên đường à?"

"Không phải, ta gặp một vị nữ tử khiến ta động tâm."

" Cô nương hoa khôi của thanh lâu nào?" Tần Kham cười hỏi một câu, tiếp theo vẻ mặt tràn ngập đề phòng: "Ngươi không phải là muốn tìm ta mượn tiền chuộc thân cho nàng ta chứ? Bá Hổ huynh, giữa bằng hữu mà bàn tới tiền nong là tổn thương tình cảm lắm đấy."

"Không, nàng ta là nữ tử đàng hoàng."

Tần Kham giật mình: "Chúc mừng Đường huynh tìm được mùa xuân thứ hai của nhân sinh, cho nên Bá Hổ huynh hôm nay là tới đưa thiếp cưới cho ta à?"

Đường Dần chua chát nói: "Nàng ta từ đầu tới cuối không nhìn ta lấy một cái, thiếp cưới từ đâu mà có?"

Tần Kham rõ ràng không theo kịp tư duy của Đường Dần, sau khi ngay ra một lúc thì hỏi dò: "Thế ngươi hôm nay tới tìm ta là để..."

Ánh mắt đang mất đi thần thái của Đường Dần bỗng nhiên trở nên nóng rực: "Nghe nói Tần hiền đệ đối phó với nữ nhân rất có biện pháp, ngu huynh đặc biệt tới xin giúp đỡ, phiền hiền đệ giúp ta tiếp cận vị nữ tử đó, để nàng ta sinh ra hảo cảm với ta, dần sinh tình yêu với ta, cuối cùng gật đầu đáp ứng thành thân với ta, tất cả làm phiền hiền đệ, ta ở chỗ động phòng chờ ngươi."

Tần Kham và Đinh Thuận trợn mắt há hốc mồm: "..."

Tần Kham bỗng nhiên thay Đường Dần tổng kết ra giáo huấn thất bại hôn nhân lần trước, không chỉ là vì kèo, đê tiện cũng là một nguyên nhân không thể bỏ qua."

Tần Kham quen Đường Dần hơn ba năm, không thể phủ nhận trong ba năm nay Đường Dần đã nói rất nhiều những lời hỗn trướng, nhưng không nghi ngờ gì nữa, những lời hôm nay là đứng đầu bảng hỗn trướng.

"Ta giúp ngươi tiếp cận nữ tử đó, để nàng ta nảy sinh hảo cảm với ngươi, còn nảy sinh tình yêu với ngươi, ngươi ở chỗ động phòng cởi hết quần áo chờ làm tân lang?"

Đường Dần chắp tay thở dài: "Quả nhiên là tri giao bạn tốt, một phát là thông liền."

Tần Kham lạnh lùng nói: "Đã giúp thì giúp cho chót, không bằng ta dứt khoát giúp ngươi động phòng luôn nhé? Giúp người là cái vốn của khoái hoạt, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không chối từ."

Đường Dần quýnh lên: "Không được không dc! Nữ tử này là ta nhìn trúng! Loại chuyện Động phòng này vẫn là tự thân làm thì tốt hơn."

Đinh Thuận ở bên cạnh nghe mà líu lưỡi, thư sinh chua loét đúng là thư sinh chua loét, hắn có biết vị Hầu gia trước mặt này là ai hay không? Không ngờ dám nói với hắn như vậy, hiện giờ thiên hạ ai dám ở trước mặt Hầu gia mà càn rỡ như thế? Cũng may mà hắn tốt số, lúc trước lúc Hầu gia nghèo túng đã quen biết nhận hắn làm tri ký, nếu không với quyền thế và địa vị của Hầu gia hiện giờ, mười Đường Dần cũng bị hắn giết chết rồi.

Tần Kham xoa xoa mũi, chậm rãi nói: "Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng thực sự có hứng thú với nữ tử đó, không biết vị nữ tử tổ tiên không chịu tích đức nào bị vị tài tử phong lưu ngươi coi trọng vậy?"

Đường Dần lộ ra vẻ mặt ấm ức, cười nói: "Nàng ta là nữ nhi gia đình cùng khổ, nghe nói là từ phủ Thái Nguyên chuyển đến kinh sư, cha nàng ta ở thành đông kinh sư mở một tửu quán lộ thiên nhỏ, nàng ta giúp cha làm trong tửu quán, năm nay đã là mười lăm mà vẫn còn là khuê nữ, hôm trước ta nhàm chán đi dạo trong thành thì gặp nàng ta, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, ta cảm thấy, tựa như, tựa như..."

Đường Dần ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Kham, hưng phấn nói: "Không biết ngươi có từng bị người ta gõ cho một côn quay cuồng bao giờ chưa?"

Tần Kham ngây ra một lúc rồi chắp tay thở dài: "Tần mỗ hổ thẹn, chưa từng có kinh lịch như vậy."

"Ta từng rồi, cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta giống như bị người ta nện một phát vào ót vậy, không chỉ choáng váng, hơn nữa mơ hồ giống như chung quanh khắp nơi đều nghe thấy tiếng chim, cả người chỉ muốn ngất lịm đi thôi."

Tần Kham day mũi đến sắp đỏ rồi, đảo mắt liếc Đinh Thuận một cái, phát hiện hắn cũng vẻ mặt hoang mang ra sức gãi đầu, gầu bay đầy trời.

So sánh rất khó lý giải, có điều hình như rất lợi hại.

Tần Kham thở dài: "Thứ cho ta hỏi một câu ngoài lề, ngươi bị người ta gõ cho một gậy lúc nào?"

Đường Dần đang đắm chìm trong hạnh phúc, vô tư phất phất tay: "Tháng trước ta đi thanh lâu theo thói quen không mang, bạc về sau lại phát hiện bản thân hiển nhiên không hợp lắm với khẩu vị của cô nương thanh lâu, bị người gõ cho hai gậy rồi ném ra ngoài, không sao, chuyện đã trôi qua rồi."

Tần Kham ngây người một lúc, rất khâm phục chắp tay: "Đường huynh là người phong lưu lỗi lạc."

Dừng một chút, Tần Kham lại nói: "Thứ cho ta nói thẳng, Đường huynh năm nay đã hơn ba mươi rồi phải không? Vị nữ tử đó mới mười lăm tuổi, đủ làm nữ nhi của ngươi, như vậy có phải quá mức cầm thú hay không?"

Đường Dần lập tức lộ ra vẻ mặt cực kỳ khinh miệt: "Có cái quái gì mà ngạc nhiên? Trương Tiên Tống Triều trên tám mươi tuổi còn cưới tiểu thiếp mười tám tuổi, sĩ lâm một mảng tán thưởng, Tô Đông Pha còn làm bài thơ ' đêm Uyên ương thành đôi.một cây hoa lê đè hải đường', mặc dù có ý trêu chọc trong đó, nhưng cũng là một chuyện phong nhã, tại sao lại nói là cầm thú?"

Tần Kham sướng quá, thì ra điển cố 'một ây hoa lê đè hải đường' là xuất phát từ đây, quá tuyệt, đẩy ngã tỷ muội Liên Nguyệt Liên Tinh không hề có cảm giác tội lỗi gì, Đường Dần nói không sai, một chuyện phong nhã như vậy, có gì mà tội lỗi đâu?

"Một nữ tử của tửu quán nhà nghèo mà không ngờ cao ngạo như vậy, ngay cả tài tử phong lưu danh khắp thiên hạ như Đường huynh cũng chẳng bận tâm sao?"

Bong bóng hạnh phúc của Đường Dần bị một lời vô tình của Tần Kham chọc nổ, vẻ mặt trở nên đau thương: "Phao là không bận tâm, quả thực là coi ta như cặn bã."

Môi Tần Kham mấp máy mấy cái, lại không biết nên nói gì để an ủi con trâu già vì không gặm được cỏ non mà đau thương này, càng nghĩ càng cảm thấy mấy lời an ủi mình sắp thốt ra chưa chắc đã mang hảo ý, đành dứt khoát ngậm miệng thở dài không nói gì.

Đinh Thuận ở bên cạnh thở dài: "Đường tướng công, Lưu Cẩn vừa bị tru, hoạn đảng đều bị bắt rồi, án gian lận thi cử năm đó của ngươi cũng không cần biện mà tự giải, lúc này ngươi nên cầu Hầu gia khôi phục công danh, giành lấy quan chức cho ngươi, mà ngươi lại một lòng đi tơ tưởng tới nữ tử ở tửu quán."

Đường Dần vội hỏi: "Công danh ta muốn, nữ tử tửu quán ta cũng muốn, trước cầu yểu điệu thục nữ, sau cầu vinh hoa phú quý, tốt cả. Tần hiền đệ, ngươi nhất định phải giúp ta, gần đây ngoài tửu quán đó có đệ tử phú quý mặc hoa phục thường xuyên lưu luyến không đi tiểu tử, bộ dạng của tiểu tử đó lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải là hạng tốt lành gì, ta sợ nữ tử đó không nhìn ra được sự hiểm ác của thế gian, bị người ta lừa bịp."

Tần Kham thở dài: "Ngươi định nhờ ta giúp thế nào?"

"Bảo Cẩm Y vệ bắt tiểu tử đó vào chiếu ngục..." Đường Dần nói chưa hết thì thấy Tần Kham thần sắc bất thiện, vội vàng sửa miệng: "... Có chút quá phận rồi, Tần hiền đệ không thể quốc khí tư dụng được, phải không? Hay là nhờ hiền đệ có rảnh thì cùng ta tới tửu quán một chuyến, xem như để làm tiểu tử đó kinh sợ, thế nào?"

Tần Kham bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đầu, nhiều quốc gia đại sự như vậy đang chờ hắn xử lý, hắn lại đi giúp một thư sinh nghèo kiết hủ lậu tán gái, làm việc này...

"Vẽ cho ta mười bức xuân cung, yêu cầu họa công tinh xảo, lời tựa đầy đủ, đóng dấu rõ ràng, kí tên đầy đủ, việc này ta sẽ giúp ngươi." Tần Kham phụng phịu nói.

" Ngươi muốn xuân cung làm gì?"

"Ta tính chờ ngươi chết rồi thì mang chúng đi bán."

"... Thành giao!"

Nhìn bóng dáng của Đường Dần rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Tần Kham và Đinh Thuận ngơ ngác nhìn nhau.

"Hầu gia,... Sinh con phải như Đường Bá Hổ." Đinh Thuận xúc động thở dài.

"Chửi người ta hả?"

"Khen mà, thật đó."

Vây cánh của Lưu Cẩnvẫn đang bị thanh tra, Hán Vệ như hổ như lang lục xoát kinh sư và quan phủ các địa phương, mỗi ngày đều có người bị Giáo úy hoặc là phiên tử như hung thần ác sát bắt vào chiếu ngục, quan viên thiên hạ ai nấy đều cảm thấy bất an.

Vào thời cơ triều đường đang mẫn cảm vạn phần này, Binh bộ triệu hồi nguyên phó tổng binh Tuyên phủ Hứa Thái, phong làm quan Tổng binh bình định, bởi vì Phách Châu cách kinh sư không xa, nội các sau khi đình nghị thì điều động binh mã tinh nhuệ của kinh doanh phát động trấn áp phản loạn ở Phách Châu.

Ngay khi Hứa Thái nhận điều lệnh của Binh bộ, dẫn năm vạn nhân mã ly khai kinh sư lao tới Phách Châu, đồng thời phản quân của Đường Tử Hòa và Trương Mậu đã công hãm phủ Chân Định, đến nay Phách Châu, Hà Gian, Chân Định đã toàn bộ bị phản quân chiếm lĩnh, Bắc Trực Đãi lâm vào cảnh bấp bênh.

Ngày Quân báo tới kinh sư, Sơn Âm Hầu Tần Kham đưa thiếp hẹn gặp Đới Nghĩa và Cốc Đại Dụng, chỉ thị cho Đông Hán và Tây Hán ước thúc thuộc hạ, chớ để án Lưu Cẩn liên lụy quá rộng, mà dẫn tới đại thần trong triều nhân tâm bất ổn, khiến triều đường trong ngoài đều khốn đốn.

Sau khi Lưu Cẩn chết rồi, thanh danh của Tần Kham ở trong lòng những thái giám cầm quyền này lại đạt tới một độ cao mới, ai nấy đều biết Lưu Cẩn bởi vì sao mà rớt đài, đối với chỉ thị của Tần Kham, Đới Nghĩa và Cốc Đại Dụng không dám sơ suất, vội vàng đáp ứng.

-

Bình Luận (0)
Comment