Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 556 - Chương 421: Sinh Tử Nhất Niệm (2)

Chương 421: Sinh tử nhất niệm (2)

Tần Kham cười ha ha, tiếp theo bỗng nhiên sầm mặt lườm hắn, nói: "Nói chuyện đừng có thối mồm như vậy, học thói hư tật xấu của ai vậy? Năm ngàn năm thì xuất hiện một mặt hàng như vậy à? Mộ tổ nhà hắn không phải là bốc khói, rõ ràng bị ngập nước..."

" Hầu gia, lời này của ngài còn ác độc hơn thuộc hạ đó."

Thở dài, Tần Kham nói: "Lưu Cẩn khí diễm càng kiêu ngạo thì ngày bị hủy diệt của hắn càng gần, đối với ta mà nói thì có lẽ là chuyện tốt, cứ tọa sơn quan hổ đấu là được, chỉ tiếc đại thần cả triều lại không biết bị hắn hại chết bao nhiêu..."

"Hầu gia, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, đại thần trong triều một nửa đã ôm đùi Lưu Cẩn rồi, một nửa còn lại thì luôn mồm hô hào, nhưng te thực tế lại chẳng tốt hơn là bao, đại thần liêm khiết chính trực chân chính chỉ còn lại rất ít, cục diện triều đình hiện tại trong mắt thuộc hạ, chung quy cũng chỉ là cục diện chó cắn chó mà thôi, ai chết ai sống chẳng liên quan gì tới chúng ta, chết bao nhiêu cũng được."

Tần Kham rất là tán thưởng, đứng lên hung hăng đạp cho Lý Nhị một cước để biểu thị sự ngợi khen.

" Bản hầu và Lưu Cẩn đấu cũng rất nhiều hiệp, cũng f chó cắn chó à? Lý Nhị, ngươi có kiến giải về triều cục chính trị như vậy, bản hầu nên đưa ngươi vào ti lễ giám nhờ Lưu công công tài bồi ngươi một phen mới được."

"Hầu... Hầu gia, đừng nói đùa, thuộc hạ biết sai rồi!"

Tần Kham thở dài: "Rất nhiều đại thần đều đáng chết, ta cũng vui vẻ nhìn họ chết, nhưng nếu Lưu Cẩn giơ dao về phía hắn, ta lại phải cứu họ..."

"Vì sao?"

Tần Kham cười cười, không trả lời.

Rõ ràng hận một người, lại không thể để người này chết, khi người khác hại hắn còn không thể không cứu. Người có thể làm ra loại chuyện này, hoặc là oan gia tình lữ trời sinh hoặc là đê tiện trời sinh.

Tần Kham cả hai đều không phải, kỳ thật nội tâm hắn rất tán đồng những ý tưởng hoang đường của Chu Hậu Chiếu khi vừa đăng cơ, đó chính là đổi hết toàn bộ đại thần cả triều, tuyệt đối là lợi nước lợi dân.

Sau khi Lý Nhị gãi đầu cáo lui, phía sau Tần Kham bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Hầu gia muốn cứu đại thần, là để kiếm danh vọng cho mình tại triều đường, dân nữ đoán đúng chứ?"

Tần Kham quay đầu nhìn nàng ta một cái, thở dài: "Có người nói khí quan cứng tới cuối cùng của nữ nhân sau khi chết là đầu lưỡi, lời này quả nhiên đúng."

Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Thứ cứng tới cuối cùng sau khi nam nhân chết cũng là đầu lưỡi."

Tần Kham cười nói: "Vậy cũng không nhất định, thứ cứng tới cuối cùng sau khi ta chết nhất định không phải đầu lưỡi..."

"Là thứ gì?"

Tần Kham chỉ cười chứ không nói, trước mặt cô nương chưa thành thân, đáp án thực sự rất khó nói rõ, cái từ không thể đưa lên mặt bàn cứ giữ trong lòng là được rồi.

Hôm nay Đường Tử Hòa có chút kỳ quái, vẻ mặt hơi phức tạp, có cô đơn cũng có áy náy, tựa hồ còn mang theo một tia sát khí như có như không.

"Đường cô nương sao vậy?" Tần Kham quan tâm hỏi.

Mấy ngày nay Đường Tử Hòa luôn ở trong quan nha, tạm thời đảm đương nhân vật bác sĩ tư nhân của Tần Kham, ban ngày thì xem bệnh cho quan viên, cũng thường xách hòm thuốc ra ngoài khám cho bách tính nghèo khổ, nói thật, đối với vị cô nương tuyệt sắc lạnh lùng nhưng lại có lòng nhiệt tình này, Tần Khamthực sự thập phần kính nể.

Một cô nương chưa thành thân, dựa vào y thuật tổ truyền mà dãi nắng dầm mưa, không hề oán thán chữa bệnh cho người nghèo, lại coi người giàu là lợn để thịt, đây là một loại bệnh thần kinh như thế nào?

Đương nhiên, loại cách làm cực đoan nghiêm trọng này cũng không bài trừ hiềm nghi nàng ta bị tâm thần phân liệt.

Về phần hiềm nghi khác, Tần Kham cũng thực sự chưa từng hoài nghi.

Bất kỳ bình dân nào tiếp cận Tần Kham đều phải trải qua điều tra nghiêm mật của Cẩm Y vệ, tuy rằng Mưu Bân bị ám sát, hệ thống tình báo của Cẩm Y vệ Thiên Tân chịu ảnh hưởng rất lớn, nhưng điều tra cơ bản đối với Đường Tử Hòa vẫn là không thể thiếu.

Kết quả điều tra tất nhiên không có vấn đề, Đường Tử Hòa quả thật là người địa phương Thiên Tân, cơ hồ bách tính toàn thành đều biết nàng ta, cơ hồ mỗi nhà đều từng nhận ân huệ của nàng ta, Bồ Tát sống cả thành đều ca tụng như vậy, ngay cả Cẩm Y vệ cũng cảm thấy tiếp tục điều tra là tiết độc đối với Bồ Tát.

Bồ Tát sống hôm nay rất lạ, hiếm khi nhìn thấy trên khuôn mặt nhất quán lạnh lùng của nàng ta có nhiều vẻ mặt sinh động như vậy.

Đường Tử Hòa bình tĩnh nhìn vào mặt Tần Kham, bỗng nhiên gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Hầu gia, dân nữ to gan xin Hầu gia hồi kinh, Hầu gia có chịu đáp ứng không?"

Tần Kham ngẩn người rồi cười nói: "Đùa cái gì vậy, Thiên Tân Bạch Liên chưa yên, dân tâm chưa định, bản hầu phụng chỉ thú Thiên Tân, chính là để giải quyết những phiền toái này cho triều đình, phiền toái chưa giải quyết, bản hầu làm sao mà đi được? Vả lại, thành Thiên Tân cằn cỗi như vậy, bản hầu vẫn chưa bắt đầu xây dựng nó một cách hẳn hoi, càng không thể hồi kinh."

" Hầu gia xây dựng như thế nào?"

Tần Kham đi vào trong viện, nhẹ nhàng hái một đóa mai vàng diễm lệ từ trên cây xuống, dí vào chóp mũi ngửi ngửi. Đường Tử Hòa đi sát theo sau, nhìn bóng dáng hắn, trong đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng không ngờ bỗng nhiên lóe ra một cỗ sát khí, sát khí càng lúc càng nồng đậm.

" Thiên Tân tây đối kinh sư, đông giáp Bột Hải, cũng là trọng trấn quân sự, cũng là trạm trung chuyển nam bắc cho đồ sứ, trà lá, tơ lụa, điều kiện địa lý tuyệt hảo như vậy, còn có cảng biển sâu thiên nhiên, hiện giờ lại chỉ là thành đất nhổ hơn hai ngàn hộ, ngay cả quan phủ hành chính chính thức cũng không có, ngươi có cảm thấy là rất không thích hợp không?"

Đường Tử Hòa nhìn bóng dáng hắn, vành mắt đỏ lên, vẻ mặt mang theo mấy phần áy náy, tay phải lại không chút do dự thò ra, giữ ngón tay thon dài như ngọc, lại kẹp chặt một cây ngân châm sáng rực.

Trong đầu tựa hồ hiện lên ánh mắt lạnh như băng đó của Mã Tứ.

Bất kể bên ngoài mang thân phận thế nào, điều không thể phủ nhận là, nàng ta - Đường Tử Hòa là Hồng Dương Nữ của Bạch Liên giáo, đây mới là thân phận chân chính của nàng ta.

Mệnh lệnh của tổng đàn Bạch Liên giáo vẫn văng vẳng bên tai, bỏ và không bỏ, cuối cùng vẫn bỏ.

Ngân châm chỉ thẳng vào huyệt phế du ở lưng Tần Kham, huyệt vị của cơ thể ngoài tới cả ngàn, huyệt phế du chủ trì khí quản, ho lao, đồng thời nó cũng là yếu hại của phần lưng, chính là ""Chấn tâm phế, phá khí cơ". Trong mắt của cao thủ hiểu rõ huyệt vị, một châm là đủ để trí mạng.

Trong yên lặng, sát khí đã tới! Tần Kham đưa lưng về phía Đường Tử Hòa, ngay cả chính hắn cũng không biết, lúc này hắn cách tử thần gần thế nào, gần chỉ ở khoảng cách một cây ngân châm!

Ngân châm run run hướng về phía trước, hốc mắt Đường Tử Hòa đỏ lên, giọng nói lại không hề thay đổi.

"Ý tứ của Hầu gia là..."

" Tất nhiên phải ra sức xây dựng Thiên Tân, đầu tiên phải dựng Thiên Tân phủ, hương trấn chung quanh sát nhập thành bốn huyện, trước tiên xây dựng quan phủ hành chính cơ bản, ba vệ sẽ đóng quân ở ngoài thành, sau khi chứng thực hộ tịch lưu dân khất cái của hai nơi kinh sư và Thiên Tân thì toàn bộ di chuyển tới ngoài thành Thiên Tân, tường thành đất của Thiên Tân toàn bộ đổi thành tường thành gạch đá, đất đai ngoài thành thì xử lý lại, sau khi lưu dân và khất cái đăng ký hộ tịch rồi có thể được triều đình phân đất cho, lại phát cho họ nông cụ gieo trồng, phái quan viên có chuyên môn tới chỉ đạo bọn họ làm nông canh, triều đình lại miễn thuế cho họ hai năm, ai nấy đều có chỗ ở, tự làm tự ăn, triều đình bớt đi gánh nặng, khất cái cũng sẽ không chết đói."

"Đây.... là chí hướng của Hầu gia sao?" Thanh âm của Đường Tử Hòa hơi run run.

Tần Kham hờ hững cười nói: "Chí hướng là chữ từ xa không thể tới, ta thà coi nó là tiến trình công tác phải từng bước hoàn thành trong mấy năm tương lai, không chỉ như vậy, ta còn muốn tấu xin triều đình mở nha môn tuần án ngự sử ở Thiên Tân, như thế, quan phủ, ba vệ và ngự sử, tam quyền phân lập, chế hành giám sát lẫn nhau, ngăn chặn quan lại tham ô, ức hiếp bách tính với hạn độ lớn nhất. Mặt khác ta còn muốn tấu xin triều đình, mở ngoại trấn Thiên Tân, trong phạm vi nhỏ trước tiên bỏ cấm biển, nếu thương mậu với nước ngoài, thành thị vùng duyên hải trở nên giàu có, mà thành giàu thì dân dàu, dân giàu thì nước mạnh."

Tần Kham tựa hồ rất hứng trí, thao thao bất tuyệt nói hết kết cấu trong đầu hắn đối với Thiên Tân, một bức tranh hoàn mỹ giống như từ từ mở ra trước mặt Đường Tử Hòa.

Ngân châm đâm vào lưng Tần Kham đã chạm vào áo da của hắn, thậm chí gần như chạm vào thịt ở lưng của Tần Kham, nhưng không biết sao, Đường Tử Hòa không đâm tiếp nữa, bàn tay cũng trở nên run rẩy kịch liệt, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Tần Kham cảm thấy lưng ngưa ngứa, vươn tay ra gãi nhưng lại không tới, cũng không quay đầu lại mà lùi hai bước, nói: "Đường cô nương, lưng ta ngứa quá, gãi hộ ta với."

Đường Tử Hòa nhìn cảnh Tần Kham vặn trái vặn phải, buồn cười, nhưng lại muốn khóc hơn.

Tần Kham không phải đợi lâu, Đường Tử Hòa cắn chặt răng, ngân châm trong tay cuối cùng vẫn đâm vào huyệt phế du của hắn, vừa vững lại vừa chuẩn.

Cả người Tần Kham run lên....

Bình Luận (0)
Comment