Lúc Đường Tử Hòa và Cát lão ngũ tắm máu liều mang phá vây, bên ngoài tòa Quan đế miếu tại ngoại ô bắc Thiên Tân bóng người lay động.
Quan đế miếu là miếu cũ được xây vào những năm Thành Hóa, bách tính thích cứ thấy miếu mà vái loạn cầu loạn, cũng chẳng bận tâm thần tiên cúng trong miếu có qua tâm tới những việc vặt của họ hay không, hơn nữa tín ngưỡng của bách tính cũng rất không chuyên nhất, cùng một việc có lẽ còn phải đồng thời xin mấy vị thần tiên, bách tính cùng khổ khi bái thần cúng mấy cái bánh, ít quả dại coi như là cung phụng, xem như thần tiên đã nhận lợi ích từ họ, cũng chẳng bận tâm lễ vật khó coi cỡ nào, nói chung cứ nhận lợi ích của họ là phải làm việc giúp họ. Căn cứ vào truyền thống tốt đẹp này, Quan đế miếu sau khi xây nên cũng náo nhiệt được một đoạn thời gian, hương khói trong miếu nhất thời cũng nghi ngút, quan đế gia đáng thương, bách tính địa phương rất không lịch sự, phát tài này, trường thọ này, cầu tự này. Thứ ngài quản được hay không quản được toàn bộ đầu cầu lên đầu ngài, chẳng khác gì ti lễ giám Lưu Cẩn.
Về sau đại khái là bách tính phát hiện vị quan đế gia này thu lợi mà không làm được việc gì thực sự, thế là mọi người chẳng mua vé nữa, dần dà, hương khói Quan đế miếu phai nhạt, cho tới ngày nay, Quan đế miếu đã thành một tòa miếu hoang.
Lúc này trong Quan đế miếu đổ nát có hai người đang đứng. Một trung niên nhân mặc áo màu đen, diện mạo bình thường đứng trước tượng quan đế thần tượng loang lổ, đứng trước mặt hắn thì là Mã Tứ ăn mặc như thương hành phú quý, vẻ mặt có mấy phần nhếch nhác.
Trung niên nhân tên là Võ Hổ, là một đại đương đầu của Tây Hán.
Với tình tình của Lưu Cẩn, tất nhiên sẽ không yên tâm để Mã Tứ đến Thiên Tân đối phó Tần Kham, không nói đến vấn đề tín nhiệm, chỉ năng lực cá nhân mà nói, Mã Tứ còn lâu mới là đối thủ của Tần Kham.
Mã Tứ uy phong bát diện khi đứng trước mặt Đường Tử Hòa và Cát lão ngũ lúc này lại cúi đầu khom lưng với Võ Hỗ, giống như một con chó rung đùi đắc ý cọ cọ đầu vào đùi chỉ, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng, làm Võ Hỗ hơi có chút buồn nôn, cho dù hắn ở trước mặt Lưu Cẩn cũng là bộ dạng này.
" Bản sự khác thì kém cỏi, nhưng bản sự chạy trốn giữ mạng cũng là nhất lưu thế gian, Mã Tứ, ngươi lợi hại đấy." Võ Hỗ nghiêm mặt, ánh mắt lộ ra vẻ mỉa mai, cũng không biết là đang châm chọc Mã Tứ lúc trước ở trong nhà tù Tây Hán như chó vẩy đuôi mừng chủ, hay là châm chọc hắn thoát được một mạng dưới thần tiên túy của Đường Tử Hòa.
Mã Tứ cười bồi, giả vờ như không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của Võ Hỗ.
" Nói đến vẫn phải đa tạ Lưu công công, đa tạ Võ đại nhân, may mắn là khi tiểu nhân rời kinh được Lưu công công ban thưởng cho một viên ngọc thiềm tuyết liên, nghe nói là cống phẩm trong cung, có nó, tiểu nhân mới có thể tránh được lưỡi dao của độc phụ Đường Tử Hòa đó, sự cảm kích của tiểu nhân đối với Lưu công công và Võ đại nhân thật sự là..."
"Được rồi được rồi!" Võ Hỗ khó chịu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đám người Đường Tử Hòa rời khỏi Thiên Tân, bất luận là bắc thượng hay là nam hạ, ta đều đã an bài nhân thủ phục kích giữa đường, việc này ngươi không cần phải bận tâm, từ kinh sư có chỉ lệnh, Lưu công công lệnh cho ngươi trong thời gian ngắn nhất khống chế hương đường Bạch Liên giáo Thiên Tân, bao gồm cả những tướng sĩ đã nhập giáo trong Thiên Tân tam vệ."
Mã Tứ ngẩn người, tiếp theo vội vàng cười nói: "Vâng, tiểu nhân là giáo sứ tổng đàn Bạch Liên giáo phái ra, Đường Tử Hòa tuy rằng đã chạy, nhưng hương đường Thiên Tân của Bạch Liên giáo vẫn chưa sập, thân phận này của tiểu nhân vẫn rất hữu dụng, khống chế Bạch Liên giáo Thiên Tân là rất dễ dàng, trong năm ngày tiểu nhân cam đoan sẽ có thể tiếp nhận toàn bộ hương đường Thiên Tân, bao gồm cả giáo đồ trong Thiên Tân tam vệ, sau khi khống chế rồi tiểu nhân sẽ giao danh sách cho Võ đại nhân, sau đó dẫn toàn thể giáo đồ quy hàng triều đình, ai không quy hàng thì giết chết."
Võ Hỗ bỗng nhiên cắt ngang lời hắn, cả giận nói: "Đồ Hỗn trướng! Lưu công công chỉ bảo ngươi khống chế hương đường Thiên Tân chứ ai bảo ngươi đầu hàng? Ngươi cho rằng ngươi vẫn là giáo sứ chó má của tà giáo thì có thể loạn tác chủ trương à?"
Mã Tứ ngẩn ra, nói: "Không.... Không đầu hàng triều đình thì sau khi khống chế hương đường tiểu nhân bảo chúng làm gì?"
Võ Hỗ lạnh lùng nói: "Cứ theo kế hoạch cũ của Bạch Liên giáo các ngươi, chờ thời cơ khởi sự tạo phản."
Cả người Mã Tứ run lên, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, bùm một cái quỳ xuống: "Võ... Võ đại nhân, vì sao lại vậy? Tiểu nhân Tây Hán sở thuộc của Tây Hán, không còn là phản tặc, tiểu nhân sao dám làm việc đại nghịch bất đạo này?"
Ánh mắt Võ Hỗ lạnh như băng, chậm rãi nói: "Bạch Liên giáo Thiên Tân tạo phản, vô luận có thành hay không thành, Lưu công công đều không quan tâm."
Khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai, Võ Hỗ nhìn chằm chằm Mã Tứ, nói: "Chỉ có ba vệ, hơn một vạn nhân mã, cho dù bọn họ toàn bộ gia nhập Bạch Liên, cho dù có thể lôi kéo mấy vạn bách tính loạn dân của Bắc Trực Đãi, ngươi cho rằng có thể thành khí được à? Mã Tứ, Lưu công công trước giờ chưa từng để Bạch Liên giáo vào mắt, kinh sư có ngự mã giám, có Đằng tương tứ vệ, có mười hai đoàn doanh, còn có thiên quân vạn mã đóng quân ở các nơi Bắc Trực Đãi, chỉ cần ra lệnh một tiếng là tùy thời vào kinh cần vương, Lưu công công có gì mà phải ngại? Chỉ là mấy vạn quân, có thể tạo ra được bao nhiêu sóng gió? Người Lưu công công e ngại không phải là Thiên Tân tam vệ, không phải là Bạch Liên tà giáo, mà chỉ duy nhất là Tần Kham."
"Tần Kham?"
"Đúng vậy, cho nên Lưu công công mới hạ lệnh cho ngươi sau khi tiếp quản hương đường Thiên Tân thì tìm thời cơ khởi sự, phải đánh cho Tần Kham luống cuống tay chân, hắn động rồi chúng ta mới có cơ hội trừ hắn, sau khi khởi sự Bạch Liên giáo có ngươi dẫn dắt, lại có người của Tây Hán theo ngươi thẩm thấu vào, giữ các chức vụ trong phản quân, đợi sau khi trừ bỏ Tần Kham rồi, các ngươi lại dẫn phản quân Bạch Liên lao vào đường chết mà quan binh triều đình đã mai phục trước, khi đó Lưu công công ở trước mặt bệ hạ làm được công lao lớn, không chỉ được bệ hạ vinh sủng, văn võ cả triều có ai còn dám phản đối Lưu công công nữa ?"
Mã Tứ trong lòng phát lạnh, càng kính sợ Lưu Cẩn hơn.
Để trừ bỏ đối thủ, các đại nhân vật xuống tay thật độc, cho dù sự trả giá là làm xã tắc dao động cũng không tiếc.
Đương nhiên, không phải không thể lý giải, dù sao xã tắc này cũng không phải của họ Lưu...
Trong quan nha Thiên Tân.
Đường Tử Hòa đi rồi, tâm tình buồn bực của Tần Kham vẫn chưa nguôi, xấu hổ tức giận cũng được, mất mát cũng được, tóm lại hai ngày nay không khí trong quan nha Cẩm Y vệ Thiên Tân rất áp lực.
Tâm tình của Tần Hầu gia không tốt, người phía dưới càng rụt rè, chuyện Hầu gia bị nữ nhân Đường Tử Hòa kia chơi cho một vố, Mưu Bân và Lý Nhị hạ khẩu lệnh im miệng với bên ngoài, ai dám tiết lộ nửa chữ, trực tiếp kéo vào Nam trấn phủ ti tạp trì.
Trong thành gióng trống khua chiêng lùng bắt phản tặc Bạch Liên, trong lòng Tần Kham minh bạch, hơn phân nửa là không bắt được Đường Tử Hòa, nữ nhân này tinh tế như thần, sẽ không ngốc tới mức hồ hồ ở trong thành chờ hắn tới bắt.
Lý Nhị đứng bên cạnh Tần Kham rụt rè bẩm báo: "Hầu gia, Chỉ huy sứ của ba vệ buổi sáng hôm nay tụ tập thương nghị, thương thảo việc tới Kế huyện khai hoang, sau hai tháng Long Sĩ Đầu, tướng sĩ của ba vệ sẽ phải điểm binh xuất phát, nghe nói Lưu Cẩn ở kia hạ lệnh thúc giục mấy lần, nói thuộc đi hoành trang, sự tình trọng đại, không thể làm chậm trễ cày bừa vụ xuân, nếu không quân pháp vô tình."
Tần Kham hậm hực, sắc mặt càng khó coi hơn: "Thái giám chết bầm này, để tranh sủng của bệ hạ, để cản trởta, hắn cũng tận sức thật."
Lý Nhị cười nói: "Hiện giờ Chỉ huy sứ của ba vệ cũng rất khó xử, trong triều trong ngoài đều biết Hầu gia và Lưu Cẩn không ưa nhau, Hầu gia tra Bạch Liên giáo Thiên Tân còn chưa xong, ba vệ vào thời điểm mấu chốt này bị Lưu Cẩn đẩy khỏi Thiên Tân, ngài và Lưu Cẩn đều là đại nhân vật trong kinh, ba vị Chỉ huy sứ không ai dám đắc tội, trong tay nắm binh mã đi cũng không được, ở lại cũng không xong, thương nghị đến chiều cũng chẳng có kết quả, ba người trong lòng quýnh lắm, nhưng vẫn không dám nói với hầu gia."
Tần Kham cười khổ nói: "Kỳ thật là bọn họ nghĩ nhiều thôi, cho dù bọn họ theo điều lệnh của Lưu Cẩn dẫn quân rời khỏi Thiên Tân, ta cũng sẽ không trách gì họ cả, chuyện này không oán gì được họ."
Ánh mắt Lý Nhị lập tức có chút kỳ quái, lúng ta lúng túng nói: "Hầu gia.... Ngài sẽ không hào phóng như vậy chứ? Ba vệ rời Thiên Tân có thể làm ảnh hưởng tới đại sự của ngài mà, ngài mấy ngày trước không phải còn nói muốn ném con trai của Chỉ huy sứ ba vệ xuống giếng sao?"
Tần Kham lườm hắn một cái, nói: "Đó chỉ là cấu tứ! Qua mấy tháng nữa thôi là hài tử của ta sẽ ra đời, ta là người làm cha, làm người làm việc đương nhiên phải bắt đầu tích chút đức, bằng không tương lai đứa bẻ ra đời rồi, tân khách cả sánh ùa tới nhìn, ôi, xinh quá, trông như phấn điêu ngọc mài, mũi mắt miệng đều có cả, chẳng thiếu gì, rồi bế nó lên cao nhìn, Ô? Đứa nhỏ này sao lại không có lỗ đít? Cha hắn rốt cuộc đã từng làm bao nhiêu việc thất đức vậy..."
Lý Nhị gian nan nuốt nuốt nước miếng: "..."
Tần Kham thở dài, vỗ vỗ vai Lý Nhị, rất quan tâm nói: ".... Lệnh tôn tính tình chắc hiền lành chất phác chứ nhỉ?"