Lời nói của Tần Kham khiến Chu Hậu Chiếu ngây ra.
"Diễn thánh công? Diễn thánh công ở Sơn Đông Khúc Phụ? Phản quân của Phách Châu có thể đánh tới Sơn Đông à?"
"Vậy phải xem Hứa Thái tướng quân có thể tiêu diệt phản quân ở Phách Châu hay không, nếu như không thể, thế tất sẽ khiến phản quân xông ra khỏi vòng vây, dẫn quân tây tiến hoặc nam hạ, hai nơi Hà Nam và Sơn Đông sẽ nguy khốn."
Chu Hậu Chiếu nghĩ nghĩ rồi lắc đầu cười nói: "Sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ? Trên Quân báo nói, khi nghịch tặc Đường Tử Hòa và Trương Mậu khởi binh công chiếm Phách Châu, binh mã chỉ có hơn năm ngàn người, chút binh lực ấy có thể bảo vệ Phách Châu hay không còn chưa biết, nếu nói bọn chúng có thể thiêu chiến hỏa tới Hà Nam Sơn Đông, ha ha."
Tần Kham do dự một chút rồi chậm rãi nói: "Bệ hạ chớ có khinh thường phản quân Phách Châu, nhất là thủ lĩnh phản quân Đường Tử Hòa, thần khi ở Thiên Tân tiêu diệt Bạch Liên giáo từng có kết giao với nàng ta, ả này tuy là thân nữ nhi, nhưng lại có Lăng Vân chi chí, hơn nữa am hiểu sâu binh pháp, thủ đoạn xảo quyệt gian trá, không sợ bệ hạ chê cười, loại người ít chịu thiệt như thần mà cũng gặp phải vấp ngã dưới tay nàng ta, thiếu chút nữa thì bị nàng ta ám sát, đối với ả này, thần rất kiêng kị."
Chu Hậu Chiếu cười to nói: "Trẫm thường nghĩ, thủ đoạn lừa người của tên gia hỏa ngươi không ai theo kịp, thần công triều dã nghe mà biến sắc, song vạn vật thế gian tương sinh tương khắc, không biết sau này ai có thể khắc chế ngươi, không ngờ rằng lại là một nữ nhân, đối mặt với tuyệt sắc hồng nhan, cái đồ toàn ý nghĩ xấu như ngươi cũng không đành lòng mạo phạm hả?"
Tần Kham cười khổ nói: "Nam nhân khi ở trước mặt nữ nhân xinh đẹp, luôn sẽ hơi ngu một chút."
"Không phải trẫm khinh thường phản quân, trẫm chỉ không nghĩ ra nổi phản quân hơn năm ngàn người có bao nhiêu lợi hại, huống hồ đại bộ phận đều là lục lâm cướp đường."
"Bệ hạ có biết Tử viết: 'Một đốm lửa nhỏ có thể cháy lan cả đồng có hay không', quân báo chúng ta nhìn thấy là quân báo lúc phản quân khởi sự, nhưng có biết phản quân hôm nay thế lớn thế nào không?"
Chu Hậu Chiếu ngạc nhiên: "Cái này là Tử viết à?"
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Tử rất lợi hại, những lời nói có đạo lý đều là hắn viết."
"Ý của ngươi là nói, binh mã phản quân Phách Châu hôm nay đã không chỉ là năm ngàn người?"
"Tất nhiên, thần thậm chí hoài nghi phản quân Phách Châu hiện giờ đã gấp cả mười lần." Tần Kham thở dài, nói: "Bọn Lưu Cẩn, Lương Hồng độc hại Phách Châu quá sâu, dẫn tới người người kêu than, sưu cao thuế nặng, bách tính có lòng chống đối triều đình là tất nhiên, lúc này nếu có người đứng lên cao hô to. Dân gian làm sao có thể không ứng nhân mà tập hợp."
Chu Hậu Chiếu giật mình, trên mặt lập tức lộ ra vẻ xấu hổ.
Phách Châu tạo phản luận về căn nguyên thì chung quy vẫn là hoàng đế hắn dùng sai người mà có, nói tới cùng, đây là trách nhiệm của Chu Hậu Chiếu.
Sai đã sai rồi, nhưng tạo phản vẫn phải tiêu diệt. Hoàng quyền là không thể khiêu chiến.
Tâm tư của Chu Hậu Chiếu lúc này đã không còn ở trên bàn mạt trượt, kinh ngạc nhìn chằm chằm mạt trượt mã não trong tay tới xuất thần.
"Nghe ý tứ của ngươi, tựa hồ không có lòng tin rằng Hứa Thái sẽ tiêu diệt được phản quân? Ngươi cảm thấy Hứa Thái sẽ thất bại?"
Tần Kham cười khổ nói: "Thần chỉ cảm thấy bệ hạ và nội các cùng với chư thần trong triều quá coi thường phản quân Phách Châu, khinh địch tất nhiên sẽ dẫn tới túng địch, Hứa Thái tướng quân có lẽ nên cẩn thận hơn một chút mới phải."
Chu Hậu Chiếu mặt mày đăm chiêu, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nếu Hứa Thái lần này xuất sư bất lợi. Trẫm sẽ bổ nhiệm ngươi làm quan Tổng binh bao vây tiễu trừ Phách Châu, có ngươi xuất thủ, tất kỳ khai đắc thắng."
"Thần dám không tuân mệnh."
Chu Hậu Chiếu thờ ơ đánh ra một lá bài, vẻ mặt bỗng nhiên có chút do dự, lúng ta lúng túng nói: "Tần Kham, trẫm... Trẫm gần đây đi dạo trong thành kinh sư, quen một vị nữ tử, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta. Trẫm liền hoang mang thẫn thờ, chỉ cảm thấy... Chỉ cảm thấy..."
"Điểm pháo! Đại tam nguyên, bệ hạ, đưa tiền đây."
Bài phẩm là vấn đề, nó trực tiếp phản ánh nhân phẩm của một người, dạy người bài phẩm không tốt đánh bài quả thực chẳng khác nào đào hố chôn minh.
Tuổi tác của Chu Hậu Chiếu lớn dần, nhưng bài phẩm lại không tiến bộ một chút nào. Hậu quả thua bạc là hắn trực tiếp lật bàn, hùng hùng hổ hổ bỏ đi, tới tận lúc sau cùng Tần Kham vẫn chưa kịp hỏi rõ rốt cuộc là hắn nhìn trúng cô nương nhà ai.
Ba ngày sau, Cẩm Y vệ từ Phách Châu truyền đến quân báo mới. Sau khi Đường Tử Hòa và Trương Mậu công chiếm Phách Châu rải bố cáo chiêu an, và trách móc triều đình bóc lột người dân, vô số tội trạng của đám quân hôn thần nịnh triều đường, bách tính Phách Châu quả nhiên ồ ạt đi theo, nhân số phản quân từ hơn năm ngàn người lúc ban đầu tăng tới hơn bảy vạn, ba phủ Phách Châu, Hà Gian, Chân Định đều bị phá, ba nơi gắn bó với nhau, thế của phản quân nay đã lớn.
Triều dã khiếp sợ, nội các sau khi đình nghị tăng thêm bốn vạn binh mã của kinh doanh, vương sư triều đình tổng cộng chín vạn Binh vây Phách Châu, quan Tổng binh Hứa Thái trình quân lệnh trạng vào nội các, thề sẽ tiêu diệt toàn bộ đám thủ lĩnh phản tặc Đường Tử Hòa, Trương Mậu, Triệu Toại, Dương Hổ, Hình Lão Hổ.
Chu Hậu Chiếu và chư thần trong triều tựa hồ tràn ngập lòng tin Hứa Thái Hứa Thái, sau khi nhận được quân lệnh trạng của Hứa Thái, Chu Hậu Chiếu hạ chỉ khuyến khích, cũng ban thưởng tăm lượng hoàng kim, trăm thớt lụa trắng.
Lòng tin của Triều dã đối với Hứa Thái tất nhiên cũng không phải là mù quáng, Hứa Thái có vốn để kiêu ngạo.
Trạng Nguyên võ khoa năm Hoằng Trị thứ mười bảy, ở Tuyên phủ lãnh binh tác chiến với Thát tử bốn năm, bất kể là lý luận hay là thực chiến, Hứa Thái đều có kinh nghiệm phong phú, Đại Minh từ thời thái tổ Hồng Vũ khai quốc tới nay, danh tướng bị giết một đống lớn, Sau Vĩnh Lạc danh tướng Đại Minh điêu linh, trong ngàn vạn chú lùn tự dưng mọc ra một thằng cao, văn võ cả triều nhìn trái nhìn phải, phát hiện trong rất nhiều người lùn thì Hứa Thái cao nhất, không chút phân trần ký thác lòng tin và hy vọng lên người hắn.
Lúc Quân thần tràn ngập lòng tin, chỉ có Tần Kham là bi quan.
Hắn không quen biết với Hứa Thái, nhưng hắn biết rõ Đường Tử Hòa, nữ nhân này khi ở Thiên Tân đã chạy thoát từ trong sự bao vây tiễu trừ tầng tầng lớp lớp của hắn, trong khoảng thời gian ngắn đã tụ tập được ba ngàn binh mã tiếp tục đối kháng với triều đình, cũng rất nhanh uy chấn lục lâm cướp đường Phách Châu, quyết đoán xuất binh công chiếm thành Phách Châu, trong thoáng chốc giống như rải đậu thành binh, trong mấy ngày đã mở rộng phản quân tới hơn bảy vạn người, nghịch thiên nghịch thiên như vậy, nếu nói Hứa Thái có thể dễ dàng tiêu diệt nàng ta, Tần Kham thật sự là không dám ôm nhiều hy vọng.
Gió lạnh mùa đông xen lẫn tuyết gào thét mà thổi, lạnh như mũi đao.
Tần Kham cả người không thấy tự nhiên khoác áo lông dày, vẻ mặt bất đắc dĩ đi trên đường kinh sư, Đỗ Yên ở bên cạnh lại vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt hân hoan nhìn ngắm hai bên đường, tay ngọc ôm chặt lấy cánh tay Tần Kham, hai bên đôi vợ chồng tất cả đều là thị vệ, đi phía trước không ngờ là tài tử phong lưu Đường Dần.
Hôm nay bộ dạng của Đường Dần thật sự là chẳng có nửa phần liên quan tới "Tài tử phong lưu", khi hắn đi đường lưng còng còng, nụ cười lấy lòng đi trước dẫn đường, tình cảnh giống như Hán gian nhị quỷ dẫn Hoàng quân vào thôn vậy, ngay cả Tần Kham cũng hận không thể một cước đá hắn ra thật xa, để tránh người ta phát hiện mình có quen biết với thằng ôn này.
Có thể khiến Bá Hổ huynh mà sĩ tử thiên hạ tôn sùng bày ra tư thái ăn nói khép nép như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân.
Nguyên nhân thì tất nhiên là có liên quan tới nữ nhân, nói một cách đơn giản, Tần Kham hôm nay được Đường Dần mời đến chấn tràng, đại khái là giống như một loại pháp khí rất lợi hại, xuất tràng một cái là đại tán vương bá chi khí.
Mà Đỗ Yên ở lâu trong nội viện hầu phủ nghe tướng công kể về chuyện này, lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, nhõng nha nhõng nhẽo, bức Tần Kham không thể không dẫn Đỗ Yên xuất môn đi xem cuộc náo nhiệt này.
Tần Kham mặt cứng đờ, cảm thấy như đang làm một chuyện mà đã rất lâu rồi chưa làm, nhìn bộ dạng của Đường Dần ở phía trước, Tần Kham rất hối hận vì đã đáp ứng chuyện này, thậm chí bắt đầu do dự xem có nên trở mặt không nhận hàng xoay mặt bỏ đi hay không, dù sao cái loại chuyện ăn quỵt này, Tần Hầu gia cũng không phải là làm lần đầu tiên.
"Đệ muội nguyện ý đi theo là hay đấy, ngươi không biết đấy thôi, tiểu nương tử của tửu quán đó thật sự là minh diễm động lòng người, đáng hận là luôn có một tiểu tử gia đình phú quý nhưng lấm la lấm lét cứ năm bữa nửa hôm lại ở đó lưu luyến không đi, đệ muội nếu chịu giúp ta, chịu ném vỡ ra hiệu cho ta..." Đường Dần vừa đi vừa cẩn thận giải thích kế hoạch chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng của hắn.
Đỗ Yên cực độ bừa bãi ngửa mặt lên trời cười ha ha, hào khí can vân nói: "Chúng ta là đồng hương, theo lý nên rút dao tương trợ, cô nãi nãi cũng muốn xem là tên tiểu tử mù mắt nào đáng giận như vậy, hừ! Cướp cô nương mà thư sinh nghèo kiết hủ lậu nhìn trúng, có khác gì cướp đồng tiên trong bát của tên ăn mày đâu? Quả thực là hành vi súc sinh."
"Hả?" Đường Dần trợn mắt ngây ra một lúc, nhất thời khó có thể quyết định được là vẻ mặt của mình lúc này nên là cảm động đến rơi nước mắt hay là trừng mắt lườm lại.
Đỗ Yên quay đầu nhìn Tần Kham, ánh mắt sáng quắc như tìm kiếm sự đồng tình: "Tướng công thấy có đúng không?"
" Lời này của Nương tử rất đúng trọng tâm." Tần Kham gật đầu khen ngợi.
Đường Dần bĩu môi, lặng lẽ đi trước dẫn đường.