Đại quân xuất phát, tinh kỳ che trời, vạn mã cùng hí, bụi đất cuồn cuộn nổi lên đầy trời, thiên địa phong vân biến sắc.
Tần Kham ngồi trên lưng ngựa, lẳng lặng đứng ven đường đại quân đi qua, nhìn đội ngũ chỉnh tề nối đuôi nhau mà đi, trước sau kéo dài mười dặm không thấy đầu đuôi, đội ngũ hành quân tràn ngập sát khí như mây đen áp đỉnh, giống như che đi tất cả sinh cơ trong thiên địa.
Đây là một nhánh quân tinh nhuệ chân chính, nó là tấm chắn cuối cùng bảo vệ xung quanh Đại Minh, từ những năm Vĩnh Lạc đã bắt đầu thủ kinh sư Đại Minh, mỗi một quân sĩ trong đội ngũ đều không phải là quân hộ vệ sở tầm thường, bọn họ không cần làm ruộng cho tướng lĩnh, không cần nộp thuế cho tướng lĩnh, việc bọn họ phải làm mỗi ngày chỉ là thao luyện, lặp đi lặp lại có vạn một động tác giết địch, ngao luyện mỗi một khối cơ nhục trên người.
Vương sư tinh nhuệ Như vậy đủ để tung hoành thiên hạ, càn quét vũ nội, nếu trên chiến trường chém giết với phản quân, thắng bại không phải lăn tăn, trừ phi Đường Tử Hòa có cơ mưu khác, Hứa Thái chính là vết xe đổ, hắn cũng suất lĩnh tinh nhuệ kinh doanh, nhưng vẫn thua dưới tay Đường Tử Hòa.
Nữ nhân này... Không đơn giản.
Năm trăm thiếu niên binh giống như năm trăm con chó trung thành, đứng sau lưng Tần Kham sau lưng Tần Kham, Tần Kham sau khi điều họ vào đại quân bình định chỉ cho họ làm thân binh bên cạnh, thứ nhất Tần Kham có chút tín nhiệm đối với bọn họ, thứ hai giữ bọn họ bên cạnh cũng là để cho họ học tập chỉ huy đại quân tác chiến như thế nào, bài binh bày trận như thế nào, chỉ coi như là thực tiễn tri thức học được từ binh thư.
Trời đông giá rét xuất binh quả thực không phải là thời tiết tốt, gió bắc lạnh thấu xương gào thét, như mũi dao rạch lên mặt mỗi người.
Một chiếc áo khoác da chồn lặng lẽ khoác lên vai Tần Kham, Tần Kham quay đầu lại thì thấy một thiếu niên đang kính cẩn cúi đầu lui về phía sau một bước.
Tần Kham mỉm cười: "Ngươi tên là Tống Kiệt, đúng không?"
Thiếu niên tên là Tống Kiệt ngẩng đầu, kinh hỉ nói: "Hầu gia nhớ tên của tiểu nhân."
"Đương nhiên là nhớ." Ánh mắt Tần Kham bỗng nhiên ảm đạm, thở dài: "Ngươi là người còn may mắn sống sót trong trận chiến sông Liêu lúc trước. Năm trăm thiếu niên, chết trận ở sông Liêu hơn ba tăm, tên của mỗi người các ngươi ta đều nhớ rõ, bất luận là đã chết hay còn sống."
Mắt Tống Kiệt đỏ lên, cúi đầu nức nở nói: "Chỉ hận tiểu nhân vô dụng, các huynh đệ liều chết cũng không bảo vệ Hầu gia được chu toàn, cuối cùng Hầu gia không thể không tự mình rút đao chém giết với Thát tử."
Tần Kham lắc đầu: "Ngươi đừng giữ kiểu suy nghĩ này. Lúc ấy các ngươi đã liều mạng rồi, nói đến cùng vẫn là vì quân đội Thát tử quá cường đại, người Hán chúng ta đánh nhau mặt đối mặt với chúng thật sự phải là đối thủ của chúng, đây là thói quen quen ăn uống và hoàn cảnh sinh hoạt quyết định, chúng ta không thể thay đổi. Chỉ tiếc Dương Chí Dũng bọn họ..."
Trên khuôn mặt non nớt của Tống Kiệt phủ kín vẻ bi thương, hai tay nắm chặt thành quyền đầu, cắn răng nói: "Hầu gia khi nào sẽ lại dẫn chúng ta tới Liêu Đông? Huyết hải thâm cừu không thể không báo, tiểu nhân nguyện chết trận trên bờ sông Liêu như giống như Dương Chí Dũng, Dương Chí Dũng là hán tử, tiểu nhân cũng không phải đàn bà."
"Sẽ có một ngày như vậy, họa của Đại Minh là ở phía bắc, Thát tử phía bắc không trừ, xã tắc có phồn hoa tới mấy cũng chỉ là lầu các lung lay sắp đổ, một ngày nào đó ta sẽ dẫn các ngươi tuần sát Mạc Bắc."
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tống Kiệt thấy là Đinh Thuận, thế là rất đúng mực lặng lẽ án đao lui xuống.
Đinh Thuận đến gần, Cười ha ha nói: "Hầu gia, qua bốn canh giờ nữa, đại quân có thể tới dưới thành Phách Châu, vừa rồi Cẩm Y vệ hành quân dọc đường tóm mấy kẻ lén lén lút lút, chắc là thám tử thành Phách Châu phái ra, hiện tại đang thẩm vấn bọn họ."
Tần Kham gật đầu: "Không bắt oan không bỏ xót, thẩm vấn rõ ràng rồi mới quyết định là thả hay giết, đừng bắt lầm bách tính, vương sư không thể để mất dân tâm được."
Đinh Thuận cười cười vâng dạ, tiếp theo do dự nói: "Tuân theo phân phó của Hầu gia, những huynh đệ đi phát tán lời đồn đã được phái ra, đang trên đường tới Hà Nam Sơn Đông. Một chiêu này của Hầu gia quá độc, triệt để chặt đứt sự chiếu ứng của Dương Hổ, Hình Lão Hổ đối với Đường Tử Hòa, chẳng khác nào chặt đứt viện quân của Đường Tử Hòa. Chẳng lẽ ngài thật sự hạ sát thủ với Đường Tử Hòa ư?"
Tần Kham thản nhiên nói: "Đại địch trước mặt ngươi chết ta sống, ta không hạ sát thủ thì chẳng lẽ chờ nàng ta tới giết ta à? Nếu dám tạo phản thì phải chịu cái giá đắt của tạo phản."
Đinh Thuận nhếch miệng cười gượng: "Thuộc hạ không có ý tứ gì khác, chỉ là cảm thấy... Ha ha, tiểu mỹ nhân Đường Tử Hòa kia nếu chết trong loạn quân thì không khỏi có chút đáng tiếc, Hầu gia khi ngài ở Thiên Tân không phải ấy ấy với nàng ta sao. Ha ha."
"Cái gì với nàng ta." Tần Kham thần sắc bất thiện.
Đinh Thuận xấu hổ cười nói: "Có một đoạn... ặc, cố sự với nàng ta, thuộc hạ còn tưởng rằng Hầu gia nể tình từng phong lưu.... à không, tình cảm cố nhân mà không nỡ hạ sát thủ với nàng ta."
Tần Kham hậm hực nói: "Nàng ta gan lớn, dám gây ra một chuyện đại họa ngập trời như vậy, không tiêu diệt nàng ta thì biết báo cáo kết quả công tác với bệ hạ và triều đình như thế nào?"
Đinh Thuận có chút lý giải gật đầu: "Hầu gia nói rất có lý, nữ nhân thôi mà, trông có xinh đến mẫy thì cũng chỉ là hai con mắt một cái miệng, gọi là mỹ nữ thì đơn giản chỉ là vị trí c mắt và miệng đặt đoan chính thuận mắt mà thôi, v thân phận và tài mạo của Hầu gia, tất nhiên muốn tìm loại nữ nhân ôn nhu hiền lành như chú chim nhỏ nép vào người. Một nữ tử cả ngày chỉ muốn tạo phản làm nữ hoàng đế tất nhiên không thể lọt được vào pháp nhãn của Hầu gia, cái loại chuyện tìm bà nương này thật sự là phải xem khẩu vị của mỗi người."
Cho dù tâm tình đang uất ực, Tần Kham vẫn không nhịn được mà bật cười: "A, ta trước giờ không biết tên hán tử thô bỉ như ngươi không ngờ cũng rất có kiến giải đối với tình yêu nam nữ, ta ao nghe ngươi tựa hồ có thiên hướng muốn ta buông tha cho Đường Tử Hòa nhỉ?"
Đinh Thuận vội vàng lắc đầu: "Hầu gia đừng dọa thuộc hạ, Đường Tử Hòa bất kể nói như thế nào cũng là nữ phản tặc mà triều đình chinh tiễu, thuộc hạ sao dám bảo Hầu gia buông tha cho nàng ta? Đây chính là đại nghịch bất đạo đó. Chỉ có điều thuộc hạ cũng là nói thật lòng, phản Phách Châu thật sự cũng không thể hoàn toàn trách Đường Tử Hòa, nếu không phải đám Lưu Cẩn Lương Hồng áp sưu cao thế nặng lên Phách Châu khiến dân chúng phẫn nộ, Đường Tử Hòa cho dù phản thì cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy để tụ tập được nhiều người như thế, cốt lõi của vẫn phải trách lão hoạn tặc Lưu Cẩn đã để lại tai họa quá sâu cho Đại Minh chúng ta, có thể nói là người người oán trách, thuộc hạ nếu nhìn thấy Lưu Cẩn, kiểu gì cũng...."
Đinh Thuận đang nói dở bỗng dưng ngậm miệng.
Tần Kham rất có hứng thú nhìn hắn: "nói tiếp đi, ngươi nếu nhìn thấy Lưu Cẩn thì sẽ như thế nào?"
Đinh Thuận trầm mặc hồi lâu, buồn bã nói: "Hầu gia, thuộc hạ tạm thời vẫn chưa muốn gặp hắn." Sau bốn canh giờ, Tần Kham dẫn đại quân binh lâm dưới thành Phách Châu.
Ngoài cự ly một mũi tên, đại quân vây ba mặt thành, chỉ để hở mặt tây, năm ngàn kỵ binh tiên phong chạy quanh cảnh giới ngoài sông đào bảo vệ thành, trung quân thì dựng trại đóng quân.
Mười vạn đại quân như một đám mây đen không nhìn thấy điểm cuối, nặng nề ép ngoài thành Phách Châu, còn chưa bắt đầu công thành, phạm vi thành Phách Châu đã tràn ngập túc sát chi khí.
Chiến tranh cứ như vậy xảy ra, che phủ trong lòng mỗi người.
Đầu tường Phách Châu, Đường Tử Hòa híp mắt nhìn đầu người và động tác đều nhịp dưới thành đông nghìn nghịt, còn cả tinh kỳ bay đầy trời, một loại sát khí giống như có thể nghiền nát người ta thành bột làm tim nàng ta chấn động.
Trung tâm của doanh trướng ở trung quân, một lá cờ soái từ từ nhô lên, trên cờ soái viết một chữ "Tần" cực lớn bay phần phật, bên cạnh là một lá cờ xí nhỏ hơn thêu "Quan Tổng binh phụng thiên bình phản Sơn Âm Hầu", mấy trăm võ sĩ mặc giáp đen án đao đứng trang nghiêm dưới cờ, uy thế vô hình theo gió lạnh thấu xương tỏa ra.
Từ xa nhìn thấy chữ "Tần" Quen thuộc đó, Đường Tử Hòa chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, cảm giác chua xót dâng trào.
Ngươi... Cuối cùng cũng tới rồi.
Lẳng lặng chăm chú nhìn lá cờ soái khiến nàng ta đau lòng đó, Đường Tử Hòa mặt trầm như nước, xoay người nói với các tướng lĩnh phản quân ở phía sau: "Đừng ngại quân địch của Minh đình, ta có thể dẫn dắt các ngươi đại thắng một lần thì có thể thắng lần thứ hai, nhân số của chúng ta mặc dù ít, nhưng Hình Lão Hổ và Dương Hổ đã cắm cờ khởi nghĩa khắp Bắc Trực Đãi, Hà Nam và Sơn Đông, viện quân rất nhanh sẽ, chỉ cần thắng đội binh mã Minh đình này, ta sẽ dẫn các ngươi đánh vào hoàng kinh sư."
Những lời này khiến sĩ khí vốn đã xuống thấp của các tướng sĩ phản quân lập tức dâng cao, trên đầu tường ai nấy giơ cao binh khí trong tay, phát ra tiếng hét như lang như hổ.
Đường Tử Hòa giơ cao tay phải, quát: "Chuẩn bị nghênh địch."