Đuôi lông mày Dương Hổ và HÌnh Lão Hổ nhướn lên, không phục đang định tiếp tục chờ lênh thì. Đường Tử Hòa phất phất tay, nói: "Phó nguyên soái nói không sai, các ngươi chớ có coi thường quan binh Minh đình, vệ sở địa phương có lẽ thối nát, nhưng kinh doanh thì hoàn toàn xứng đáng là thiên hạ tinh nhuệ, tướng lãnh Minh đình cũng không phải là đều là hạng người vô năng."
Đường Tử Hòa thở dài: "Nói đến cùng, Minh đình vẫn chưa thối nát tới tận gốc rễ. Triều đình vẫn có mấy phần thực lực, chúng ta hiện giờ đã chiếm ba tòa phủ thành, cũng không phải chúng ta lợi hại thế nào, chỉ thắng ở xuất kỳ bất ý, đợi triều đình tỉnh táo lại rồi, con đường tương lai của chúng ta tất nhiên sẽ phi thường gian khổ."
Tề Ngạn Danh là một người tỉnh táo nhất trong các hào kiệt và đang rất có uy vọng, Nghe vậy đứng dậy ôm quyền nói: "Không biết nguyên soái có tính toán gì không?"
Khóe miệng Đường Tử Hòa phác ra một nụ cười: "Trong tay ta nắm bảy vạn binh mã, đang muốn ước lượng thử cân lượng triều đình một chút, nhìn xem cái gọi là danh tướng có phải chỉ là hư danh hay không, năm vạn quan binh kinh doanh không thể lấy cứng đội cứng, chỉ có thể thắng khéo, binh pháp viết "Gấy mười thì vây, gấp năm thì công, gấp đôi thì chiến", năm vạn binh mã kinh doanh công Phách Châu, ta lưu lại hai vạn thủ thành là đủ, những người còn lại thì do Hình Lão Hổ và Dương Hổ phân ra mà dẫn dắt."
"Ý tứ của Nguyên soái là."
Trong mắt đẹp của Đường Tử Hòa thoáng hiện sát quang: "Ta ở Phách Châu cầm chân quan binh kinh doanh, các ngươi phân biệt thủ Hà Nam và Sơn Đông, cảnh nội Minh đình khói lửa khắp nơi, ta muốn xem thử Hứa Thái này có thể cứu được mấy chỗ!"
Mọi người đứng dậy ôm quyền, nghiêm nghị tuân mệnh.
Đường Tử Hòa mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt như nước mùa thu nhìn về phương xa.
Cảnh nội Minh đình khói lửa khắp nơi, hoàng đế liệu có phái hắn ra không? Ngày gặp hắn trên chiến trường chắc không còn xa nữa nhỉ?
Thư phòng Tần phủ.
Tần Hầu gia tranh thủ lúc rảnh rỗi, mời một vị công tượng già giỏi khắc ngọc thạch tới, dùng mã não thượng hảo khắc một thứ mới lạ, người Minh triều nhìn không hiểu, nhưng nếu người hiện đại thấy thì một phát là biết ngay.
Một trăm linh tám tấm ngọc thạch mã não ngoài hình giống hệt nhau.
Chu Hậu Chiếu ghé vào mép bàn, tò mò vuốt ve bài mạt trượt trong tay, vừa nghi hoặc nhìn Tần Kham.
"Thứ này... Dùng để ăn à?" Chu Hậu Chiếu dí sát mũi vào mạt trượt rồi ngửi gửi, sau khi không ngửi ra được mùi gì thì lại đưa nó cho Trương Vĩnh và Đới Nghĩa cũng đang rất tò mò, ý bảo hai người bọn họ nếm thử.
Tần Kham thở dài: "Bệ hạ, khi ngươi gặp một vị nữ tử xinh đẹp, suy nghĩ đầu tiên trong đầu phải chăng cũng là nữ tử xinh đẹp này có thể ăn được hay không à."
"Vậy nên là gì?"
"Suy nghĩ đầu tiên đương nhiên là có thể chơi hay không, bệ hạ, người bình thường đại thể đều nên có suy nghĩ này."
Chu Hậu Chiếu đã hiểu: "Ý của ngươi là, thứ trong tay trẫm đây... Mạt trượt, là dùng để chơi?"
"Dĩ nhiên rồi, bệ hạ."
"Chơi thế nào?"
"Để thần dạy người."
Mở ra mỗi một tấm bài, Tần Kham cẩn thận giải thích cách chơi mạt trượt, Trương Vĩnh và Đới Nghĩa cũng cảm thấy hứng thú ghé tới, thấy bộ dạng đầy hứng thú của Chu Hậu Chiếu, bọn họ cũng bày ra vẻ mặt hứng trí bừng bừng.
Sau khi Lưu Cẩn chết, vị trí ti lễ giám chưởng ấn để trống, giữa thất hổ còn lại trong cung sinh ra một cỗ mạch nước ngầm nhìn như bình tĩnh nhưng kì thực lại sát khí tứ phía, bảy người đều như hổ rình mồi đối với vị trí ti lễ giám chưởng ấn, hồn nhiên không để ý tới đồng bọn cũ bọn họ vừa từ vị trí này bị thiên đao vạn quả, quyền thế động lòng người, chẳng ai coi nhẹ chức vị tối cao trong cái nghề thái giám này. Thế là trong hoàng cung, ở những nơi mà Chu Hậu Chiếu không nhìn thấy không nghe thấy, giữa thất hổ triển khai một cuộc đọ sức liều chết, ngoài mặt thì cười sau lưng thì giấu đao, ai nấy giở hết cơ mưu đoạn, một hồi chiến tranh không thấy khói thuốc súng kéo dài hơn nửa tháng, tiểu hoạn quan vô tội vì thế mà chết cũng tới trăm người.
Khi ám chiến tới lúc gay cấn, Tần Kham không thể không xuất thủ ngăn cản, cứ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ gây ra một hồi tai họa, đại thần ngoại đình hai năm nay đã bị Lưu Cẩn giết hơn một nửa, chính là thời kì đặc biệt cừu hận đối với hoạn quan, xảy ra chuyện gì thì quan văn sao có thể không mượn đề tài để nói chuyện của mình? Mà Tần Kham ít nhiều gì cũng có hai vị thái giám là minh hữu, hắn không thể trơ mắt nhìn bọn họ gây ra họa.
Thế là một hôm nào đó Chu Hậu Chiếu chủ động hỏi ý Tần Kham về nhân tuyển ti lễ giám chưởng ấn, Tần Kham quyết đoán đề cử Trương Vĩnh.
Chu Hậu Chiếu nghe thấy hợp hợp ý hắn, đặc biệt Trương Vĩnh và Dương Nhất Thanh vừa bình định xong loạn An Hóa vương, lập một công lớn cho triều đình, Chu Hậu Chiếu lại xưa nay rất sùng võ, thế là vỗ đùi, Trương Vĩnh trở thành thái giám ti lễ giám chưởng ấn tân nhiệm sai khi Lưu Cẩn chết, ngự mã giám chưởng ấn thì giao cho thái giám Miêu Quỳ trước kia là giám quân biên trấn Tuyên phủ, gần đây vừa được triệu hồi về kinh sư.
Sau khi Lưu Cẩn chết, Chu Hậu Chiếu chắc cũng nhận thấy được một số thứ mẫn cảm trong cung, không chỉ hạ chỉ lệnh cho Đới Nghĩa và Cốc Đại Dụng thanh tẩy dư đảng của Lưu Cẩn trong cung, hơn nữa cũng cải tổ nhân sự đưa tổng quản nội khố Mã Vĩnh Thành từng đi lại thân thiết với Lưu Cẩn tới làm chưởng ấn trực điện giám, bộ môn tài vụ lắm nước bẻo đổi thành bộ môn phục vụ vệ sinh bần hàn, cũng đều là phục vụ cho hoàng đế, công tác cách mạng chẳng phân biệt sang hèn.
Thiên phú của Quốc nhân đối với mạt trượt là tuyệt vời, đó là một thứ rất thần kỳ, quy tắc thoạt nhìn thì phức tạp, nhưng chỉ cần đánh mấy lượt, quy tắc phức tạp tới mấy cũng đều hiểu cả.
Thế là trong thư phòng Tần phủ truyền ra tiếng tẩy bài rầm rầm, Chu Hậu Chiếu, Tần Kham, Trương Vĩnh, Đới Nghĩa bốn người ngồi một bàn, bọn họ vưa biết quy tắc chơi vô cùng vui vẻ, gia quốc thiên hạ toàn bộ ném hết ra sau đầu.
"Thứ tốt, chậc chậc, Tần Kham, trí óc ngươi kiểu gì vậy, quả thực là tinh xảo đặc sắc, văn có thể thư truyền đời sau, võ có thể mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước, ngay cả chơi cũng trước nay chưa từng có, đời ngươi so với trẫm thì sống tiêu sái hơn nhiều."
Tần Kham thờ ơ nhìn bài trong tay, đánh ra một tấm tây phong, thản nhiên nói: "Bản lĩnh tầm thường, để bệ hạ chê cười, mấy ngày trước thần ngồi trong thư phòng, tẩm bổ Hạo Nhiên Chính Khí của nho gia, nhất thời lòng có sở cảm, thế là phát minh ra thứ này.... Ngũ vạn."
Tay ra bài của Chu Hậu Chiếu ngưng trệ giữa không trung, ánh mắt đờ đẫn nhìn Tần Kham: "Hạo Nhiên Chính Khí dưỡng ra được thứ này à?"
Tần Kham nhìn chằm chằm bài trên bàn, nói: "Bệ hạ đừng xem thường Hạo Nhiên Chính Khí, cỗ khí này có thể dưỡng ra rất nhiều thứ khác nhau đó."
Chu Hậu Chiếu cười nhạo nói: "Nếu khổng lão phu tử ở dưới đất có biết, đại thể sẽ hung hăng mắng ngươi, trò chơi mà Hạo Nhiên Chính Khí của lão nhân gia không dưỡng ra được đều bị ngươi dưỡng ra."
Ánh mắt Tần Kham không di dời, chắp tay về phía Sơn Đông cho có lệ, thở dài: "Thần hà đức hà năng."
"Được rồi được rồi, ngươi còn tiết độc khổng lão phu tử nữ thì Sơn Đông khúc phụ Thánh diễn công sẽ liều mạng với ngươi đó."
Tần Kham lắc đầu thở dài: "Bệ hạ, thứ cho thần nói thẳng, nếu Hứa Thái bình tặc không thành công, chỉ sợ Sơn Đông thánh diễn công sẽ có nguy hiểm."