Không thể không nói, một chiêu điệu hổ ly sơn này của Đường Tử Hòa dùng rất khéo, hơn nữa không phải âm mưu quỷ kế, lại là dương mưu đường đường chính chính, phản quân Đại Minh ngông nghênh bất ngờ đánh chiếm Hà Nam Sơn Đông, có cứu hay không tự ngươi xem mà làm, cứu thì phải chia ra, mà chia ra thì bị phản quân lần lượt đánh tan, không cứu thì trơ mắt nhìn Hà Nam Sơn Đông bị vây hãm, thanh thế phản quân lớn dần mà không thể vãn hồi.
Hứa Thái đưa ra lựa chọn, đưa ra lựa chọn sai lầm, một khi chia ra thì hóa chủ động thành bị động, hoàn toàn bị phản quân nắm mũi dắt đi. Võ Trạng Nguyên có thể cưỡi ngựa bắn mười phát trúng sáu, nhưng đọ tính toán thiệt hơn so với Đường Tử Hòa thì hiển nhiên là kém hơn một bậc.
"Mặc kệ ngươi tới từ mấy đường, ta chỉ đi một đường."
Trước tấm bản đồ da dê cực đại, Tần Kham dùng ngón tay vẽ một vòng tròn quanh thành trì Phách Châu, sau đó hung hăng nện một quyền lên hai chữ "Phách Châu", trong mắt hiện lên một tia quang mang phức tạp khó hiểu.
Chúng tướng trong trướng đứng dậy ôm quyền.
"Đinh Thuận!" Tần Kham cao giọng hô.
Đinh Thuận đứng gác ngoài doanh trướng án đáo bước vào: "Có."
" Thám tử Cẩm Y vệ và người của Đông Tây Hán cải trang vào Hà Nam Sơn Đông, rải lời đồn ở các thôn trang thành trấn hai nơi này, nói thủ lĩnh phản quân Phách Châu Đường Tử Hòa muốn quy hàng triều đình, trước mắt đang bí mật tiếp xúc với quan viên triều đình, lời đồn này phải nghĩ biện pháp để truyền khắp Bắc Trực Đãi và Hà Nam Sơn Đông, cuối cùng phải truyền tới tai vợ chồng Dương Hổ và Hình Lão Hổ ở Hà Nam Sơn Đông, ngươi có làm được không?"
Đinh Thuận ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ Tần Kham lại làm ra chiêu này, thế này là cắt đứt đường lui của Đường Tử Hòa. Hầu gia đây là quyết tâm kiếm sắc chặt tơ tình sao?
Do dự nhìn sắc mặt âm trầm của Tần Kham, Đinh Thuận cuối cùng cắn răng một cái, ôm quyền nói: "Tuân mệnh, thuộc hạ nguyện lập quân lệnh trạng!"
Chúng tướng trong trướng thấy Đinh Thuận lĩnh quân lệnh, mọi người không khỏi nóng lòng muốn thử.
Đại Minh tuy rằng không khí trọng văn khinh võ khá thịnh, nhưng mà thật sự lập hạ công lao trên chiến trường thì thu hoạch vẫn rất lớn, phong tước có lẽ có chút khó khăn, nhưng thăng quan thì lại không thể thiếu.
Tần Kham thấy bộ dạng chờ mong của chúng tướng thì không khỏi mỉm cười: "Chúng tướng đừng vội thỉnh chiến, hiện giờ thế địch chưa rõ, chúng ta chỉ có thể đánh vững thủ vững, ngày mai đại quân có thể binh lâm dưới thành Phách Châu, sau khi mười vạn đại quân vây thành thì sẽ định lại chương trình."
Các tướng lĩnh mệnh tản đi.
Phách Châu.
Vẫn đêm lạnh như nước.
Đường Tử Hòa mặc áo giáp, đầu đội mũ cánh bạc, oai hùng hiên ngang án kiếm đi lại tuần tra trên đầu tường, các tướng sĩ phản quân đầu trùm khăn xanh tập trung tinh thần thủ dưới ụ tên trên đầu thành, cho dù bên ngoài thành là một mảng tối đen không thể thấy gì, nhưng các tướng sĩ vẫn ngưng thần quan sát.
Đường Tử Hòa vẻ mặt phong trần chậm rãi mà đi, đi qua đâu là các tướng sĩ phản quân khom lưng hành lễ với nàng ta tới đó, vẻ mặt cung kính và sợ hãi.
Một nữ lưu dẫn hai ba vạn tướng sĩ chưa trải qua thao luyện, thậm chí ngay cả binh khí cũng thiếu hụt mà không ngờ lại đả bại được bốn vạn quân đội chính quy triều đình, bốn vạn binh mã này không ngờ còn là binh mã tinh nhuệ ở kinh sư bảo vệ hoàng đế Minh đình, trận đại thắng chưa từng có này khiến sĩ khí phản quân đại chấn, đồng thời cũng càng sùng kính và ủng hộ Đường Tử Hòa, mọi người cũng không dám thấy nàng ta là nữ lưu mà khinh thường nàng ta nữa, thanh danh của Đường Tử Hòa hiện giờ đã đạt tới đỉnh cao trong quân, mọi người tựa hồ nhìn thấy hy vọng trong bóng đêm, có vị nữ nguyên soái này dẫn dắt mọi người đối kháng với triều đình, thiên địa này chưa chắc đã không thể lộn ngược.
Đầu tường không ngừng có tướng sĩ thi lễ với Đường Tử Hòa, Đường Tử Hòa vừa đi vừa khẽ gật đầu đáp lại.
Ánh mắt của nàng vẫn trong suốt, nhưng trong ánh mắt lại có thêm một tia mê mang, mấy vạn người nhờ nàng ta mà nhìn thấy ánh rạng đông của hy vọng, nhưng mà chỉ có chính nàng ta mới rõ, tiền đồ của mọi người vẫn là một mảng tối đen, một trận thắng cũng không có nghĩa gì, triều đình một khi thật sự coi trọng phản quân, triệu tập tinh binh hãn tướng chinh tiễu Phách Châu, loại lực lượng bẻ gãy nghiền nát này cũng không phải là mấy vạn người trước mắt có thể chống lại, huống chi, chủ tướng chinh tiễu nàng ta lần này không phải ai khác mà là một đối thủ mà ngay cả nàng ta cũng cảm thấy sợ hãi.
Con đường tương lai ở đâu? Đường sống của mấy vạn người dưới tay ở đâu?
Đường Tử Hòa mê mang.
Đã là giờ tý, trong cửa thành lại vẫn bóng người lay động, bách tính đang giúp đỡ tướng sĩ phản quân khuân vác cự mộc lôi thạch, bao cát chất cao, các bách tính ai nấy khí thế ngất trời, trong đám người bận rộn thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười hân hoan, mấy đại thẩm cầm giỏ trúc thỉnh thoảng từ trong ra lấy ra những cái bánh ngô phân phát cho tướng sĩ phản quân đang canh gác ở bốn phía ở cửa thành, các tướng sĩ vươn tay ra đón nhận, cảm kích khom người tạ ơn.
Từng cảnh tượng ấm áp bình thản, trong trời đêm mùa đông giá rét, tòa thành trì bị quân đội tạo phản chiếm lĩnh này, giữa phản quân và bách tính hòa hợp với nhau như người nhà, phép quan như lò, làm tan chảy lòng dây như sắt, nhưng lại không làm tan được thiện ác khảm trong xương tủy của mỗi người.
Đường Tử Hòa từ xa nhìn cảnh này, khóe miệng lộ ra nụ cười vui mừng, tâm tình lại càng trầm trọng.
Phách Châu sắp nghênh đón một hồi ác chiến vô cùng thảm thiết, trận chiến này thắng bại khó liệu, nhưng mà một khi quan binh phá thành, những bách tính thiện lương này sẽ bị các quan binh xử trí như thế nào?
Ánh mắt mê man nhìn về phía thương khung tối đen, Đường Tử Hòa giãy dụa trong thống khổ và chờ mong.
"Nguyên soái, thám tử ngoài thành báo lại, Minh đình quả nhiên đã lần thứ hai xuất binh bao vây tiễu trừ Phách Châu." Thanh âm trầm thấp của Cát lão ngũ từ phía sau nàng ta truyền đến.
Đường Tử Hòa chậm rãi xoay người, bình tĩnh nói: "Minh đình lần này phái ra bao nhiêu binh mã? Đại quân xuất phát đến đâu rồi? Người nào là chủ tướng."
Cát lão ngũ cúi đầu nói: "Lần này vẫn là tinh nhuệ của kinh doanh, tổng cộng mười vạn binh mã, đại quân đêm nay đang dựng trại đóng quân cách thành Phách Châu về phía tây nam năm mươi dặm, quả nhiên như sở liệu của nguyên soái, lần này chủ tướng Minh đình phái ra là... Tần Kham!"
Đường Tử Hòa cả người chấn động, đôi mắt lập tức ửng đỏ.
"Quả nhiên là ngươi, vì sao là ngươi... Ngươi và ta quen biết nhau, chẳng lẽ thật sự là một hồi nghiệt duyên sao?" Đường Tử Hòa thì thầm, vẻ mặt thống khổ.
"Nguyên soái!"
Cát lão ngũ thấy Đường Tử Hòa thất thần, lập tức quát lớn một tiếng, lay tỉnh Đường Tử Hòa.
Đường Tử Hòa cắn chặt môi, cố gắng áp chế nước mắt đang chực tràn mi.
"Nguyên soái, thứ cho mạt tướng nói thẳng, tính mạng của mấy vạn người hoàn toàn phó thác trên người ngài, lúc này đại chiến sắp tới, nguyên soái sao có thể vẫn vướng bận tư tình nhi nữ không nên có ss? Tần Kham lần này đến làm gì? Hắn là đến để lấy mạng chúng ta! Ngài lại vẫn nhớ nghiệt tình lúc ở Thiên Tân, nguyên soái, ngài để tính mạng của mấy vạn tướng sĩ chúng ta ở đâu?" Cát lão ngũ nói xong trong mắt cũng ngân ngấn lệ.
"... Trong thành Thiên Tân Tần Kham mai phục, Cát lão ngũ ta vì xung động lơ là mà đánh mất tính mạng của trăm huynh đệ, ngoài thành Thiên Tân, chúng ta cao bay xa chạy bị Tần Kham phái Cẩm Y vệ đuổi giết, đã chết không ít huynh đệ, từ lúc đó mạng của ta đã không còn là của ta, ta sống chính là để báo thù cho các huynh đệ! Hiện giờ chúng ta vất vả lắm mới đi được tới một bước binh hùng tướng mạnh thế này, có thể chém giết liều mạng thẳng mặt với triều đình, có thể cho các huynh đệ đã chết một cái công đạo, lúc này, ngài sao có thể mềm lòng, sao có thể vướng bận tình ý vốn không nên có này?"
Những lời bi thương mà sắc bén, giống như phá nát một tia phòng tuyến cuối cùng trong đáy lòng Đường Tử Hòa, từng khuôn mặt quen thuộc đã chết bay lượn chớp động trước mắt nàng ta, những khuôn mặt hư vô này có một đôi mắt rất chân thực, ánh mắt lạnh như băng, trong hư vô giống như đang chăm chú nhìn nàng ta, chờ xem nàng ta sẽ dùng thủ đoạn thảm thiết như thế nào để quấy cho thiên hạ này phải phong vân biến sắc, dùng máu tươi và đầu lâu của cừu nhân tế anh linh của bọn họ như thế nào.
Đúng vậy, lưng gánh cừu hận của các huynh đệ chét, cũng gánh hy vọng của các huynh đệ còn sống, nàng ta chỉ là nữ nhân, nhưng thứ phải gánh trên lưng quá nặng, vậy còn chỗ nào mà mang một tia nữ nhi tình trường?
"Cát lão ngũ, chuẩn bị nghênh địch đi."
Đường Tử Hòa ngữ khí hết sức bình tĩnh, xoay người lén giơ đôi tay trắng nõn lên, lau đi hai dòng nước mắt đau khổ đang lăn trên má.