Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 507 - Chương 530: Hầu Gia Có Bệnh

Chương 530: Hầu gia có bệnh

Treo ấn xuất chinh.

Bốn chữ này khiến Tần Kham ngây ra một thoáng.

Suy đoán của Đinh Thuận rất có đạo lý, nếu Hứa Thái bình định thất bại, triều đình không thể cứ vậy từ bỏ việc bình định, tất nhiên sẽ lại điều tướng tài xuất chinh, bất kỳ người thống trị nào đều sẽ không trơ mắt nhìn phản tặc phát triển rồi uy hiếp đến địa vị của bọn họ. Nội các lần thứ hai điều tướng không nghi ngờ gì nữa sẽ thận trọng hơn rất nhiều, đối với thực lực của phản quân cũng sẽ có một nhận thức khách quan và chính xác, trên dưới cả triều, trừ Tần Kham ra thì thật sự không có nhân tuyển nào khác.

Luận về thánh quyến, sau khi Lưu Cẩn chết, thiên hạ không ai có thể sánh bằng Tần Kham, Tần Kham lúc đi tuần Liêu Đông từng có kinh nghiệm lĩnh quân, quan trọng hơn là, Tần Kham từng ở Thiên Tân tiêu diệt Bạch Liên giáo, cũng đã giao thủ với thủ lĩnh phản quân Đường Tử Hòa, trong nhận thức của văn võ cả triều, Đường Tử Hòa là cá lọt lưới của Tần Kham, dùng mâu khắc thuẫn, Tần Hầu gia chính là nhân tuyển số một, bao gồm cả Chu Hậu Chiếu cũng sẽ không có dị nghị.

Đây cũng là một việc khiến Tần Kham phiền lòng nhất hiện tại.

Từng cảnh ở Thiên Tân hiện lên trong đầu, tình cảm ám muội khiến tim đập thình thịch, nữ tử từng đứng dưới gốc mai lặng lẽ nói ra hết chí hướng cuộc đời, thời gian đã qua nửa năm, thương hải tang điền, nếu có một ngày hắn và nàng ta gặp nhau trên chiến trường, trở thành kẻ địch không chết không ngừng với nhau, Tần Kham làm sao mà nhấc dao mổ lên xuống tay với nàng ta cho dc?

Sống hai đời người, chỉ tin bốn chữ "Yêu hận rõ ràng", thế nên vô cùng sủng ái thê tử, trong nhà tùy ý để thê tử làm cho gà bay chó sủa, hắn cũng không trách cứ, đối với kẻ địch thì tâm ngoan thủ lạt, chuyện ra lệnh một tiếng là tàn sát cả ngàn người cũng không chỉ từng làm có một lần.

Yêu thuần túy, hận cũng thuần túy.

Nhưng mà đối với Đường Tử Hòa, yêu không thể yêu, hận không thể hận. Lâm vào cảm xúc phức tạp đối với nàng ta, tương lai trên chiến trường gặp lại nàng ta, sẽ phải đối xử thế nào?

Nghĩ đến đây, Tần Kham ngay cả tâm tư cáo lão hồi hương cũng có. thật sự muốn rời khỏi triều đường, rời khỏi trung tâm gió lốc, đứng thật xa làm một người bàng quan, để mặc cho nữ nhân kia tự sinh tự diệt. Mấy năm sau, lấy ra công báo triều đình, nhìn từng cái tên, từng con số lạnh lẽo bên trên mà cảm khái.

"Hầu gia..." Đinh Thuận gọi khẽ cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn/

Đủ loại giữa Tần Kham và Đường Tử Hòa, bao gồm cả tình cảm ám muội từng phát sinh giữa hai người, chỉ có đám lão bộ hạ Đinh Thuận Lý Nhị là minh bạch nhất, chính bởi vì minh bạch, Cho nên bọn họ biết rõ sự mẫn cảm của đoạn tình cảm này.

Một quốc hầu thánh quyến đang sâu đậm, chính là lúc tiền đồ sáng lạn chỉ đợi phong đất phong vương. Nếu có dây dưa không rõ với nữ phản tặc, truyền tới tai bệ hạ, cho dù bệ hạ ân sủng hắn tới mấy, nghĩ chắc cũng chẳng thể bỏ qua được chuyện này, giữa quân thần nếu có chút hiềm khích, tiền đồ đang tốt đẹp của Hầu gia cũng sẽ xong.

"Hầu gia... Nếu ngài không muốn lãnh binh xuất chinh, thuộc hạ đề nghị ngài lúc này tốt nhất là xin nghỉ cáo ốm. Hầu gia nhận định Hứa Thái bại cục đã định, nhưng mà bệ hạ và văn võ cả triều lại nhìn không ra, Hầu gia hiện giờ bị bênh, qua không bao lâu nữa, đợi tin tức Hứa Thái binh bại truyền về kinh sư, cho dù ngài là nhân tuyển tốt nhất mà nội các đình nghị thì chắc cũng chẳng ai mặt dầy nỡ ép Hầu gia phải ôm bệnh mà xuất chinh, như vậy có thể không dấu vết hóa giải chỗ khó xử của Hầu gia."

Mắt Tần Kham sáng lên, Đinh Thuận này thường ngày trong miệng đầy bong bóng, không có được một câu nào ra hồn, thuần túy là vũ phu thô bỉ, nhưng đề nghị hôm nay đưa ra thật sự là không tồi, lúc này cáo ốm hoàn toàn có thể tránh được chuyện khiến mình khó xử, hơn nữa không thành đề tài để mọi người chỉ trích, sau khi Hứa Thái binh bại, bất kể là triều đình phái ai xuất chinh cũng chẳng liên quan gì tới mình.

Tần Kham có chút lòng tham, trong tìm trừ chứa đầy thiên hạ gia quốc ra thì hắn vẫn muốn cố để ra một chút đất, cất chứa một chút nữ nhi tình trường, bình định thì ai mà chả được, nhưng không thể là hắn, chỉ vì hắn không thể hạ sát thủ với nàng ta.

Đinh Thuận thấy Tần Kham mắt từ từ tỏa sáng, không khỏi cười khổ một tiếng.

May mà hắn là thân tín tâm phúc tín nhiệm nhất của Hầu gia, nếu không đề nghị này thật sự có chút tru tâm.

"Bệnh gì có thể khiến bản hầu bệnh một hai tháng mới có thể khỏi hẳn, vừa hay bỏ qua lần khiển tưởng bình định thứ hai của nội các?" Tần Kham thì thào nói.

Đinh Thuận vò đầu nói: "Theo thuộc hạ biết, bệnh vừa đủ một hai tháng thì chỉ có ở cữ thôi."

"Có bệnh gì hợp lý hơn không?"

Đinh Thuận cười khổ nói: "Thuộc hạ không phải là đại phu, Hầu gia nghĩ đến bệnh gì thuộc hạ thật sự không biết, đau đầu được không?"

"Ừ thì đau đầu."

Sơn Âm Hầu Tần Kham bị bệnh.

Bệnh thật sự nghiêm trọng, hơn nữa mời đại phu khắp toàn thành cũng không xem ra được căn nguyên, từng vị đại phu đạo cốt tiên phong được mời vào hầu phủ, không lâu sau liền bị chủ mẫu của Tần gia sầm mặt hung hăng đá ra ngoài cửa, ngay cả danh y kinh sư Long Nhị Chỉ cũng không ngoại lệ, bốn chữ "Qua sông đoạn cầu" được vị Tần chủ mẫu này diễn dịch vô cùng nhuần nhuyễn.

Bệnh của Hầu gia đương nhiên không phải ở cữ, hắn không có công năng đó.

Hầu gia là bị đau đầu.

Từ xưa đến nay, cái tật đau đầu này rất là mờ mịt, bệnh nhân nói có thì là có, đại phu cũng rất khó chuẩn đoán ra, cho dù qua mấy trăm năm nữa, có vô số dụng cụ kiểm tra công nghệ cao, nhưng cái loại bệnh đau đầu này vẫn như là linh dương móc sừng... không có tông tích để tìm, đại phu cổ đại thì lại càng không thể.

Lại nói loại bệnh này cũng rất có sĩ diện, cùng bệnh với Tào Tháo, thuộc về loại bệnh nhà giàu, nói ra vừa phong cách lại vừa lộ ra một cỗ vị đạo làm lụng vất vả dốc hết tâm huyết vì nước vì dân, chính là bệnh này, không đổi được.

Bệnh đau đầu của Tần Hầu gia tựa hồ rất nghiêm trọng, mấy tốp đại phu xem bệnh xong đều nói không trị khỏi được, tin tức này dần dần truyền ra, các vương công đại thần trong giới quyền quý kinh sư đều biết.

Có người vỗ tay tỏ ý vui mừng, có người thầm lo lắng, tin tức lại từ những thái giám như Đới Nghĩa Trương Vĩnh truyền vào Báo Phòng, cuối cùng ngay cả Chu Hậu Chiếu cũng biết, thế là vội vàng sai Thái y đến xem bệnh, đương nhiên, bệnh của Tần Hầu gia rất chủ quan, chỉ cần hắn không muốn khỏi thi hắn không khỏi được. Thế là các Thái y đều vô công mà về.

Chu Hậu Chiếu nghe thấy các Thái y bẩm tấu thì lòng đầy nghi hoặc, không biết Tần Kham lại đang giở trò quỷ gì, thế là vội vàng di giá tới hầu phủ, vừa bước vào cửa lớn hầu phủ, không nhìn thị vệ và gia phó quỳ đầy đất, Chu Hậu Chiếu đã gân cổ hét.

"Tần Kham —— ngươi rốt cuộc bệnh thật hay là giả vờ bệnh? Đừng có đùa với trẫm."

Tùy tùng vây quanh Chu Hậu Chiếu một đường đi đến cửa ánh trăng nội viện Tần phủ, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên dừng bước, rón ra rón rén ở ngoài cửa thò đầu vào trong ngắm một vòng. Phát hiện trong nội viện Tần phủ không ngờ không có một bóng người, Chu Hậu Chiếu lệnh cho các thị vệ canh giữ ở bên ngoài, mình thì rón ra rón rén đi vào sương phòng chủ của Tần Kham, mỗi một bước chân đều vô cùng tư văn. Từ sau lần ngày xưa xông bừa vào Tần phủ bị Đỗ Yên đánh cho một trận, Chu Hậu Chiếu mỗi lần đến Tần phủ đều biểu hiện rất quy củ, Tần Kham từng dạy hắn phải giả vờ làm hảo hài tử, được Chu Hậu Chiếu thể hiện rất chọn vẹn ở Tần phủ.

Thần thú nếu không có, gan Chu Hậu Chiếu cũng lớn hơn rất nhiều, đẩy cửa sương phòng của Tần Kham, Chu Hậu Chiếu cất bước tiến vào.

"Tần Kham, ngươi rốt cuộc là mắc bệnh gì ghê gớm mà ngay cả Thái y của trẫm cũng không nhìn ra." Chu Hậu Chiếu còn chưa nói xong đã ngây ra.

Trong Sương phòng, chủ mẫu Tần gia Đỗ Yên và Kim Liễu vẻ mặt như mây đen che phủ ngồi ở đầu giường của Tần Kham, Tần Kham thì bộ dạng bệnh tật nằm tư giường, trên trán còn quấn khăn trắng, vẻ mặt tiều tụy xanh xao.

Chu Hậu Chiếu chấn động. Thất thanh nói: "Ngươi bị bệnh thật à?"

Bình Luận (0)
Comment