Rên rỉ là một loại dụ hoặc, nhưng rên rỉ từ miệng miệng phát ra lại thiếu một chút ý tứ.
"Châm cứu cho ngươi mà, kêu loạn cái gì." Đường Tử Hòa mặt ửng đỏ.
"Ngươi... ối, ngứa! Vừa ngứa vừa tê... Đường cô nương, ngươi tự dưng sao lại đi châm cứu cho ta?" Tần Kham chỉ cảm thấy chỗ nào đó sau lưng giống như bị kiến cắn, đầu tiên là khó chịu, tiếp theo thì một cỗ cảm giác thoải mái khó diễn tả, thoải mái tới mức khiến người ta nổi da gà.
Nhất niệm sinh, nhất niệm tử, ngân châm trong tay Đường Tử Hòa, một kim đâm xuống, Đường Tử Hòa chung quy đã làm ra lựa chọn.
Tần Kham cười khổ nói: "Tuy rằng ta không hiểu y thuật, nhưng ít ra cũng biết về đạo châm cứu, ít nhất thì cũng phải cởi quần áo cho bệnh nhân đã rồi mới châm chứ? Giờ ta đang mặc áo da cừu, Đường cô nương đâm châm vào vạn nhất không tìm đúng chỗ, đâm chết bản hầu thì sao?"
Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Dân nữ năm tuổi đã bắt đầu học 'đồng nhân thú huyệt châm cứu đồ kinh' Tống Triều, sáu tuổi thì bắt đầu học châm đồng nhân, tuổi chính thức châm cứu chữa bệnh cho người sống, đến nay đã châm mười mấy năm, nói thật, bất kể người khác mặc quần áo dày thế nào, ở trong mắt ta đều là trần truồng, châm phát nào chuẩn phát đó."
Tần Kham: "......"
Đối mặt với một nữ thần y duyệt hết nam nhân trần truồng trong thiên hạ, Tần Hầu gia do dự không biết có nên bày ra tạo hình hoa sen nước thẹn thùng hay không.
Một châm tự dưng lại tới, Tần Kham cảm thấy có chút kỳ quái, đang định hỏi thì lại nghe Đường Tử Hòa ở phía sau buồn bã nói: "Hầu gia, những lời ngươi vừa rồi.. đều là thật chứ?"
" Nói gì cơ?"
"Thiên Tân... thực sự sẽ biến thành bộ dạng như ngươi nói? Xây cảng, mở cấm biển, phát đất, nhận lưu dân, quan viên liêm khiết làm theo việc công, chợ búa phồn hoa náo nhiệt, bách tính an cư lạc nghiệp. Từ nay về sau không còn bị quan viên và binh lính vệ sở nhũng nhiễu... Những thứ này.. đều là thật chứ?"
Tần Kham cười nói: "Đương nhiên là thật, ta chính là quốc hầu, việc gì phải ba hoa lừa ngươi? Đợi bản hầu tiêu diệt Bạch Liên giáo rồi, trong thành ngoài thành Thiên Tân đều thái bình. Sẽ thượng sớ triều đình. Xin ngân lượng từng bước xây dựng Thiên Tân. Một năm hai năm thì không nhìn thấy hiệu quả, nhưng sau năm sáu năm chắc sẽ có bộ dạng mới, không chỉ là Thiên Tân. Toàn bộ hương trấn thành trì Đại Minh, bản hầu đều sẽ..."
Nói tới đây, Tần Kham bỗng nhiên khựng lại, cười khổ nói: "Trong mấy năm thay đổi toàn bộ Đại Minh... là ta bốc phét thôi."
Lập tức Tần Kham tinh thần chấn hưng, cười nói: "Có điều, bản hầu còn trẻ, dùng cả cuộc đời ta, có thể làm đến bước nào thì tính bước nấy, Đại Minh có ta, nhất định sẽ khác."
Đường Tử Hòa cầm ngân châm, đứng sau lưng Tần Kham lẳng lặng nghe những lời nói hùng hồn của hắn, tưởng tượng ra vẻ hăng hái trên mặt hắn lúc này, chính là thần thái có mị lực nhất của là nam nhân, nước mắt Đường Tử Hòa không nén được mà lại rơi, khóe miệng lại hé nở một nụ cười động lòng người.
Hai mắt đẫm lệ trong mê man, ngữ khí của Đường Tử Hòa lại rất bình tĩnh: "Quốc triều dưỡng sí hơn trăm năm, người tỏ chí khí, thể hiện hùng tâm rất nhiều, Hầu gia.... trong triều đình Minh đình nếu có thêm mấy Tần Kham, dân nữ việc gì phải bước vào con đường này? Nếu dân nữ sớm biết trên đời có Tần Kham thanh sắc khuyển mã nhịn nhục thầm thực hiện chí khí, dân nữ... việc gì phải giết người vô tội, giơ cờ làm phản."
Tần Kham ngây ra một lúc, tiếp theo cả người đột nhiên run rẩy, hai mắt trợn to như chuông đồng, đồng tử trong mắt co rút lại.
"Là ngươi!" Tần Kham thất thanh hét lên.
Đường Tử Hòa nói rõ ràng vào lúc này, Tần Kham đã hoàn toàn minh bạch.
Kinh doanh Thiên Tân Bạch Liên giáo nhiều năm, thanh thế lớn mạnh, bố trí ám sát đại nhân vật của Hán Vệ, đốt quan thương, giết người vô tội cứu đồng lõa, kích động bách tính làm loạn, đại nhân vật của Bạch Liên giáo mà Tần Kham hao tổn tâm cơ muốn bắt, thì ra không ngờ mỗi ngày lại cùng sinh hoạt với nàng ta dưới một mái hiên.
Một cơn tức giận tới cực độ như nghịch huyết xộc lên đầu, Tần Kham người khẽ động, lại ngạc nhiên phát hiện cả người mình tê đi, hoàn toàn không thể nhúc nhích, cũng không biết là Đường Tử Hòa thi châm pháp gì vào lưng hắn.
Dưới tình thế cấp bách Tần Kham há miệng định gọi người, nhưng môi vừa hé lại bỗng nhiên ngậm chặt lại.
Lúc này đến động đậy cũng không thể, Đường Tử Hòa muốn lấy tính mệnh của hắn chỉ cần trong nháy mắt, tùy tiện hét to chỉ tổ kích thích sát khí của nàng ta, hắn càng sẽ chết nhanh hơn.
Cho dù kinh mạch toàn thân bị phong bế, Tần Kham vẫn tức giận đến cả người run nhẹ, gương mặt anh tuấn không biết là đang xấu hổ hay là đang tức giận, sớm đã đỏ bừng.
Không biết qua bao lâu, Tần Kham thở dài: "Ta sai rồi. Ta đúng là vẫn coi thường Thiên Tân Bạch Liên giáo."
Phía sau, Đường Tử Hòa buồn bã nói: "Hầu gia cũng coi thường chính mình, từ lúc ngươi tới Thiên Tân, Bạch Liên giáo bị ngươi bức cho không dám nhúc nhích, dân nữ tận mắt thấy ngươi tranh thủ quân tâm dân tâm, nhìn ngươi mai phục bẫy bắt Bạch Liên, nhìn ngươi ra oai, cũng nhìn ngươi dụ dỗ.... Thủ đoạn của Hầu gia, làm dân nữ bội phục không thôi, cam bái hạ phong."
Tần Kham cười lạnh: "Cuối cùng vẫn là lọt vào tay ngươi, tự ta mắt mù, bên cạnh chôn một mối họa như vậy cũng không nhìn ra, ngươi nói những lời này là đang mỉa mai ta phải không?"
Đường Tử Hòa thở dài: "Hôm nay lúc này, thân phận của dân nữ đã bại lộ, Thiên Tân Bạch Liên giáo càng mất một thành, Hầu gia, lúc này, ngươi nên phẫn hận, là ta mới đúng."
"Ngươi vì sao lạ tự để lộ thân phận?"
Đường Tử Hòa bi thương bi thương, không trực tiếp trả lời câu hỏi này, buồn bã nói: "Ta đã từng giết quan binh, từng giết Hán Vệ, cũng từng giết bách tính vô tội, tất cả báo ứng đều đang chờ ta, nhưng mà dân nữ tuy là nữ tử, song cũng có cái nên làm, có cái không nên làm, Hầu gia, bất luận ngươi tin hay không, ta cũng giống như ngươi muốn thay đổi thế đạo này, chỉ tiếc là ta đã đi nhầm đường."
Tần Kham lạnh lùng nói: "Hôm nay bản hầu bị ngươi khống chế, ngươi muốn thế nào?"
Đường Tử Hòa vẫn không trả lời, tự nói: "Mấy ngày nay ở chung, dân nữ đã biết Hầu gia lòng mang chí khí, có lẽ Hầu gia đã có bố trí, dân nữ không biết tự lượng sức mình, vẫn phải nói mấy câu dư thừa. Hầu gia muốn thi triển khát vọng, tất phải dọn dẹp triều đình trước, chúng ta may mắn sinh vào sau Hoằng Trị phục hưng, vận số Minh đình vẫn thịnh, nếu muốn thực hiện khát vọng, trước tiên tất phải trừ Lưu Cẩn, Lưu Cẩn thế lớn, nhưng điều duy nhất hắn trông cậy lại chỉ có sự sủng tín của hoàng đế Minh đình, Hầu gia có thể âm thầm lung lạc thất hổ nội đình, cùng với đám danh thần ngoại đình Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa, tìm cơ hội ly gián Lưu Cẩn với, hoàng đế một khi Lưu Cẩn mất đi sự tín nhiệm của hoàng đế, ngày bị hủy diệt sẽ ở ngay trước mắt."
" Sau khi trừ Lưu Cẩn, triều đình tất có đại loạn, lúc Lưu Cẩn đắc thế, trong triều người dựa thế hoạn đảng rất nhiều, với thủ đoạn của Hầu gia, nhận cơ hội thah trừng đảng, tăng cường thế lực là rất dễ dàng, dân nữ cũng không nói nhiều, trừ những cái đó ra, dân nữ còn có một tin tức dâng tặng, giang hồ đã có lời đồn, huyện Văn An Bá châu có một đôi thân huynh đệ tên là Lưu Sủng và Lưu Thần, hai người này được người giang hồ gọi là "Hà Bắc hưởng mã', hiện giờ đang âm thầm tích tụ lực lượng, huấn luyện binh mã, chỉ sợ là có mưu đồ, dân nữ nhắc nhở Hầu gia trước."
Tần Kham nghe những lời nói mang theo sự nức nở này của Đường Tử Hòa, trầm mặc hồi lâu, thở dài buồn bã: "Ngươi... Vì sao muốn nói với ta những thứ này?"
"Bởi vì... Trong mười năm tính từ hôm nay, ta sẽ âm thầm theo dõi ngươi, ta sẽ nhìn xem mỗi một câu mà ngươi nói liệu có thực hiện được không, thiên hạ và bách tính trong lòng ngươi rốt cuộc sẽ có bộ dạng thế nào, ta sẽ Mỏi mắt mong chờ. Ngươi nếu nuốt lời, mười năm sau, ta tất sẽ lấy mạng ngươi, sau đó tự móc hai mắt, coi như tạ lỗi vì ta có mắt không tròng làm hại thiên hạ."
Một đôi tay ngọc run rẩy bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm lấy lấy lưng Tần Kham.
Đường Tử Hòa phá lệ gọi tên hắn: "Tần Kham, còn nhớ ta đã từng nói, không làm lương tướng, nguyện làm lương y không? Ta... cũng có khát vọng, chỉ tiếc, thế đạo không dung khát vọng của hạng nữ lưu, bắt đầu từ lúc gia nhập Bạch Liên giáo, con đường này ta đi rất vất vả, rất gian nan, cũng rất hoang mang, Tần Kham, ta mệt rồi, con đường ta đang đi, ngươi giúp ta đi tiếp..."
"Đường Tử Hòa, ngươi không giết ta ư?"
"Hôm nay người có quyền thế nhất của Minh đình gần ta trong gang tấc, trong một cái nhấc tay ta có thể làm ngươi máu văn năm bước, ta từng giết người vô tội, nhất niệm hôm nay, tạm thời vẫn kính thương thương thiên hạ. Giang hồ nhỏ, giang sơn lớn, ta chỉ hận ta là nữ lưu, không thể tự tay vẽ ra bức tranh giang sơn này, Tần Kham, ta thực sự hâm mộ ngươi."
Sau một tiếng thở dài Cuối cùng, phía sau Tần Kham đã không còn một tiếng động, chỉ lưu lại một dòng hương thơm.
Người ấy đã xa, Tần Kham lại vẫn đờ tại chỗ không thể động đậy, Đường Tử Hòa không phong khẩu hắn, lại dường như cũng biết hắn sẽ không phái người đuổi giết, cứ như vậy dứt khoát mà đi.