Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 560 - Chương 425: Không Ai Nợ Ai

Chương 425: Không ai nợ ai

Mệt mỏi tựa lưng vào ghế, Tần Kham day day mi tâm nói: "Không trách các ngươi, là hầu gia ta lơ là. Sai lầm là sai lầm, chúng ta nhận thức là được, chuyện vẫn chưa xong, hiệp tiếp theo ai thắng ai thua vẫn còn khó nói."

" Lý Nhị."

"Có."

Giọng nói của Tần Kham dần dần biến thành lạnh lẽo: "Truyền lệnh của bản hầu, bắc từ Duyên Khánh, Tuyên phủ, Vĩnh Bình cho tới Thuận Đức, Quảng BÌnh, Đại Danh, cảnh nội Bắc Trực Đãi, tất cả nơi đóng quân của Cẩm Y vệ Thiên hộ sở tỏa hết thám tử, Giáo úy bang nhàn ra, truy tra nơi hạ lạc của Đường Tử Hòa."

" Ý tứ của Hầu gia là... Yêu nữ Đường Tử Hòa này đã rời khỏi Thiên Tân?"

"Đúng, nếu không ngoài dự kiến, nàng ta chắc đã rời Thiên Tân, đương nhiên, thành Thiên Tân cũng không thể bỏ qua, nghiêm mật dò xét cho ta, cái gọi là rời khỏi Thiên Tân, có lẽcũng là nghi trận nàng ta cố ý bày ra."

Ánh mắt Tần Kham rất phức tạp, lạnh như băng, tức giận, nhưng lại mang theo ý tứ khó mà nói rõ được.

Có câu hắn không tiện nói, nữ nhân Đường Tử Hòa này không đơn giản, là địch tất thành họa lớn tâm phúc, làm bạn thì tất là cánh tay đắc lực, hoặc là triệt để hủy diệt nàng ta, hoặc là... Thu phục nàng ta!

Chỉ có điều thu phục một nữ phản tặc can hệ quá lớn, cho dù đối với thủ hạ tâm phúc như Lý Nhị, Tần Kham cũng không dám tùy tiện nói lung tung.

Nội đường yên lặng, Lý Nhị, Thường Phượng và Mưu Bân vẫn còn ở trong trạng thái áy náy và sợ hãi, nhìn sắc mặt âm trầm của Tần Kham, ba người cũng không dám lên tiếng.

Lâu sau, Lý Nhị và Mưu Bân, Thường Phượng nhìn nhau một cái, cắn chặt răng, Lý Nhị lấy hết dũng cảm hỏi ra thắc mắc mà mọi người không dám hỏi.

"Hầu gia, thuộc hạ muôn lần chết, hỏi câu không nên hỏi. Lẽ ra Hầu gia lúc ấy bị Đường Tử Hòa chế trụ không thể nhúc nhích, lúc ấy trong viện không có ai, theo lý mà nói thì Đường Tử Hòa muốn lấy tính mạng của Hầu gia thì dễ như trở bàn tay, vì sao yêu nữ đó lại chỉ phong bế kinh mạch của Hầu gia chứ không hại tính mạng của ngài? Hầu gia, thuộc hạ mãi vẫn không nghĩ ra."

Tần Kham lạnh lùng nói: "Ngươi cảm thấy lạ à?"

"Vâng..."

"Ta nếu nói bởi vì tư thế bị điểm huyệt của ta rất anh tuấn rất đẹp trai, Đường Tử Hòa không nỡ hủy đi tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ này, liệu ngươi có tin không?"

"Hả."

"hả cái gì mà hả! Muốn biết đáp án thì dụng tâm mà tìm Đường Tử Hòa về cho ta, ngươi trực tiếp hỏi nàng ta ấy, đừng có tìm đáp án ở chỗ ta."

Sắc mặt Tần Kham hòa hoãn lại, vỗ vỗ vai Lý Nhị, lời nói thấm thía: "Cố gắng nhanh chóng bắt Đường Tử Hòa, cách tiết thanh minh không xa, tranh thủ để Đường cô nương được đón một tiết thanh minh long trọng náo nhiệt..."

"Vâng!"

"... Nàng ta nếu không đón được thì sẽ đổi thành ngươi đón đấy."

Lúc Đường Tử Trần và Mã Tứ đấu pháp ở nông trang ngoài thành, Cẩm Y vệ Thiên Tân bắt đầu lục xoát toàn thành.

Bốn cửa thành đã bị dũng sĩ doanh đóng kín, thuyền lớn nhỏ ở bến cảng duy nhất chỉ cho vào cảng chứ không cho phép xuất cảng, trong thành Thiên Tân vốn chỉ có một Cẩm Y vệ Thiên hộ sở, cộng thêm hơn ngàn Giáo úy Tần Kham từ kinh sư mang đến, hơn hai gày người này dưới sự dẫn dắt của Thường Phượng, giống như hơn hai ngàn con mãnh hổ xuống núi, đằng đằng sát khí tầm nã nơi hạ lạc của Đường Tử Hòa khắp toàn thành.

Giáp bảo Trong thành và hương thân ngoài thành lại bị triệu tập, chân dung của Đường Tử Hòa dc phân phát tới tay mọi người, Lý Nhị mặt âm trầm, gằn giọng nói với mọi người, giấu diếm không báo hoặc che giấu khâm phạm của triều đình tội như mưu phản, tru di cửu tộc.

Mọi người thấy nữ Bồ Tát vạn gia sinh phật xưa kia là người trong Bạch Liên giáo che giấu thân phận nhiều năm, không khỏi khiếp sợ vạn phần, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là không dám tin.

Có hương thân tâm tư thuần lập tức trao đổi một ánh mắt không thuần khiết với nhau.

Nghe nói Đường thần y mấy ngày trước đó bị khâm sai Tần Hầu gia dùng tư thái rất mãnh liệt đón vào trong quan nha ở mấy ngày, với dung mạo tuyệt sắc của Đường thần y, không nam nhân nào là không động tâm v nàng ta, Tần Hầu gia tất nhiên cũng không thể ngoại lệ, chỉ sợ là Hầu gia động sắc tâm với Đường đại phu, nhưng Đường đại phu là nhân vật như thần tiên, sao chịu khuất thân với phàm phu tục tử? Hai người cùng sống dưới một mái nhà, Hầu gia muốn mà không được, e là thẹn quá hóa giận. Thế là dứt khoát xé rách da mặt, bằng không vô duyên vô cớ, Đường đại phu cũng không thể từ nữ Bồ Tát thành Thiên Tân đột nhiên biến thành khâm phạm triều đình.

Nói nàng ta là yêu nữ Bạch Liên giáo, đánh chết các vị hương thân va lý bảo cũng tuyệt sẽ không tin.

Không tin thì không tin, các hương thân và bảo cũng không có gan công nhiên nghi ngờ khâm sai triều đình, sau khi nhận tranh chân dùng thì khúm núm nhận lời, lúc trao đổi ánh mắt, ánh mắt lại rõ ràng mang theo mấy phần ám muộn, rõ ràng, chuyện Truy nã Đường Tử Hòa ở trong lòng bọn họ đã được định tính là kiện hồng phấn của đại nhân vật, cái gọi là đầu não Bạch Liên giáo vân vân, chung quy cũng chỉ là cái cớ của đại nhân vật, không nhìn ra Tần Hầu gia bộ dạng người đọc sách tư văn nhã nhặn, cầu hoan không được lại sinh ra sát tâm, ts chơi trò lạt thủ tồi hoa, đúng là hồng nhan bạc mệnh, tâm chàng như sắt.

Tần Hầu gia vô duyên vô cớ nằm cũng trúng đạn.

Tính tình của Tần Kham tốt, không có nghĩa là tính tình của thủ hạ hắn cũng tốt. Thấy bộ dạng đáng ghét, vẻ mặt ám muội của các vị hương thân và lý bảo, mặc dù không nói gì, nhưng vẻ mặt và ánh mắt rõ ràng đã nói rõ tất cả, Lý Nhị nhịn một lúc thì không nhịn được nữa, tát cho một vị lý bảo nào đó cười ám muội ngứa mắt nhất, khiến cho miệng hắn đầy máu.

"thu hồi hết tâm tư xấu xa của các ngươi lại! Đường Tử Hòa quả thật là yêu nữ của Bạch Liên giáo. Hôm nay trong quan nha muốn ám sát Hầu gia, bị Hầu gia trí mưu vô song, anh minh vô cùng vạch trần tại chỗ, Đường Tử Hòa bỏ trốn! Đây là chuyện cực kỳ chính xác..." Lý Nhị tiếp tục dát vàng lên mặt Tần Kham, cười lạnh nói: "Hầu gia của chúng ta quan cao tước hiển, chẳng những trẻ tuổi lại còn tuấn tú lỗi lạc, là nhân vật phong lưu được bao nhiêu đại tiểu thư con nhà quan trong kinh sư ở trong mộng cởi áo cởi quần giơ mông hoan nghênh quang lâm..."

Một đám Giáo úy hung tợn bổ sung: "Không chỉ hoan nghênh quang lâm, còn hoan nghênh lần sau lại quang lâm."

Lý Nhị cả giận nói: "Hầu gia chúng ta có hồng phấn tiêu hồn tận nào là chưa thấy qua? Chỉ một Đường Tử Hòa, Hầu gia thèm để vào mắt à?"

Các hương thân lý bảo lập tức lộ ra vẻ mặt sùng bái, hình tượng quang huy của Tần Hầu gia được đám Lý Nhị này nâng cao vô hạn.

"Tóm lại, Đường Tử Hòa là khâm phạm số một của triều đình, đây là chuyện có chứng cứ rõ ràng! Các vị hương thân lý bảo nghiêm mật chú ý các hương các huyện. Nếu Cẩm Y vệ phát hiện các ngươi che giấu khâm phạm. Lão tử sẽ cho cả nhà các ngươi được tập thể đón tiết thanh minh vô cùng náo nhiệt."

Bình Luận (0)
Comment