Chẳng ai ngờ được tài tử phong lưu danh mãn thiên hạ và đương kim hoàng thượng lại trở thành tình địch.
Đúng như sở liệu của Tần Kham, hữu nghị vừa thành lập của Chu Hậu Chiếu và Đường Dần trong nháy mắt đã sụp đổ, sự hữu nghị của bọn họ quả nhiên rất yếu ớt.
Chu Hậu Chiếu và Đường Dần giống như hai con gà chọi gườm gườm nhìn nhau, thị vệ của Chu Hậu Chiếu đứng cách đó không xa thấy tình thế không ổn, mấy chục người chậm rãi vây tới.
Tần Kham ra hiệu, các thị vệ thấy Tần Hầu gia vẻ mặt tươi cười khẽ lắc đầu, mọi người thấy an tâm, thế là lại tỏa ra bốn phía như trước, nhưng vẻ mặt vẫn duy trì sự giới bị cao độ.
Đề nghị quyết đấu của Tần Kham hiển nhiên làm Chu Hậu Chiếu có chút động tâm. Chu Hậu Chiếu từ nhỏ đã thích võ sự, ít nhiều cũng học được một chút công phu với các đại nội thị vệ, cao thủ như Đỗ Yên thì hắn khẳng định đánh không lại, nhưng đánh cho thư sinh trung niên yếu đuối này một trận thì rất chắc chắn.
"Đường Dần, ngươi dám đánh một trận với ta không?" Chu Hậu Chiếu phá vỡ sự trầm mặc, ưỡn ngực chỉ vào Đường Dần lớn tiếng nói.
Trong mắt Đường Dần hiện lên một tia hoang mang, nhìn Lưu Lương Nữ ở bên cạnh, không hiểu tại sao, dũng khí của Đường Dần lại đầy đủ, nghe vậy thì một ưỡn ngực: "... Ngươi dám thi vẽ tranh với ta ư? Hay đọ thơ cũng được."
Tần Kham và Đỗ Yên xì một tiếng cúi đầu nén cười.
Tần Kham thở dài, đứng dậy đi đến trước mặt Lưu Lương Nữ đang ngạc nhiên vô cùng chỉ vào hai người nói: "Lưu cô nương, có cảm tưởng gì?"
Lưu Lương Nữ lúc ban đầu còn kinh ngạc một chút, hai người tranh đấu vì ai thì nàng ta tất nhiên trong lòng biết hiểu rõ, mặt ửng đỏ xấu hổ rồi lập tức nghiêm lại, lạnh lùng nói: "Nô gia có thể có cảm tưởng gì? Nô gia và phụ thân là hạng bần hàn ti tiện, không thể sánh được với công tử phú quý và lão gia công danh. Bọn họ vì thứ tình ái gì đó mà đọ thơ cũng được, đánh nhau cũng được, nô gia chỉ mong bọn họ có thể thương cho người bần hàn ti tiện, đừng phá hỏng bát đĩa của chúng ta. Nô gia và phụ thân còn phải dựa vào chúng mà nuôi thân."
Thanh âm của Lưu Lương Nữ không lớn không nhỏ, nhưng hoàn toàn có thể để Chu Hậu Chiếu và Đường Dần nghe thấy.
Sắc mặt Hai người cứng đờ, khẩn trương thấp thỏm nhìn nàng một cái, thẹn thùng nhe răng cười với nhau.
"Đùa thôi, ha ha, đùa thôi, Đường huynh ngươi nói có phải không?" Chu Hậu Chiếu cười khan xoa xoa tay.
Đường Dần cũng cố nặn ra nụ cười rất khó coi: "Đúng, Lưu cô nương đa tâm rồi, ta và Chu hiền đệ lâu ngày không gặp, hôm nay gặp lại, chỉ là đù với nhau một chút thôi."
Lưu Lương Nữ hừ một tiếng, chẳng quan tâm tới hai người nữa, ném lại một câu "chán ngắt" rồi xoay người tiếp tục đi làm việc.
Chu Hậu Chiếu và Đường Dần xấu hổ xoa xoa mũi, ngồi ở bàn một lúc lâu không nói gì.
Tần Kham buồn cười nhướn nhướn mày với hai người: "Không đánh à?"
Chu Hậu Chiếu lúng túng nói: "Nơi này địa lợi nhân hòa đều không có. Bài binh bày trận cũng không có chỗ, thật sự là không nên động thủ..."
Đường Dần hừ lạnh nói: "Động thủ là hành vi của đám vũ phu thô bỉ, nữ nhi con nhà gia giáo ai nhìn nổi? Có gan thì ngươi thi vẽ tranh làm thơ với ta, hai thứ này không chỉ phong nhã thoát tục. Hơn nữa không mất lễ nghi, truyền ra cũng sẽ là một đoạn giai thoại của sĩ lâm, ngươi có dám ứng chiến hay không?"
Chu Hậu Chiếu cười lạnh, nụ cười nhìn thế nào cũng lộ ra vẻ chột dạ.
Thân phận tuy rằng cực kỳ cao quý, từ nhỏ đến lớn người dạy hắn đọc sách đều là học giả uyên thâm bác học đương thời, nhưng Chu Hậu Chiếu lại thật sự không học được bao nhiêu thứ, luận học thức luận tài hoa, sao có thể sánh bằng Đường giải nguyên danh khắp thiên hạ.
Thế là hai người ưỡn ngực trừng mắt, một người yêu cầu đọ quyền cước. Một người yêu cầu đọ thi họa, hai người giữ vững món mà mình am hiểu không chịu buông, đứng ở độ cao có lợi với mình mà tận sức khinh bỉ đối phương, ai nấy từ trong ra ngoài tỏa ra cảm giác về sự ưu việt mãnh liệt.
Khi Hai người đang giằng co, Đỗ Yên lặng lẽ kéo kéo tay áo Tần Kham: "Tướng công, bộ dáng của bọn họ hiện tại, có phải chính là 'tiện nhân thì luôn lắm lời' mà chàng nói hay không."
"Khụ khụ, nương tử, đừng nói linh tinh." Tần Kham ho khan nói.
Thanh âm của thanh âm không lớn không nhỏ, Chu Hậu Chiếu và Đường Dần vừa hay nghe thấy, Chu Hậu Chiếu mặt đỏ lên, tiếp theo thì thản nhiên như không, hiển nhiên sau khi quen Tần Kham, công phu da mặt của da mặt đã luyện ra hỏa hậu rồi.
Da mặt của Đường Dần thì lại mỏng hơn, lập tức đỏ mặt quát: "Đọ quyền cước thì đọ? chớ thấy ta văn nhược, thư sinh cũng có thể ba thước giết người đấy."
Chu Hậu Chiếu hai mắt sáng lên: "Tốt, đấy là ngươi nói đấy nhé, sau hai canh giờ nữa, ở ven sông đào bảo vệ thành ngoài Triêu Dương môn gặp nhau, chúng ta phân thắng bại! Ai thua thì cút, sau này không được dây dưa với Lưu cô nương nữa."
Đường Dần đùng đùng nổi giận bỏ đi, không biết đi chuẩn bị cái gì.
Vợ chồng Tần Kham nhìn trái nhìn phải, quyết định đi theo Chu Hậu Chiếu đi theo Chu Hậu Chiếu xem náo nhiệt, thị vệ của hai người cộng lại cũng gần trăm người, chậm rãi tiến về Triêu Dương môn.
Trước khi đi Chu Hậu Chiếu còn rụt rè bước đến trước mặt Lưu Lương Nữ, ngượng ngùng cười cười với nàng ta, Lưu Lương Nữ lạnh lùng nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người tiếp tục làm việc.
Chu Hậu Chiếu xoa xoa mũi cười xấu hổ, tròng mắt lại đảo quanh, sau đó dùng một loại tư thái rất là quán đản rời khỏi tửu quán.
Mọi người đi khuất bóng rồi, Lưu Lương đang cúi đầu làm việc đột nhiên ngẩng đầu, híp mắt nhìn về phương xa một lúc rồi quay đầu hỏi nữ nhi: "Khuê nữ à, những người này vừa nhìn đã biết là là không giàu thì sang, con quen họ lúc nào vậy?"
Lưu Lương Nữ cắn môi thấp giọng nói: "Cha à, nữ nhi và người cả ngày làm việc trong tửu quán, quen ai chẳng lẽ người không biết? Chúng ta mặc dù nghèo, nhưng chút cốt khí này nữ nhi vẫn phải có, vị công tử mặc hoa phục và thư sinh trung niên lão gia vừa rồi mấy ngày nay luôn tới tửu quán, gọi một tù rượu rồi ngồi cả ngày, đuổi cũng không chịu đi, nữ nhi cũng không làm gì họ được cả."
Lưu Lương nhìn dung nhan tuyệt sắc của nữ nhi, trong lòng lờ mờ hiện lên mấy phần lo lắng.
Bộ dạng xinh đẹp là trời sinh, nhưng nữ nhi gia đình hàn môn nếu trông quá đẹp thì lại chưa chắc đã là phúc khí, một câu của gia đình quyền quý thường thường sẽ quyết định vận mệnh của nàng ta, ngay cả phản kháng cũng không có cửa.
Từ nội tâm mà nói, Lưu Lương thà mong nữ nhi trông xấu một chút, tương lai tìm một hán tử chất phác mà gả, bình yên sống hết cả đời, dung mạo bình thường sẽ không lọt vào mắt đệ tử quyền quý, tránh khỏi rất nhiều phiền toái và tai họa.
Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, Lưu Lương thở dài: "Kinh sư e là không ở được nữa rồi, lại phải đổi chỗ thôi."
Lưu Lương Nữ chớp chớp mắt, cười: "Cha nghĩ nhiều quá rồi, vị thư sinh lão gia kia nhã nhặn, còn vị công tử phú quý tuy có tính hoàn khố, nhưng hai người mấy ngày nay đối với nữ nhi rất nho nhã lễ độ, không vượt Lôi Trì nửa bước, nữ nhi thấy bọn họ không giống người xấu..."
Lưu Lương nhìn nàng ta, thở dài: "Nữ nhi à, ngươi mới chừng này, thế đạo lòng người quá dơ bẩn, bằng hai mắt thường có thể nhìn ra được gì?"
Ngoài Triêu Dương môn, ven sông đào bảo vệ thành.
Ăn cắp nửa ngày làm việc, Tần Kham và Đỗ Yên rúc vào dưới một gốc cây liễu ở ven sông thì thầm cười nói, trán Đỗ Yên tựa vào vai Tần Kham, trên mặt đầy vẻ hạnh phúc, nhắm mắt nỉ non, hưởng thụ khoảng thời gian hiếm có được ở bên tướng công.
Gần trăm thị vệ tỏa ra thành nửa vòng tròn, cảnh giác quan sát động tĩnh chung quanh.
Mà đương kim hoàng thượng Chu Hậu Chiếu...
Chu Hậu Chiếu sắc mặt xanh mét, hai tay nắmthành quyền đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa thành, răng nanh nghiến ken két.
Hai canh giờ đã qua rồi, Đường đại tài tử vẫn không thấy bóng dáng, bờ sông ngoài thành chỉ có hai vợ chồng Tần Kham đang khe khẽ thì thầm.
Cuối thu, phía bắc sông đào bảo vệ thành, tường thành kinh sư.
Gió lạnh thấu xương thổi qua cánh đồng trống trải, cũng thổi qua khuôn mặt tịch mịch hiu quạnh của Chu Hậu Chiếu.
Tần Kham đồng tình nhìn về phía Chu Hậu Chiếu đang khoanh tay mà đứng như cao thủ tuyệt thế, khóe miệng cong lên, muốn cười nhưng lại cố nhịn.
Đường Bá Hổ không ngờ thả bồ câu với đương kim hoàng thượng!
Người đọc sách rất có gan.
Chu Hậu Chiếu vẻ mặt lãnh khốc nhìn thẳng về phía trước, gió lạnh thổi qua, cả người co rúm lại một cái rồi lại tiếp tục ưỡn ngực cao ngạo.
Mùa đông, mọi người đều không dễ dàng gì.
Tần Kham cũng thấy hơi lạnh, xoa xoa tay, đứng dậy đi đến trước mặt Chu Hậu Chiếu cười nói: "Bệ hạ, xem ra Đường Dần chắc không tới rồi."
Tần Kham vừa lên tiếng, Chu Hậu Chiếu giống như thùng thuốc súng được châm lửa: "Dám lỡ hẹn với trẫm, thật to gan, Tần Kham, lệnh cho Cẩm Y vệ truy bắt thư sinh nghèo kiết hủ lậu đó vào ngục, tạp trì một phen cho trẫm."
" Phong độ quá, bệ hạ, đối với tình địch phải có phong độ, ngươi nếu dùng quyền thế ép người, tương lai truyền ra thì đại thần và bách tính kinh sư sẽ nhìn ngươi như thế nào? Vị Lưu cô nương kia sẽ nhìn ngươi như thế nào?"
Chu Hậu Chiếu nghẹn lời, tức giận giậm giậm chân, lửa giận đầy người không biết phải phát tiết như thế nào.
Tần Kham cố nén cười: "Bệ hạ, nếu người ta đã lỡ hẹn, quyết đấu đỉnh phong của ngươi và Đường Dần có thể gia hạn tái chiến ư? Về đị, lạnh quá rồi."
Chu Hậu Chiếu quật cường ngửa đầu, gió lạnh thổi qua, hai hàng nước mũi uốn lượn chảy xuống, giống như hai ngọn đèn thuỷ tinh cung, rồi lại hút mạnh cho nước mũi chui lại.
"ngươi về đi, trẫm chờ hắn thêm một lát." Trời có lạnh đến mấy cũng không để mất phong phạm của cao thủ tuyệt thế.
Tần Kham nhịn cười khổ quá rồi, lung tung chắp tay: "Như vậy thần và phu nhân cáo từ trước, đáng tiếc không thể được thấy trận chiến có một không hai này, thật là chuyện đáng tiếc nhất trong kiếp người."
Chu Hậu Chiếu vẻ mặt đâm lao phải theo lao, ủ rũ phất phất tay.
Tần Kham vừa quay người, Chu Hậu Chiếu gọi hắn.
"Tần Kham, ngươi và Đường Dần đó quen thân hả?"
"Lúc thần nghèo túng ở chung một khách sạn với hắn, giao tình rất sâu."
"Các ngươi quen nhau bao lâu rồi?"
"Hai ba năm rồi."
Chu Hậu Chiếu đón gió lạnh, lại run lẩy bẩy, thở dài hiu quạnh, nhìn cửa thành trống rỗng, buồn bã nói: "Quen hai ba năm, ngươi chẳng lẽ không phát hiện vị bằng hữu này của ngươi nhân phẩm rất có vấn đề sao?"
"Trước kia thì không phát hiện, nhưng hôm nay mới đột nhiên phát hiện. Dù sao thì Thần lúc trước cũng không nhàm chán tới mức muốn đánh nhau với hắn."