Nói tới chuyện theo đuổi nữ nhân, Tần Kham đời trước đã từng làm nhiều rồi, chiến quả nổi bật, trên cơ bản nữ nhân bị hắn nhìn trúng thì không chạy được, người này nối tiếp người kia bị hắn chinh phục.
Phương pháp theo đuổi có cả trăm cả ngàn loại, Tần Kham chỉ đọc chưa từng đánh nhau với tình địch, hắn luôn cảm thấy dựa vào lực lượng để tranh thủ tình cảm của nữ nhân là rất ngây thơ, nói chung chỉ có sư tử trong thế giới động vật mới đi làm cái chuyện nhàm chán như vậy, nhân loại tiến hóa đến trình độ cao cấp hiện giờ, muốn có được phương tâm của nữ nhân thì có rất nhiều phương pháp, đánh nhau là loại không có phẩm chất nhất trong đó.
Mặt khác, nếu một nữ nhân bởi vì ngươi đánh nhau giỏi mà thích ngươi, nữ nhân này chắc chẳng khác gì ngựa cái trong sân ngựa, cho nên cái loại hành vi đánh nhau tuy rằng phù hợp với nguyên tắc khôn sống mống chết của thuyết tiến hoá, nhưng mà lục mạo ưu thương là không thể tránh được.
Chu Hậu Chiếu tuổi còn nhỏ, cũng không từng có kinh lịch sống hai đời người, cho nên hắn không hiểu những thứ này, cho rằng một quyền đánh ngã tình địch trước mặt nữ nhân mà mình thích là có thể ôm mỹ nhân về.
Tần Kham chỉ có thể nói... Trẻ tuổi thật là tốt, làm bao nhiêu chuyện ấu trĩ, gây ra bao nhiêu đại họa đều là thiên kinh địa nghĩa, nếu như người làm những việc này là hoàng để thì càng thoải mái vô tư, tất cả người trong thiên hạ đều chiều theo hắn.
Tam giác tình yêu của hai đại danh nhân do họ tự đi mà giải quyết, Tần Kham Tần Kham nhúng tay vào, phong ba màu hồng phấn thoạt nhìn thì kiều diễm thú vị, nhưng có đôi khi sẽ mất mạng, may là Chu Hậu Chiếu là hoàng đế có tâm huyết, không muốn dựa vào quyền thế để giành lấy phương tâm của mỹ nhân, nếu không một trăm Đường Dần cũng bị hắn giết sạch.
Sau khi Xác định Chu Hậu Chiếu sẽ không giết Đường Dần, Tần Kham liền chủ động tránh xa sự kiện hồng phấn này.
Tần Hầu gia rất bận, bình thường mà nói, trừ phi động phòng cuối cùng có phần hắn, nếu không thì loại chuyện này hắn quyết định sẽ không dính vào.
Tây giao Kinh sư.
Tần Kham mặc trường bào đứng khoanh tay, đám người Đinh Thuận Lý Nhị thì kính cẩn đứng sau lưng hắn, ngoài trăm trượng phía trước, năm trăm thiếu niên binh người mặc áo giáp màu bạc, tay cầm kiếm gỗ gậy dài đang chia làm hai bên đanh nhau.
Đây là diễn tập cũng là thực chiến, chiến đấu tương tự đã được tiến hành vô số lần.
Hai tốp nhân mã số lượng tương đương, binh khí cũng đều là kiếm gỗ thuẫn bai không có tính thương hại có lớn, cái khác với thao luyện của quân đội vệ sở Đại Minh là trận hình của bọn họ, bình thường vệ sở thao luyện thường lấy bách hộ làm đơn vị, hơn một trăm người cầm đao thao luyện, tiếng hô vang trời, nhưng hiệu quả thì lại rất nhỏ.
Năm trăm thiếu niên binh cũng thao luyện. Nội dung thao luyện của Bọn họ thì vệ sở bình thường ngay cả nghe cũng chưa từng được nghe.
Hít đất, chạy việt dã, chạy bộ vác nặng, vượt chướng ngại, đấm bao cát, đóng cọc gỗ.
Những hạng mục thao luyện này tất cả đều là Tần Kham ăn cắp bản quyề của quân đội kiếp trước. Đáng tiếc kiếp trước Tần Kham là thương nhân, không hiểu rõ về quân đội lắm, thế là những thứ lần mò ra có chút dở ông dở thằng, nhưng so sánh với phương pháp thao luyện đơn nhất của Đại Minh hiện giờ mà nói thì cũng đã rất toàn diện rồi.
Diễn luyện Thực chiến chia làm hai quân xanh đỏ, năm trăm thiếu niên chia thành hai nửa vật lộn với nhau, hồng kỳ trong tay quan lệnh kỳ của hai bên phất mạnh. Năm trăm thiếu niên phát ra tiếng hô non nớt, hai bên khởi xướng xung phong trên đất bằng rộng lớn, khoảng cách trăm trượng một chốc là tới, hai quân rất nhanh lao vào chém giết.
Cảnh tượng thoạt nhìn rất hỗn loạn, nhưng bên trong lại đều có kết cấu, cứ mỗi năm thiếu niên lại chia thành làm một tổ, trong năm người có hai người phụ trách đột kích chém giết, một người thì cầm thuẫn phòng ngự, một người phụ trách yểm hộ, còn một người thì chạy ngoài vòng để chém giết, thỉnh thoảng lại bổ ra một đao, khiếu địch nhân bên trong khó lòng phòng bị, nếu trong đội có người bị thương hoặc chết trận, người chạy vòng ngoài lập tức lấp trí, uy lực của trận hình công kích không giảm.
Loại tổ hợp chém giết độc đáo này cũng là Tần Kham sáng chế ra. Căn cứ vào phối hợp kiểu ba ba của bộ đội đặc chủng kiếp trước mà cải biên thành, đương nhiên, Tần Hầu gia phát minh ra phương pháp này cũng là nửa thùng nước lắc lư, khi mới sáng chế thì gọi tham tướng Tôn Anh của dũng sĩ doanh tới quan khán, Tôn Anh lúc ban đầu thì rất xem thường loại thuật hợp kích chiến trận xé chẵn ra lẻ này, nhưng về sau Tần Kham b năm trăm thiếu niên binh và năm trăm tướng sĩ của dũng sĩ doanh tiến hành thực chiến một lần, kết quả loại thuật hợp kích mới mẻ độc đáo này của năm trăm thiếu niên binh tỏa sáng, dùng cái giá phải trả rất nhỏ tiêu diệt toàn bộ tướng sĩ của dũng sĩ doanh, tham tướng Tôn Anh quái lạ không dám tin tưởng, từ đó về sau kính Tần Hầu gia như thần minh, loại sùng kính này không liên quan tới quyền thế, thuần túy là sự sùng bái của võ tướng đối với cường giả.
Bụi đất trên Sa trường tung bay, chỉ nghe thấy tiếng hô của các thiếu niên, đội ngũ năm trăm người lại có khí thế hào hùng của sát trận thiên quân vạn mã, Tần Kham khoanh tay đứng nhìn bóng người khói bụi xa xa, khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng.
Rất tốt, quân tâm khả dụng.
Đội thiếu niên này là thành viên tổ chức trung thành nhất của mình trong tương lai, Tần Kham rất mong đợi ngày họ tỏa sáng rực rỡ, lệnh kỳ chỉ tới đâu quân xông tới đó, đây mới là thuộc hạ mà hắn cần.
"Đinh Thuận..."
"Có."
Tần Kham híp mắt nhìn cát bụi, lạnh lùng nói: "Sau năm nay, năm trăm thiếu niên này chia thành từng nhóm đưa tới Liêu Đông, để Diệp Cận Tuyền an bài cho bọn họ rèn luyện một chút, trên chiến trường đao thật thương thật đánh mấy trận, quân đội phải thấy máu mới là quân đội chân chính."
"Vâng."
"Bọn họ hiện giờ trừ thao luyện ra thì học tập cũng không lơ là chứ."
Đinh Thuận nhếch miệng cười nói: "Hầu gia phân phó thuộc hạ sao dám quên? Năm trăm thiếu niên này mỗi ngày đọc sách thánh hiền một canh giờ, học binh pháp một canh giờ, thao luyện hai canh giờ, còn cả... thủ dâm tinh thần một canh giờ, Hầu gia, 'thủ dâm tinh thần' này rốt cuộc có gì quan trọng?"
Tần Kham cười cười không đáp.
"Thủ dâm tinh thần", dụng ý chân chính nếu như nói trắng ra thì không khỏi có chút tru tâm, đó chính là tẩy não, nhồi nhét tư tưởng trung thành cho các thiếu niên, từ nay về sau một lòng cho Tần Kham sử dụng, các thiếu niên là những tờ giấy trắng phau phau, viết lên những tờ giấy trắng này nội dung gì, tất cả là một ý niệm của Tần Kham.
"Hầu gia, Cẩm Y vệ buổi sáng từ Phách Châu truyền quân báo về, chín vạn binh mã kinh doanh của Hứa Thái đã tới Phách Châu, thủ lĩnh phản quân Đường Tử Hòa dẫn hai vạn phản tặc thủ vững thành Phách Châu, hôm kia Hứa Thái hạ lệnh công thành, nhưng lại công không nổi, đang lúc hai bên đang giằng co thì lại truyền đến tin tức tướng lãnh dưới trướng Đường Tử Hòa chia ra tấn công phủ Chương Đức Hà Nam và phủ Tế Nam Sơn Đông, Hứa Thái thấy tình thế không ổn, vội vàng chia chín vạn tướng sĩ kinh doanh ra chia làm ba bộ phận, một bộ phận bốn vạn người vẫn binh vây Phách Châu, một bộ phận hai vạn người thì chạy tới Hà Nam, bộ phận còn lại gồm ba vạn người thì hướng tới Sơn Đông."
Tần Kham nhíu mày, trầm mặc hồi lâu r thở dài nói: "Xem ra bại cục của Hứa Thái đã định, hành động này là thất sách."
"Hầu gia lấy gì mà khẳng định Hứa Thái bại cục đã định?"
"Chủ tướng gặp chuyện không bình tĩnh, vội vàng kích động mà vọng hạ quân lệnh, làm sao có thể bại? Căn nguyên của phản quân Phách Châu ở đâu? Đương nhiên là Đường Tử Hòa thủ vững thành Phách Châu, về phần tướng lãnh dưới trướng như vợ chồng Dương Hổ, Hình Lão Hổ, Tề Ngạn Danh đều là hạng thất phu lỗ mãng, thật sự không coi là họa được, cái gọi là bắt giặc trước tiên bắt vua, người duy nhất có chí khí có bản lĩnh trong phản quân, chỉ có một mình Đường Tử Hòa, bắt được Đường Tử Hòa mới là chỗ mấu chốt của bình định, những người còn lại hoặc tiêu diệt hoặc chiêu hàng, tất nhiên sẽ bình định được rất nhanh, Hứa Thái vì không để chiến thế lan rộng, vào thời điểm mấu chốt này không ngờ chia ra đi cứu Hà Nam và Sơn Đông, đây gọi là bỏ gốc lấy ngọn, hắn nếu không bại thì không còn thiên lý nữa rồi."
Đinh Thuận nghĩ nghĩ rồi cảm thấy rất có lý, tiếp theo rụt rè nhìn sắc mặt Tần Kham, nói: "Hầu gia, Hứa Thái nếu bại, triều đình tất sẽ lại bổ nhiệm tướng tài đi bình định, nhân tuyển bệ hạ và nội các đình nghị, trừ Hầu gia ra thì tựa hồ không còn ai khác.... Hầu gia, ngài e là thật sự phải treo ấn xuất chinh rồi."