Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 503 - Chương 526: Lưu Gia Hữu Nữ

Chương 526: Lưu gia hữu nữ

Ngoài một ngõ nhỏ khuất nẻo ở thành đông Kinh sư dựng một cái bạt che nắng che mưa, bên dưới đặt mấy cái bàn cũ, nhưng lại được lau chùi vô cùng sạch sẽ.

Bốn thùng gỗ sơn đỏ đặt ở cách bàn không xa, trong thùng tỏa ra mùi rượu thơm phức, trong mùi rượu mang theo mấy phần vị hoa hạnh, bên cạnh dựng giá gỗ, trên giá gỗ bày hơi mười món ăn nhắm rượu, một vị nam tử trung niên tuổi chừng hơn bốn mươi và một nữ tử mặc váy vải thô màu lam đang bận rộn trước sau, bàn mặc dù không nhiều, nhưng khách uống rượu lại không ít, hiển nhiên sinh ý cực kỳ thịnh vượng.

Đây chính là toàn bộ những gì Tần Kham được chứng kiến trong tửu quán.

Tất cả đều rất bình thường, bất kỳ một ngõ ngách nào ở kinh sư Đại Minh cũng đều có thể nhìn thấy cảnh tượng bình thường này.

Nhưng mà khi ánh mắt của Tần Kham từ bố cục của tửu quán chuyển dời đến tiểu cô nương bận rộn trước sau như hồ điệp xuyên hoa này, dù là Tần Kham mấy năm nay nay đã thấy nhiều nữ tử tuyệt sắc, nhưng vẫn không tự chủ được mà hơi cảm thấy kinh diễm.

Lông mày như liễu, mắt sáng như sao, mũi như núi ngọc, môi như hoa anh đào, ăn mặc tuy rằng tầm thương, nhưng cỗ khí chất điềm tĩnh như tiểu thư từ trong tỏa ra, mỗi một người nhìn thấy nụ cười của nàng ta tựa hồ đều có thể cảm nhận được một loại thoải mái như gió xuân thổi vào mặt.

Chẳng trách sinh ý thịnh vượng như vậy, chẳng trách có thể làm tài tử phong lưu Đường Dần thần hồn điên đảo.

Không thể không nói, trong tửu quán cũ nát đơn sơ có vị cô nương này, giống như một đạo cầu vồng hoa mỹ sau cơn mưa, hết sức bắt mắt, khiến người ta si mê.

Đường Dần thấy cô nương trong tửu quán thì hai mắt đăm đăm bất động, chẳng buồn bận tâm có thất lễ hay không, mắt nhìn chằm chằm vào ngoctay, trong ánh mắt lộ ra vẻ ái mộ cực độ.

Ngay cả Đỗ Yên là thân nữ nhi khi nhìn thấy cô nương đó, cũng phát ra một tiếng kinh thán.

Bĩu môi với vị cô nương đó, Tần Kham hỏi Đường Dần: "Kia chính là cô nương mà ngươi vừa ý."

Trong mắt Đường Dần là một mảng si mê: "Đúng rồi."

Tần Kham hiếu kỳ nói: "Các ngươi làm sao mà biết nhau?"

Đường Dần thở dài: "Ta là văn nhân, từ xưa tới nay văn nhân có mấy ai không uống rượu? Văn nhân Thích uống rượu quen một vị cô nương của tửu quán, thật sự là duyên phận chú định.

Đường Dần vẻ mặt rất mờ mịt, tràn đầy khát khao đối với hạnh phúc tương lai.

Tần Kham không thể không dội nước lã cho hắn: "Vị cô nương đó có thích ngươi không?"

Đường Dần chấn động, tiếp theo vô cùng suy sụp nói: "Lần trước không phải đã nói rồi sao? Nàng ta coi ta là cặn bã."

"Vậy nàng ta có biết tên cặn bã ngươi đây ngay cả nhà cũng không mua nổi hay không?"

Đường Dần bị đả kích tới đầu cúi gằm: "Không biết..."

Đây là lời nói thật, từng được sự giúp đỡ của Tần Kham vất vả lắm mới gom góp được mấy ngàn lượng bạc tính mua biệt thự Đào Hoa Ổ, kết quả sau một lần uống rượu với hảo hữu đồng niên, Đường đại tài tử uống rượu vào rồi thì hào phóng tới rối tinh rối mù, tặng hết bạc cho người ta."

Tần Kham tiếp tục đả kích một cách vô tình: "Vậy nàng ta có biết tên cặn bã không mua nổi nhà ngươi đây còn là lão nam nhân có một đời vợ hay không, canh đầu bị nữ nhân khác uống trước rồi hay không?"

Mặt già của Đường Dần dần dần phủ lên màu xanh lục: "Không biết..."

Tần Kham thở dài: "Được rồi, chúng ta không nói chuyện thực tế như vậy nữa, nói về phương diện văn minh tinh thần đi. Nàng ta có biết sinh hoạt cá nhân của ngươi rất bậy bạ, thường vào thanh lâu quán, Mỗi đêm đều ngủ với một nữ nhân khác nhau, đừng nói canh đầu, ngay cả canh hai, canh ba đều bị nữ nhân khác uống rất nhiều năm rồi, cái để lại cho nàng ta chỉ là một chút cặn trong bát canh cũ ba mươi năm, mà uống chỗ cặn ấy còn phải mời đại phu tới xem bên trong có nhiễm bệnh gì hay không không?"

Đường Dần sắp khóc rồi, yếu ớt cầu xin: "Ngươi đừng nói nữa, thích một vị cô nương là vô tội, cái này gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu..."

"Đường huynh. Nói cũng không thể nói như vậy được, thử nghĩ xem một vị như hoa như ngọc như hoa như ngọc đêm tân hôn e lệ chờ húp canh, kết quả phát hiện hương vị của canh không đúng."

Đường Dần cơ hồ mang theo sự khóc than ngắt lời hắn: "Tần hiền đệ, chúng ta có thể không nói chuyện canh nữa được ư? Nơi này là tửu quán, chúng ta hay là uống rượu nhé."

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Đường huynh. Thế gian một pháp thông là vạn pháp thông, nếu mang rượu ra để so sánh ngươi, chỗ ta cũng có một ví dụ."

Đỗ Yên không đành lòng lặng lẽ kéo kéo tay áo hắn, thấp giọng nói: "Tướng công đừng nói nữa, Đường Dần sắp bị chàng nói cho đâm đầu vào cột tự sát rồi, tích chút đức đi..."

Tần Kham giờ mới tỉnh ngộ, chăm chú nhìn Đường Dần, thấy sắc mặt Đường Dần không ngờ đã biến thành tối sầm, hai má không ngừng run rẩy, tựa hồ thực sự có xung động không chịu được nhục tự tử ngay trước mặt hắn. Tần Kham vội vàng ngâm miệng, áy náy cười cười với hắn.

Các thị vệ Bên cạnh tự giác tỏa ra, ba người Tần Kham đi vào tửu quán, ngồi xuống một cái bàn còn trống, cô nương đang bận rộn trong tửu quán rất nhanh tới đón.

"Ba vị khách quan uống rượu à? Tiểu điếm có hạnh hoa tửu Sơn Tây ngon nhất. Chính là hạnh hoa tửu trong thiên cổ tuyệt xướng 'Tá vấn tửu gia hà xử hữu, mục đồng diêu chỉ hạnh hoa thôn' của thi nhân Đỗ Mục. Cô nương cười rất tươi rất ngọt, hơn nữa cũng rất biết làm ăn, nói cái là trích dẫn đâu ra đấy, đạo lý rõ ràng. Trong thanh âm trong trẻo như hoàng anh xuất cốc xen lẫn mấy phần hương vị âm ái, rượu còn chưa xuống cổ họng mà người đã say.

Hai chân Đường Dần mềm nhũn, đã say mất rồi, tựa lên bàn vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm nàng ta, bộ dạng không d tiền đồ này khiến Tần Kham rất muốn đổi bàn khác.

Đỗ Yên lại rất tự nhiên, kéo tay cô nương cười nói: "Muội muội xinh xắn quá, không biết muội muội họ gì, người ở nơi nào?"

Đột nhiên bị Đỗ Yên kéo, cô nương lộ ra vẻ không tự nhiên lắm, có điều tính cách của nàng ta tựa hồ cũng rất hoạt bát, sau khi hơi mất tự nhiên xoay người lại, liền thản nhiên cười nói: "Phu nhân cũng rất đẹp mà, vừa nhìn đã biết là quý nhân gia đình giàu sang, nô gia họ Lưu, người Đại Đồng Sơn Tây."

Đỗ Yên liếc Đường Dần đang giỏng tai lắng nghe một cái, bất động thanh sắc cười nói: "Họ Lưu? Còn tên là gì?"

"Nô gia xuất thân bần hàn, không như gia đình giàu có, nữ tử hàn môn nào có phúc khí được đặt tên, chỉ vì phụ thân của nô gia tên là Lưu Lương, cho nên người khác đều gọi nô gia là Lưu Lương Nữ."

Đỗ Yên nháy mắt mấy cái, cười nói: "Lưu Lương Nữ? Tên cũng dễ nghe nhỉ, hạnh hoa tửu của quán ngươi đã ngon như vậy, không bằng nhờ muội muội cho chúng ta một hào rượu đi, rồi tùy tiện thêm mấy món ăn, để chúng ta được hưởng một chút linh khí của Đỗ Mục đại thi nhân?"

Lưu Lương Nữ cười nói: "Xin Phu nhân và hai vị khách quan chờ một chút, nô gia giờ đi rót rượu."

Lưu Lương Nữ thướt tha bước đi, ánh mắt si mê của Đường Dần vẫn di động theo thân ảnh của nàng ta.

Tần Kham lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng thật sự không quá có niềm tin rằng Đường Dần và Lưu Lương Nữ sẽ thành đôi, tuổi tác tính cách cách xa nhau thì không nói, cũng không nói tới nam nhân già đã từng kết hôn phối với hoàng hoa đại khuê nữ thành toàn còn zin, chỉ nói cái nghề bán rượu của Lưu Lương Nữ, nếu gả cho trượng phu háo rượu như vậy, chút rượu ủ được chẳng đủ cho một mình lão công uống, từ quan sát của Tần Kham cho thấy, Đường đại tài tử tốt nhất tìm một cô nương thanh lâu xinh đẹp mà thành thân, sau khi qua đêm có thể đúng lý hợp tình không trả tiền.

"Đường huynh, Đường huynh!" Tần Kham không nhẹ không nặng gõ bàn, lay tỉnh Đường Dần đang hồn bay chín phương trời.

"Đường huynh, ta vừa nhìn một lúc rồi, phát hiện vị Lưu cô nương này đâu chỉ coi ngươi là cặn bã, quả thực coi ngươi là không khí. Các ngươi căn bản không quen nhau à?" Tần Hầu gia thường đấu trí với các đại lão triều đường, chút sức quan sát ấy vẫn phải có.

"Ta..." Đường Dần há miệng thở dốc, ủ rũ cúi đầu.

Tần Kham thở dài, quả nhiên nói trúng rồi.

Chắp tay với Đỗ Yên, Đường Dần vẻ mặt cảm kích: "may mà hôm nay có đệ muội theo cùng, nói thật, nếu không phải có đệ muội ở đây, Đường mỗ đến ngay cả phương danh của nàng ta cũng không biết."

Đỗ Yên cười hì hì, nhẹ nhàng nhéo Tần Kham một cái, mặt lộ ra vẻ đắc ý, giống như đang khoe thành tích vậy.

"Tần hiền đệ, ngươi bảo phải làm như thế nào mới có thể khiến Lưu cô nương này chịu làm quen với ta, sau đó nhớ ta không quen."

Tần Kham nghĩ nghĩ rồi cười nói: "ĐANG\ biện pháp để một nữ nhân nhớ kỹ ngươi rất nhiều, biện pháp nhanh nhất cũng có một."

Mắt Đường Dần sáng rực lên: "Mong hiền đệ chỉ dạy."

"Uống rượu xong thì không trả tiền bỏ chạy, ta dám đảm bảo vị Lưu cô nương này chẳng những sẽ nhớ kỹ ngươi, cho dù ngươi chết cháy thành tro rồi nàng ta vẫn có thể ghép lại hình dạng của ngươi một cách hoàn chỉnh."

Bình Luận (0)
Comment