Đường Tử Hòa dẫn đám người Cát lão ngũ rời khỏi nông trang ở ngoại ô.
Mã Tứ đã trốn, nông trang tất nhiên không còn an toàn, vả lại Đường Tử Hòa cũng không định tiếp tục ở lại Thiên Tân. Điểm tụ tập của Bạch Liên giáo mất nhiều năm xây dựng xem như đã chính thức trở thành phế thãi.
Về phần Bạch Liên giáo Thiên Tân tương lai phát triển như thế nào, liệu có bị triều đình tiêu diệt hay không, Đường Tử Hòa cũng chẳng còn quan tâm nữa.
Đã quyết định phản giáo, tất cả những gì của Bạch Liên giáo đã không còn liên quan gì tới nàng ta, cho dù Bạch Liên giáo Thiên Tân là cơ nghiệp m nàng ta và các lão đệ huynh vất vả nhiều năm mới gây dựng nên, cho dù Bạch Liên giáo dưới sự kinh doanh của nàng ta cũng dần dần thành khí, giáo đồ thậm chí đã thẩm thấu vào Thiên Tân tam vệ, cách ngày khởi sự chỉ còn một chút hỏa hậu, nàng ta cũng chẳng có một chút đau lòng hay tiếc hận.
Nên bỏ thì bỏ, tuyệt đối sẽ không do dự, đây mới là khí độ mà một nhân vật kiêu hùng, Đường Tử Hòa tuy là cân quắc, nhưng cũng chẳng thua gì đấng mày râu.
Đoàn người đi bộ trên quan đạo, tiến về hướng bắc, đi chưa được mấy dặm, Cát lão ngũ dừng lại ngưng thần nghe ngóng động tĩnh phía sau, vẻ mặt biến đổi, ra hiệu cảnh báo, mọi người vội vàng chui vào trong rừng cây nhỏ cạnh quan đạo.
Chỉ thấy từ phương hướng cửa thành Thiên Tân có mấy đội Cẩm y Giáo úy phi tới, sau khi ra khỏi thành lên quan đạo, mấy đội chào hỏi nhau rồi tỏa về các hương trấn ngoại thành, các Giáo úy ai nấy cầm đao, đằng đằng sát khí.
Đám người Đường Tử Hòa trốn trong rừng yên lặng nhìn các Giáo úy tỏa vào các thôn xóm, Cát lão ngũ bỗng nhiên cười nhạo: "Ai cũng nói khâm sai họ Tần tính tón kín kẽ thế nào, trí dũng song tuyệt ra sao, ta thấy cũng chẳng ra gì, chuyện đã xảy ra bao lâu rồi, quan binh mới mới chậm rãi ra khỏi thành truy bắt chúng ta, qua lâu như vậy, đồ ăn lạnh hết rồi, quan binh triều đình đều là phế vật..."
Đường Tử Hòa không nói gì, lại vô cùng lạnh lùng lườm Cát lão ngũ một cái.
Cát lão ngũ sờ sờ mũi, lúng túng nói: "Ặc, Đường cô nương, ta nói sai à?"
Đường Tử Hòa nhìn chăm chú động tĩnh trên quan đạo ngoài cánh rừng, miệng lạnh lùng nói: "Ta từ trong quan nha đi ra, khi đi chỉ phong bế kinh mạch của Tần Kham chứ không bịt miệng hắn, giờ cách thời gian xảy ra chuyện đã ba tiếng, quan binh mới khoan thai rời khỏi thành truy tra chúng ta, Cát lão ngũ, dùng cái đầu trí dũng song tuyệt của ngươi mà nghĩ đi, đó là vì sao?"
Đầu của Cát lão ngũ hiển nhiên không "Trí dũng song tuyệt" như Đường Tử Hòa nói, ít nhất cũng có tám phần là mới, tần suất sử dụng thấp tới dạo người, Đường Tử Hòa rõ ràng là khen ngợi hắn quá mức.
Ra sức gãi gãi đầu, Cát lão ngũ xấu hổ cười nói: "Việc này ta cũng không nghĩ ra."
Đường Tử Hòa thở dài, ánh mắt trở nên mê ly khó lường.
"Ta thủ hạ lưu tình với Tần Kham, Tần Kham cũng thủ hạ lưu tình với ta, cho nên quan binh trù trừ hồi lâu mới khoan thai ra khỏi thành, lần này ta và hắn nợ hòa nhau, không ai nợ ai."
Còn nửa câu Đường Tử Hòa không nói.
Hôm nay, hai người không ai nợ ai, ngày sau gặp lại, phải chăng là không chết không ngừng?
Một tia thương cảm và khó chịu vương vấn trong lòng nàng ta, Đường Tử Hòa cắn chặt môi, hốc mắt đỏ ửng, ra sức quệt mấy cái, mới khôi phục bình thường.
Cát lão ngũ một mực yên lặng nhìn khuôn mặt Đường Tử Hòa, thấy mặt nàng ta lúc đỏ lúc trắng, lúc vui lúc buồn, trong lòng Cát lão ngũ không khỏi lộp bộp, không nhịn được lúng ta lúng túng khuyên nhủ: "Đường cô nương, triều đình không có người tốt, quan nhi triều đình.... Kẻ bị hại chính là dân nghèo chúng ta, bộ dạng có tuấn tú tới mấy thì trên tay cũng đã từng dính áu, loại người như vậy ngàn vạn lần không thể động với hắn, cái khác không nói, người này quan cao tước hiển, trong nhà có không biết bao nhiêu thê thiếp thị tỳ, Đường cô nương ngươi dù sao cũng từng làm cái nghề giết quan tạo phản, triều đình không dung ngươi đâu, Tần gia chỉ sợ cũng không dung ngươi được..."
Mặt Đường Tử Hòa đỏ lên, sau đó thì chuyển sang trắng, sau khi ngượng ngùng thì trong lòng thầm kêu khổ, cũng không biết sự xấu hổ và đau xót này là từ đâu mà đến.
Cát lão ngũ đang thao thao bất tuyệt nói đủ loại hiện thực giữa nàng ta và Tần Kham thì đột nhiên một viên thuốc màu đỏ nhạt nhanh như tia chớp bắn vào miệng Cát lão ngũ, Cát lão ngũ lập tức im miệng, mặt đỏ bừng ôm cổ họng ho sù sụ.
Đường Tử Hòa Thần sắc đã khôi phục như thường lạnh lùng liếc hắn một cái rồi nói: "Đây là thuốc câm ta tự mình phối chế, khiến ngươi câm họng năm canh giờ, cái miệng thối của ngươi không thể nói lung tung được nữa, ta còn có một loại thuốc có thể làm ngươi rữa lưỡi mà chưa thử đấy."
Cát lão ngũ mặt đỏ lên, hoang mang liên tục xua tay với Đường Tử Hòa, các lão đệ huynh thì vui sướng khi người khác gặp họa cười ha hả.
Quay đầu nhìn thành Thiên Tân xa xa, trong mắt Đường Tử Hòa cuối cùng cũng hiện lên vẻ không nỡ, hốc mắt đỏ lên, Đường Tử Hòa khẽ hé môi sôi thì thầm: "Sau khi hoa ta chết thì trăm hoa chết, cả thành đều đeo hoàng kim giáp."
Thơ là thơ châm biếm, nhưng mà người thì sao? sau này nàng ta là tiếp tục bắt đầu từ số không, lại giương cờ phản, hay là từ nay về sau mai danh ẩn tích, sống nốt quãng đời một cách bình thường?
Vào lúc này, Đường Tử Hòa tràn ngập mê mang đối với tương lai của mình.
Ngoài rừng Cẩm y Giáo úy đã tản đi, quan đạo lại trở nên yên tĩnh, Đường Tử Hòa phất tay, mọi người đứng dậy tiếp tục đi về hướng kinh sư.
Bất ngờ tới rất đột nhiên, sát khí trong lặng lẽ cứ như vậy bỗng hàng lâm.
Đường Tử Hòa và lão đệ huynh vừa đứng lên, ở chỗ tối yên tĩnh trong rừng, một mũi tên nhọn tỏa ra sát khí lành lạnh từ trong rừng sâu bắn ra, phập một tiếng, một lão đệ huynh bên cạnh Đường Tử Hòa ôm cổ họng, hai mắt trợn to, sau đó thì máu tươi phọt ra, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Không đợi mọi người hoàn hồn, tiếng dây cung bặc bặc bặc liên tục bắn ra, vô số mũi tên nhọn từ nơi âm u bắn tới đám người Đường Tử Hòa.
"Đường cô nương lui mau! Có mai phục." Một lão đệ huynh cầm cương đao múa đỡ, quay đầu lại hét về phía Đường Tử Hòa, trong nháy mắt phân thần, bốn năm mũi tên nhọn đồng thời bắn trúng ngực hắn.
Đường Tử Hòa sắc mặt tái nhợt, trơ mắt nhìn lão đệ huynh sớm chiều ở chung lần lượt ngã xuống trong mưa tên, vẻ mặt nàng ta đờ đẫn, tùy ý để đám người Cát lão ngũ kéo nàng ta ra khỏi cánh rừng.
"Là ai? Là ai bố trí mai phục? Là Mã Tứ, hay là... Tần Kham?"
Trong Hỗn loạn, ánh mắt vô thần hướng về phía tường thành Thiên Tân xa xa, môi dưới của Đường Tử Hòa bị tự nàng ta cắn tới bật máu.
Tần Kham, là ngươi bố trí mai phục sao? Chẳng lẽ... Ta nhìn lầm ngươi rồi ư?
Hoành đồ bá nghiệp trong lúc nói cười, không bằng một hồi say của nhân sinh.