Trong phòng mọi người đều trúng thần tiên túy, thứ này theo gió rải ra, trong vô thanh vô tức theo đường hô hấp của con người tiến vào trong cơ thể, nó không phân kẻ địch và bằng hữu, thế là người trong phòng đều nằm xuống, bao gồm cả mười mấy lão đệ huynh đám Cát lão ngũ.
Có điều đám người Cát lão ngũ không hề sợ, khi nằm vật trên đất còn phát ra tiếng cười ha ha, mỗi lần trong lúc nguy cấp Đường Tử Hòa luôn có thể hóa hiểm thành may, Cát lão ngũ rất có lòng tin đối với nàng ta.
Mã Tứ mặt trắng bệch, có lòng muốn bật dậy phản kích, nhưng toàn thân tay nhũn chân mềm, không ngờ không thể sử ra được nửa phần khí lực.
"Đường Tử Hòa, ngươi đại nghịch bất đạo! Phản giáo xuất hộ có biết sẽ có hậu quả gì không?" Mã Tứ lớn tiếng quát.
Đường Tử Hòa cười ha ha: "Việc Bạch Liên giáo làm chính là hoạt động đại nghịch bất đạo, hoạt động này ta đã phạm nhiều năm rồi, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao?"
"Ngươi là quyết tâm muốn phản Bạch Liên giáo ư?"
"Tổng đàn đã đem lòng nghi kỵ ta, ta nếu không phản, còn có thể sống sao? mạng của Đường Tử Hòa ta chỉ có tự ta làm chủ, đừng ai hòng vê nặn."
Thấy Mã Tứ không thể nhúc nhích, Đường Tử Hòa lấy ra một bình ngọc, xoay người ngồi xổm xuống, đổ giải dược trong bình vào miệng đám người Cát lão ngũ.
Mắt Mã Tứ sáng rực lên.
Thời cơ hiếm có, thừa dịp Đường Tử Hòa xoay người, Mã Tứ dồn hết một tia khí lực còn sót lại, cố sức thò tay vào trong ngực, lấy ra một viên thuốc màu trắng rồi lén nhét vào miệng, sau khi nhai mấy cái thì nuốt xuống.
Không bao lâu sau, đám người Cát lão ngũ cuối cùng cũng hồi sức, mười mấy người tập tễnh tới vây quanh bên cạnh Đường Tử Hòa.
"Hồng Dương Nữ... Không, Đường, Đường cô nương, đám người Mã Tứ này xử trí như thế nào?" Cát lão ngũ cắn răng nói.
Đường Tử Hòa thản nhiên nói: "vậy thì phải xem ý tứ của các ngươi, các ngươi nếu còn không nỡ rời Bạch Liên giáo thì một đao giết chết những người này đi, sau đó báo lên tổng đàn, nói giáo sứ và huynh đệ thủ hạ bị quan binh phát hiện. Hai bên giằng co, đám người giáo sứ oanh liệt tuẫn giáo, các ngươi không cứu viện kịp, chỉ có thể nhặt xác cho giáo sứ, khi giết bọn bọ nhớ khống chế tốt chiều sâu và bộ vị của vết đao trên người họ, tạo thành dấu hiệu giả cật lực mà chết, đừng để đám người tổng đàn nhìn ra điều khác lạ, từ nay về sau các ngươi vẫn là nòng cốt của hương đường Thiên Tân Bạch Liên giáo."
Cát lão ngũ cả giận nói: "Bạch Liên giáo chó má! Cục diện chúng ta vất vả kinh doanh mấy năm, trái cây này tổng đàn nói hái là hái. Chẳng những hái quả rồi, còn đuổi tận giết tuyệt chúng ta, Bạch Liên giáo như vậy, còn gì đáng để chúng ta bán mạng? Đường cô nương, hơn mười lão đệ huynh chúng ta đi theo ngươi! Ngươi nói gì chúng ta làm theo thế."
"Đúng! Đi theo ngươi." Lão đệ huynh Còn lại kịch liệt phụ họa.
Trong mắt Đường Tử Hòa hiện lên, mím môi nói: "Nếu đi theo ta, đám người Mã Tứ này cũng không thể sống, giữ lại là mối họa, trước tiên giết họ đã rồi tính sao."
"Đúng."
Trong mắt đám người Cát lão ngũ chợt lóe hung quang, đều nhặt đao từ dưới đất lên. Không chút nghĩ ngợi đâm thấu tim một thủ hạ của Mã Tứ đang nằm dưới đất.
Từng tiếng hét đau đớn vang lên trong nội đường, Đường Tử Hòa nghe vào tai mà giống như thiên âm, nàng ta dùng tay áo hương che miệng lại, mắt cong như trăng rằm. Tiếng cười như chuông bạc càng làm cảnh tượng máu tanh thê thảm càng thêm nổi bật, khiến người ta dựng tóc gáy.
Trong cảnh đồ sát tựa hồ không còn gì phải lăn tăn, đột nhiên xảy ra biến cố.
Mã Tứ cảm người mềm nhũn ngồi tựa vào ghế, khi đám người Cát lão ngũ đang chuyên tâm giết thủ hạ của hắn. Trong mắt Mã Tứ tinh quang chợt lóe, thân hình bỗng nhiên bật như lò xo, Song chưởng giang ra như hùng ưng tung cánh bay, mũi chân điểm lên ghế một cái, đã bay ra khỏi phòng.
Đường Tử Hòa cả kinh, Cát lão ngũ giận dữ, xách đao đuổi giết, nhưng lại bị Đường Tử Hòa gọi lại.
"Đường Tử Hòa, thủ đoạn của Mã Tứ ta ngươi chưa được kiến thức đâu, chờ đó." Mã Tứ đã bỏ chạy, trong vườn trống vang vọng những lời mà hắn bỏ lại.
Cát lão ngũ khẩn trương: "Đường cô nương!"
"Để hắn đi đi, đã phản giáo rồi, người này giết hay không giết, không liên quan tới đại cục." Đường Tử Hòa dừng một chút rồi nói: "Quan binh Triều đình sắp lục xoát toàn thành, quan phủ cũng sẽ phát lệnh bắt xuống biển, chúng ta thu dọn rồi đi mau thôi."
"Đường cô nương, chúng ta đi đâu?"
"Trước tiên tránh đầu sóng ngọn gió đã, chờ đoạn phong thanh này qua rồi lại tính. Cái này gọi là đại ẩn ở triều, tiểu ấn ở chợ, chúng ta tới kinh sư."
Tần Kham sắc mặt rất khó coi, trên khuôn mặt lạnh lùng giống như phủ lên một tầng sương.
Nội đường Quan nha lặng ngắt như tờ, đám Cẩm Y vệ Lý Nhị Thường Phượng quỳ trước mặt hắn thở mạnh cũng không dám, mọi người cúi đầu nhìn đất, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống sàn. Mưu Bân vẫn nửa nằm trên ghế mềm, lúc này vẻ mặt hắn cũng xanh mét, sự hổ thẹn và kinh sợ làm mặt già của Mưu Bân không nhịn được mà run rẩy.
Sau khi Đường Tử Hòa công khai thân phận bỏ đi, Tần Kham một mực ở trong vườn không thể nhúc nhích, ngân châm của Đường Tử Hòa không biết đâm vào huyệt vị nào trên lưng hắn, phong bế kinh mạch toàn thân của hắn, làm hắn không thể động đậy, mà Tần Kham cũng không gọi người, một mực duy trì tư thế cô ngạo thưởng mai trong tuyết, cho tới khi Lý Nhị vào rụt rè bẩm báo mới phát hiện không thích hợp, thất thanh hét to.
Châm pháp của Đường Tử Hòa rất xảo quyệt, các Cẩm y Giáo úy hổn hển đỡ Tần Kham như nâng tượng vĩ nhân vào nhà, sau đó ở trong thành Thiên Tân tìm mấy vị đại phu xoa bóp huyệt cho Tần Kham, mấy vị đại phu phải giở hết cả chiêu thức toàn thân, nhưng Tần Kham vẫn không thể động đậy.
Đây là sự khác nhau giữa thần y và phàm y, sau hai canh giờ, kinh mạch bị phong bế trên người Tần Kham bỗng nhiên tự giải, tay chân cũng có thể nhúc nhích, mọi người mới thở phào, nghĩ lại sự nguy cấp lúc đó, vẻ mặt của mọi người vẫn còn sợ, mồ hôi lạnh đầm đìa cả người.
Tần Hầu gia nếu có ba dài hai ngắn gì ở Thiên Tân, đám người Lý Nhị Thường Phượng tất cả cũng đừng hòng sống.
Trải qua khúc chiết này, Tần Kham sau khi khôi phục bình thường, sắc mặt cũng không tốt hơn là bao.
Trong nội đường Yên tĩnh, tràn ngập áp lực khiến người ta không thở nổi, ngọn nguồn của áp lực chính là khuôn mặt âm trầm đó của Tần Hầu gia.
"Hầu gia, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần! Là thuộc hạ làm hỏng việc, hại Hầu gia thân chịu xiềng xích, xin Hầu gia trị tội." Lý Nhị quỳ dưới đất đầu cúi gằm, hối hận vạn phần.
Mưu Bân thở dài, xấu hổ nói: "Hầu gia, việc này không thể trách Lý Nhị, ts là Bạch Liên yêu nữ Đường Tử Hòa này che giấu quá sâu. Trong thành Thiên Tân này, Đường Tử Hòa có thể nói là sinh ra và lớn lên tại địa phương, từ đời gia gia của nàng ta đã định cư ở đây, Đường gia nhiều đời làm nghề y. Ngoại hiệu của gia gia nàng ta là Đường Nhất Châm, vào những năm Thành Hóa đã là thần y nổi danh nhất Thiên Tân, bất kể là quan trường hay là dân gian, người từng nhận ơn cứu mạng rất nhiều."
"Cho tới hôm nay, trên tiền đường Đường gia nàng ta vẫn còn treo đầy chữ tặng của rất nhiều quan viên, trên đến Thị Lang triều đình, lịch đại thuỷ vận Tổng đốc Bình Giang, dưới đến học sinh hàn môn, hương thân các nơi. Ngay cả nơi ở của Đường gia cũng là những người từng nhận ơn góc hòn đá viên gạch dựng lên. Cha mẹ của Đường Tử Hòa chết sớm, nghe nói là truyền thừa Đường gia Đường gia, khi hai vợ chồng lên núi hái thuốc bị dã thú cắn chết, hài cốt chẳng còn, Đường Tử Hòa và gia gia nàng ta những năm qua sống nương tựa lẫn nhau. Trong thành Thiên Tân vô số láng giềng đều tận mắt nhìn nàng ta từ một nữ đồng ê a tập nói cho tới bây giờ, một nữ nhân như vậy, bối cảnh có thể nói là trong sạchtới không thể trong sạch hơn được nữa, ai biết được nàng ta không ngờ... chính là."
Mưu Bân thở dài: "Hầu gia, hạ quan đến Thiên Tân cũng được hơn một năm rồi, thường ngày phụ trách thu thập tin tức tình báo Thiên Tân, theo lệ thương, người có quan chức có võ chức có danh vọng hạ quan đều phái Cẩm Y vệ nghiêm, Đường Tử Hòa cũng không ngoại lệ, nhưng bối cảnh của Đường Tử Hòa thật sự là quá trong sạch đơn giản, láng giềng toàn thành cơ hồ đều rõ như ban ngày. Thật sự rất khó khiến người ta hoài nghi, nói tới cùng, là hạ quan làm việc không chu toàn, khiến Hầu gia phải chịu kiếp nạn này. Xin giáng tội giáng tội."
Tần Kham không nói gì, sắc mặt vẫn âm tình bất định. Không thể phủ nhận, đây là lần vấp ngã lớn nhất trong cuộc đời hắn, nhưng cảm giác đối với Đường Tử Hòa, Tần Kham vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại không có nhiều hận ý.
Sau khi bị nàng ta chế trụ, những lời nàng ta đã nói giờ vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn, bất luận nguyên nhân Đường Tử Hòa không giết hắn rốt cuộc là có cố kỵ, hay là quả thật không muốn giết một đại thần có thể thay đổi hiện trạng Đại Minh, tóm lại, Đường Tử Hòa quả thật đã lưu tình, trừ chế trụ huyệt đạo của hắn ra, đối với hắn có thể nói là không làm tổn thương mảy may, nói xong thì phất áo bỏ đi, đi cực kỳ tiêu sái.