Đối với người bình thường không được lương thiện cho lắm mà nói, khi sắp làm cha luôn luôn chột dạ, hai chữ "Báo ứng" này cũng dần dần được coi trọng, căn cứ vào tình thương của cha đối với đứa con gái nhỏ chưa xuất thế, hai chữ "Tích đức" này tất nhiên được đưa vào nhật trình.
Tần Kham cũng không thể ngoại lệ, hắn thậm chí định sau khi xong chuyện Thiên Tân hồi kinh, liệt kê một danh sách người tốt việc tốt thật dài, ví dụ như mang tới sự ấm áp cho quả phụ, hay là tặng bạc cho người nghèo.
Nói tới báo ứng, chuyện liên quan tới tương lai của con cái, Tần Hầu gia chưa bao giờ mê tín trong lòng cũng thấy nhột nhột, bấm ngón tay tính thử xem mình đã làm bao nhiêu chuyện thất đức, tính đi tính lại, phát hiện đầu ngón tay ở hai bàn tay không đủ dùng, không khỏi có chút run sợ trong lòng.
Chuyện đào mộ tổ nhà người ta cũng từng làm, chỉ một chuyện này thôi đã đủ để đem hắn đóng đinh lene giá chữ thập của đạo đức rồi, về phần sinh nhi tử không có lỗ đít, thực sự là cực kỳ bình thường, có lỗ đít mới là không bình thường.
Thế là tâm tình của Tần Hầu gia càng kém hơn.
"Lý Nhị, đi nói với Chỉ huy sứ của ba vệ, bảo họ đừng khó xử, nếu ti lễ giám Lưu công công đã nhiều lần thúc giục, hay là cứ theo lời của Lưu công công, định ngày rồi dẫn ba vệ tới Kế huyện cày bừa vụ xuân đi, chuyện có nặng nhẹ, chớ vì tra Bạch Liên giáo mà làm chậm trễ vụ mùa, ta sẽ không oán trách gì đâu, bảo ba vị Chỉ huy sứ cứ yên tâm." Tần Kham bình tĩnh phân phó.
"Vâng." Lý Nhị nhìn nhìn sắc mặt Tần Kham, nói: "Hầu gia, Đinh Thuận mấy ngày nay dưỡng thương trong kinh, thương thế đã đỡ hơn nhiều, có thể xuống giường đi lại rồi..."
Trên mặt Tần Kham cuối cùng cũng có mấy phần vui vẻ: "Đây là chuyện tốt, Lý Nhị, ngươi phái người truyền tin về kinh sư, bảo Đinh Thuận cứ nghỉ ngơi cho tốt, sau này đi theo ta còn nhiều cơ hội kiến công lập nghiệp, lần này vấp ngã không sao. Thiếu dược liệu quý giá gì cứ tới phủ ta tìm phu nhân mà xin. Mấy tháng trước Diệp Cận Tuyền từ Liêu Đông phái người tặng cho ta năm cây sâm núi trăm năm, lát nữa ta viết thư cho phu nhân, bảo nàng ta sai người đưa cho Đinh Thuận hai cây."
Lý Nhị hạ thấp giọng nói: "Vâng,.... Hầu gia, Đinh Thuận sai người tiện thể nhắn với Hầu gia, hắn nói Lưu Cẩn trước mắt ở kinh sư khí diễm kiêu ngạo ngang ngược, triều thần giận mà không dám nói gì, đặc biệt là hai tháng gần đây, Lưu Cẩn để tăng thu nhập nội khố. Cắt đất chiếm ruộng ở khắp Bắc Trực Đãi, quảng trí hoàng trang, thái giám trong cung và quan lại địa phương mượn cơ hội này vơ vớt, nói là hoàng trang cắt đất, trên thực tế thái giám và quan lại chiếm hết. Trong năm Hoằng Trị, thổ địa hoàng trang Bắc Trực Đãi chiếm chỉ hơn hai vạn khoảnh, mà đến năm nay, hoàng trang đã chiếm tới hơn sáu vạn khoảnh, lại nói Thiên Tân tam vệ sắp tới Kế huyện, tổng cộng đạt tới mấy ngàn khoảnh đất, trong đó hơn nửa đã đưa vào hoàng trang."
Tần Kham nhíu mày: "Đinh Thuận nói những điều này là có ý gì?"
" Ý tứ của Đinh Thuận là.... Hầu gia hiện giờ đã là huân quý Đại Minh, về công về tư mà nói đều nên được hưởng thực ấp của triều đình, Đinh Thuận muốn thỉnh ý Hầu gia, có muốn nhân cơ hội này khoanh mấy ngàn khoảnh đất cho phủ Hầu gia hay không. Chuyện này phu nhân Hầu gia không tiện ra mặt, Đinh Thuận thì không thành vấn đề, dù sao ác nhân cũng đều do Lưu Cẩn làm, chúng ta đi theo sau lưng Lưu Cẩn vô thanh vô tức kiếm chút lợi ích. Dù sao Hầu gia tương lai con cháu đầy đàn, trừ tước vị Hầu gia ra. Ít nhiều cũng phải có chút gia sản để truyền cho hậu nhân, đây chính là thời cơ tốt để con cháu Hầu gia củng cố cơ nghiệp."
Lý Nhị thao thao bất tuyệt nói, mày Tần Kham càng nhíu chặt, Lý Nhị thấy thế vội vàng dừng câu chuyện, ngượng ngùng cười cười.
Tần Kham thở dài nói: "Lý Nhị, bảo người truyền lời cho Đinh Thuận, chuyện cắt đất cho hầu phủ đừng nhắc tới nữa =."
"Hầu gia, thời cơ hiếm có mà, quan viên văn võ cả triều, còn cả rất nhiều thái giám nội đình đều đang liều mạng cắt đất khắp nơi, Hầu gia vì sao không cắt."
" Ngươi có biết hậu quả cắt đất bừa bãi là gì không?"
Lý Nhị gãi gãi đầu nói: "Đất nhiều thì ruộng rộng, nhà lớn nghiệp lớn, con cháu không lo đói, Hầu gia, đây là chuyện tốt mà."
"Quyền quý cắt đất, xui xẻo là nông dân, đất đai sx tập trung càng lúc càng nhiều ở trong tay quyền quý, tất nhiên sẽ dẫn tới càng lúc càng nhiều nông dân mất đi đất, lưu lạc làm lưu dân, lưu dân không có áo cơm, bị người hữu tâm kích động một cái, thiên hạ tất nhiên sẽ là phản quân nổi lên bốn phía, cái gọi là 'Quan bức dân phản', chính là ý này đó."
Tần Kham thở dài, ánh mắt nhìn ra ngoài sảnh, đã có vài phần thương xót.
"Đất đai tập trung độ cao trong tay một số ít người, đây là điềm báo thiên hạ đại loạn, Lưu Cẩn lại tạo ra một tội nghiệt rồi."
Lý Nhị dần dần minh bạch, cười bồi thả ngựa sau pháo: "Thuộc hạ kỳ thật đã sớm biết rằng cắt đất không tốt, không chỉ tạo nghiệp chướng hơn nữa còn thất đức, tên gia hỏa Đinh Thuận đó đúng là không đọc sách nên không hiểu đạo lý, sau khi hồi kinh thuộc hạ nhất định sẽ dạy dỗ hắn."
Tần Kham lạnh lùng hừ một cái: "Lưu Cẩn làm điều ngang ngược, sớm muộn gì cũng sẽ có báo ứng, loại chuyện nghiệp chướng này không làm cũng được, hiện tại chúng ta đang ở Thiên Tân, quan trọng nhất là tiêu diệt sạch sẽ Bạch Liên giáo, bên trong Thiên Tân tam vệ khẳng định có tướng sĩ gia nhập Bạch Liên giáo, phải bắt được bọn họ, hiện giờ ba vệ đã chuẩn bị tới Kế huyện, nếu đổi ngươi là Bạch Liên giáo đang rục rịch ngươi sẽ làm như thế nào?"
"Nếu muốn tạo phản, tất nhiên đất quen tốt hơn đất hoang, chạy tới nơi không quan như Kế huyện tạo phản thì chẳng khác nào bỏ dài mà giữ ngắn, chạy đến Kế huyện giơ cờ phản, ai biết họ, ai nghe họ, nếu khởi sự ở Thiên Tân đã kinh doanh nhiều năm thì lại là khác..."
Lý Nhị chém gió một lúc, bỗng nhiên tắt tiếng, mắt trợn trừng cười to: "Hầu... Hầu gia, ba vệ muốn phản rồi! Phải tạo phản trước mùng hai tháng hai, trước khi tới Kế huyện."
Tần Kham hậm hực nói: "Làm khó cho cái đầu của ngươi rồi, không ngờ đến lúc này mới phát giác.... Lẽ ra Đường Tử Hòa nếu đã rời Thiên Tân, Bạch Liên giáo đồ trong ba vệ sẽ như rắn mất đầu, không nhất định sẽ tạo phản, nhưng ai biết có nhân vật đầu não nào tiếp nhận vị trí của Đường Tử Hòa hay không? Nếu có, Bạch Liên giáo trước mùng hai tháng hai phản hay không phản, khó mà nói chính xác được, cho nên chúng ta phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất."
"Ý của Hầu gia là..."
" Bản hầu muốn độngtới Thiên Tân tam vệ."
Thiên Tân tam vệ tồn tại từ năm Vĩnh Lạc thứ hai, theo chế độ thế tập của hộ Đại Minh, hơn trăm năm trôi qua, hiện giờ đại bộ phận của ba vệ đều là quân hộ thế tập quân chức đời cha ông, chế độ hộ tịch của Đại Minh rất cứng nhắc, tổ tiên nếu là quân hộ, như vậy hậu đại của hắn sẽ phải là quân hộ, bất kể ngươi có nguyện ý hay không, chức nghiệp của ngươi vừa ra sinhra đã được chú định.
Chế độ như vậy thực sự nên thúc sinh một môn học vấn mới. Đó là Đầu thai học.
Không có mộng tưởng không có tiền đồ, trừ trồng trọt ra thì là thao luyện, thăng chức thành Tổng kỳ cũng là cự ly xa không thể với, bách hộ Thiên hộ thì nằm mơ cũng đừng có hòng, sống thuần túy chỉ là để ăn cơm.