Sau khi ở Trước mặt mười vạn tướng sĩ tuyên đọc thánh chỉ, các tướng sĩ cùng quỳ hô vạn tuế, quan Tổng binh Tần Kham hạ lệnh cho đại quân xuất phát tới Phách Châu.
Lần này Tần Kham chuẩn bị rất đầy đủ, trừ mười vạn tướng sĩ kinh doanh ra, hắn còn dẫn theo hai ngàn quan binh của dũng sĩ doanh ngự mã giám, cùng với một trăm khẩu hỏa pháo Phật Lãng Cơ mới tinh mà chế tạo cục vừa làm ra, ngay cả năm trăm thiếu niên binh đang thụ huấn cũng mang theo.
Sau khi Trương Vĩnh lên làm thái giám ti lễ giám chưởng ấn, ngự mã giám tất nhiên không thể kiêm, hiện giờ thái giám ngự mã giám chưởng ấn đổi thành nguyên giám quân Tuyên phủ Miêu Quỳ, mà Miêu Quỳ vừa hay cũng là giám quân lần bình định Phách Châu này, là một chính một phụ với Tần Kham, Tần Kham đề xuất mượn dũng sĩ doanh, Miêu Quỳ đáp ứng ngay.
Trước ngày Đại quân xuất phát, Miêu Quỳ đăng môn bái phỏng Tần Kham, trong những người tương lai hai người hợp tác, tất nhiên phải gần gũi với nhau, thế là mang theo lễ trọng đăng môn, Tần Kham rất khách khí, không chỉ không nhận lễ của Miêu Quỳ, ngược lại còn biếu Miêu Quỳ năm vạn lượng bạc, hai người ở tiền đường hầu phủ liên tục nhường nhau đưa đẩy, cuối cùng thiếu chút nữa thì đánh nhau.
Có sự khởi đầu tốt đẹp này, giữa Tần Kham và Miêu Quỳ xem như giao tình dần sâu, Miêu Quỳ tuy rằng cũng là thái giám, nhưng trông rất mạnh khỏe, bởi vì ở biên trấn lây ngày, da Miêu Quỳ ngăm đen, vừa nhìn đã biết là thường xuyên hứng gió đón nắng, khuyết điểm duy nhất chính là... hơi xấu.
Tần Kham thích giao tiếp với người xấu trai, người như thế ở trong mắt người anh tuấn rất là cảnh đẹp ý vui, nếu người anh tuấn đứng chung một chỗ, Tần Kham luôn không nhịn được mà có xung động muốn tạt axít lên mặt hắn.
Miêu Quỳ thì vô tư đi, hắn hình như là bị người ta tạt rồi.
Đại quân xuất phát, bách quan đưa tiễn tới tận cửa thành kinh sư, Tần Kham quay đầu lại vẫn nhìn thấy Đỗ Yên và Kim Liễu ngẩn ngơ đứng ở đầu thành, Kim Liễu bế Tần Nhạc, con nhóc đó không biết nỗi buồn ly biệt là cái gì, vẫn cười khanh khách không an phận vung vẩy tay trong lòng mẫu thân.
Tần Kham trong lòng đau xót, từ xa vẫy tay với nhị nữ, cố nén sầu quay đầu đi.
Ai cũng nói thương nhân trọng lợi khinh biệt ly, nhưng muốn thay đổi thế đạo thì khó tránh khỏi phải lạnh nhạt với kiều thê, thế gian nếu có phép phân thân, một nguyện tung hoành thiên hạ, thi triển khát vọng, hai nguyện bầu bạn với giai nhân, chỉ gặp nhau không tương tư.
Đại quân tiến bước không nhanh không chậm, cho tới khi không còn nhìn thấy hai bóng hồng trên tường thành, Tần Kham lúc này mới thở hắt ra.
Chuyến đi Phách Châu là tiêu diệt hay là vỗ về? Nghĩ đến vấn đề này, Tần Kham trong lòng trở nên trầm trọng.
Đường Tử Hòa là nữ tử ngoài mềm trong cứng, nếu đại biểu triều đình chiêu an nàng ta, với tính tình của nàng ta thì hơn phân nửa là sẽ không đáp ứng, tâm nàng ta rất lớn, chứa toàn bộ thiên hạ, cho nên nàng ta mới dám làm ra đại sự to lớn như vậy, nếu nàng ta chịu để chiêu an, lúc trước ở Thiên Tân đã hàng triều đình rồi, tuyệt đối sẽ không đợi tới hôm nay thanh thế lớn mạnh rồi mới hàng.
Nhưng mà nếu tiêu diệt nàng ta, sẽ phải trả cái giá lớn thế nào? Một khắc Đại quân rời khỏi kinh sư, tính mạng của mấy chục vạn người của triều đình và phản tặc tựa hồ chỉ ở trong một ý niệm của hắn và nàng ta.
Mười vạn đại quân kéo dài hơn mười dặm không thấy đầu đuôi, nghi bài của quan Tổng binh bình định nhô cao ở trung quân, vô số thân binh thị vệ vây quanh, Tần Kham ngồi trên lưng ngựa tâm sự trùng trùng, Miêu Quỳ thì một thân giáp trụ giục ngựa đi tới chào hỏi, sau đó nói một tiếng xin lỗi rồi giục ngựa phi tới hậu quân để đốc thúc lương thảo.
Đinh Thuận tay nắm dây cương, nhìn thấy thân ảnh của Miêu Quỳ xa dần, không biết tại sao bỗng nhiên bật cười ra tiếng.
Tần Kham sắc mặt bất thiện lườm hắn một cái.
Đinh Thuận cười cười vội vàng xin lỗi: "Hầu gia đừng trách, thuộc hạ nhất thời không nhịn được..."
"Ngươi cười cái gì?"
Đinh Thuận nhịn cười nói: "Thuộc hạ chỉ là thấy lạ, Miêu Quỳ này sao xấu thế, cha mẹ lúc chế tạo hắn khẳng định là không chịu dụng tâm, hay rồi, mặt mày trông như đùa, chẳng trách tiên đế phái hắn đến Tuyên phủ làm giám quân nhiều năm, một là nhắm mắt làm ngơ, hai là với bộ dạng của hắn mà đứng ở đầu tường Tuyên phủ, Thát tử chắc là chẳng dám công thành, Tuyên phủ nhiều năm không mất, Miêu công công không thể không có công."
Tần Kham dùng roi ngựa quất mạnh lên người Đinh Thuận: "Có muốn bản hầu đấm sưng cái miệng ngươi lên ư? Miêu công công vì nước vì dân phòng thủ biên trấn vất vả khổ công, là do ngươi tới bố trí cho hắn à? Cái miệng ngươi từ lúc nào trở nên độc địa thế?"
Đinh Thuận thôi cười, vội vàng nói: "Vâng, thuộc hạ sau này không dám nữa. Hầu gia, lần bình định này Miêu Quỳ làm giám quân, đối với chúng ta liệu có chút không tiện ư? Miêu Quỳ liệu có cản trở chúng ta ư? Hắn lập hạ công lao hãn mã cho Đại Minh không sai, nhưng thái giám cũng không phải là thứ tốt lành gì."
"Thái giám không nhất định đều là người xấu..." Tần Kham nghiêm túc nói: "Cũng giống như người bình thường chúng ta cũng có xấu có tốt, ví dụ như ti lễ giám Tiêu Kính năm xưa, hay như Trương Vĩnh hiện tại, bọn họ cũng không tính là người xấu, chỉ tốt là tốt cũng tốt không thuần túy mà thôi, vẫn có các loại khuyết điểm, ví dụ như vị Miêu công công này là một viên mãnh tướng, giám quân Tuyên phủ mà thường xuyên tự mình cưỡi ngựa vung đao chém giết đẫm máu với Thát tử, người như vậy có thể tính là người xấu sao? Về phần nói hắn giám quân liệu có cản tay chúng ta hay không thì cái này không cần phải lo lắng, ta nghe nói Miêu Quỳ là người rất giữ bổn phận, khi ở Tuyên phủ rất hòa hợp với Tổng binh và các tướng lĩnh trên dưới, nếu không thì cũng không thể ở một giải Tuyên phủ nhiều năm như vậy, ngươi cho rằng các tướng lĩnh Tuyên phủ đều là hạng lương thiện dễ dãi lắm à?"
Nghe Tần Kham nói như vậy, Đinh Thuận lập tức có một chút hảo cảm Miêu Quỳ, cười nói: "Miêu công công nếu không chỉ trỏ bậy bạ thì tốt, thuộc hạ chỉ sợ hắn gà mờ nhúng tay vào quân vụ làm hỏng đại sự trong quân."
"Miêu Quỳ không phải kẻ ngu dốt, chỉ vì hắn trời sinh dũng mãnh, tiên đế mới sai hắn tới Tuyên phủ làm giám quân, ở lại đó nhiều năm, cho tới khi tiên đế băng hà vẫn không nghĩ tới sẽ triệu hắn về kinh, hiện giờ tân hoàng khó khăn lắm mới nhớ tới hắn, điều hắn về, nhưng hắn đối với bệ hạ mà nói thì quá mức xa lạ, ân sủng không có, có thể nói chính là một nhân vật mỗ mỗ không quý cữu cữu không thương, hiện giờ chính là lúc rụt rè như đi trên tấm băng mỏng, thử hỏi hắn sao dám chỉ huy lung tung mà đắc tội với ta."
Đinh Thuận cười ngây ngô: "Từ sau khi trong triều xuất hiện loại mặt hàng như Lưu Cẩn, thuộc hạ đối với thái giám luôn đề phòng, nếu Hầu gia nói Miêu công công không tính là người xấu thì thuộc hạ cũng sẽ gần gũi với hắn, buổi tối sau khi hạ trại sẽ uống một trận thống khoái với hắn."
Tần Kham rất sảng khoái gật đầu: "Uống rượu kết giao bằng hữu chính là hành động nên có, có điều trong quân cấm uống rượu, ngươi buổi tối trước khi đi tìm Miêu công công thì đi lĩnh hai mươi quân côn đã, chịu đòn xong thì uống rượu, uống vừa đau lại vừa nhanh."
Đinh Thuận cười gượng hai tiếng, cũng không dám nhắc tới chuyện uống rượu nữa.
Kinh sư cách Phách Châu không đến hai trăm dặm, sau hôm đại quân xuất phát đã cách Phách Châu không xa.
Đêm đó đại quân hạ trại, Tần Kham truyền lệnh nổi trống tụ tướng, dưới trướng tụ giám quân Miêu Quỳ, Chỉ huy sứ kinh doanh Hạ Dũng, phó tổng binh Phùng Trinh, du kích tướng quân Khích Vĩnh.
Sau khi tụ tướng, Tần Kham lập tức bố trí chiến lược dụng binh đối với Phách Châu, kết hợp với giáo huấn thất bại của Hứa Thái, cùng với sự hiểu biết của Tần Kham đối với Đường Tử Hòa, Tần Kham xây dựng lại bộ thự đối với mười vạn tướng sĩ của kinh doanh, trong đó một nguyên tắc lớn nhất đó là tuyệt đối không chia binh.
Chia thì tất bại, Hứa Thái vốn có ưu thế tuyệt đối đối với Phách Châu, chỉ là nhìn thấy Đường Tử Hòa phái ra mấy vạn phản quân chia ra tấn công Hà Nam Sơn Đông, Hứa Thái lập tức cuống lên, thế là cũng chia binh truy kích, kết quả lực lượng vương sư triều đình bị phân tán, một nhánh phục binh vạn người đã dẫn tới sự binh bại của vương sư.