Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 564 - Chương 427: Ân Uy Đều Có (2)

Chương 427: Ân uy đều có (2)

Tần Kham để tay lên ngực tự hỏi, nếu lúc trước mình xuyên qua trên người một quân hộ, chỉ sợ cũng sẽ không nhịn được mà tạo phản, bởi vì quá nhãn rỗi, làm người không có mộng tưởng, có khác gì cá mặn đâu.

Hiểu thì hiểu, nhưng giai cấp quyết định lập trường, trên lập trường hiện giờ của Tần Kham, tạo phản là nhất định phải trấn áp.

Chỉ huy sứ của ba vệ được mời đến quan nha Cẩm Y vệ, Tần Kham mặc áo mãng bào chính thức. Lấy ra thánh chỉ, dùng sắc mặt thân phận khâm sai trầm tĩnh tuyên bố ba quyết định đối với ba vị Chỉ huy sứ.

Thứ nhất, triều đình lại khao thưởng Thiên Tân tam vệ mười vạn lượng bạc và thịt bò thịt lợn, toàn bộ phân phát đến tay mỗi một vị tướng sĩ, tướng lãnh các cấp không thể ăn chặn.

Thứ hai, danh sách tướng sĩ ba vệ nộp cho khâm sai, chức vị tướng lãnh các cấp như Tổng kỳ bách hộ Thiên hộ thì không động. Nhưng quân hộ cơ sở nhất sẽ do khâm sai đại nhân phân phối lại, nói cách khác, tướng sĩ của ba vệ sẽ do khâm sai đại nhân triệt để xáo trộn biên chế. Phân cho mỗi một Tổng kỳ và bách hộ, không còn là quân hộ trước kia nữa, toàn bộ đổi mới.

Thứ ba, ba vệ dùng bách hộ làm đơn vị. Mỗi một bách hộ sẽ có một Cẩm y Giáo úy giám sát, phụ tá tướng lãnh bách hộ hoàn thành điều động biên chế.

Ba mệnh lệnh vừa xuống. Ba vệ Chỉ huy sứ tất cả đều thất thần.

Cái thứ nhất thì dễ nói rồi, triều đình khao thưởng tướng sĩ chính là càng nhiều càng tốt, đối với ổn định quân tâm có lợi ích cực lớn.

Nhưng cái thứ hai thứ ba là sao? Xáo trộn biên chế quân hộ cơ sở nhất, đầu tiên không nói tới quân tâm liệu có rung chuyển hay không, chỉ điều động không thôi đã là công trình lớn tới cỡ nào, mà Cẩm y Giáo úy vào phụ tá cho bách hộ, rõ ràng chính là chức giám thị.

Ba vị Chỉ huy sứ nhìn nhau một cái, trong lòng kinh hãi không tôi.

Trước tiên lấy bạc ra để định quân tâm, tiếp theo thì không động tới tướng lãnh nhưng lại điều động quân hộ cơ sở, cuối cùng phái Cẩm y Giáo úy gia nhập bách hộ dể giám thị tướng lãnh và quân hộ, nếu không ngoài dự kiến, chỉ sợ sau ba ba mệnh lệnh này, Tần Hầu gia có lẽ còn âm thầm điều động binh mã vệ sở địa phương khác, trong có kiềm chế, ngoài có uy hiếp, hay cho ân uy đều đủ.

Ba vị Chỉ huy sứ ngơ ngác nhìn nhau, mồ hôi lạnh thuận theo trán chậm rãi chảy xuống.

Ai cũng nói rừng già thì cay, vị khâm sai này tuổi còn trẻ, nhưng chuyện làm ra còn cay hơn gừng già, yêu nghiệt!

Chuyện nghĩ sâu hơn nữa, Cẩm y Giáo úy vào bách hộ giám thị, nhưng đối với Thiên hộ và Chỉ huy sứ bên trên lại không có bất kỳ hành động giám thị nào, đây... Rốt cuộc là triều đình tin tưởng họ, hay là hoài nghi họ sâu hơn, thậm chí... sinh ra sát khí?

Ba người có thể lên làm Chỉ huy sứ, tất nhiên không phải nhân vật tầm thường, nghĩ đến đây ba người cả người run lên, sắc mặt tái nhợt.

"Hầu... Hầu gia, bên trong vệ sở của hạ quan rốt cuộc có Bạch Liên giáo trà trộn vào hay không, hạ quan hổ thẹn, thực sự không biết, nhưng hạ quan thề với trời, hạ quan đối với triều đình là trung thành! Hạ quan tuyệt không có bất kỳ cấu kết gì với Bạch Liên giáo, để làm chứng cho sự trong sạch của hạ quan, tất cả quyết định của Hầu gia, hạ quan đều tán thành...."

Thiên Tân vệ Chỉ huy sứ Lương Thắng vẻ mặt tái nhợt, nói xong thì cắn răng bảo: "Hầu gia, Thiên Tân gần đây không bình tĩnh lắm, hạ quan hơi có chút tâm thần không yên, hạ quan muốn đưa hết cha mẹ, thê thiếp, con cái của mình tới kinh sư, tạm tránh mưa gió, xin Hầu gia hỗ trợ phái người hộ tống..."

Hai gã Chỉ huy sứ còn lại vừa nghe vậy, vội vàng gật đầu phụ họa: "Đúng, đúng, đúng, người nhà và vợ con hạ quan cũng muốn tới kinh sư cho biết, xin Hầu gia phái người hộ tống..."

Tần Kham vội vàng xua tay cười nói: "Ba vị đại nhân nghĩ nhiều rồi, thực sự là nghĩ quá nhiều rồi, bản hầu đến Thiên Tân là để tra bắt Bạch Liên giáo, Thiên Tân vốn là thành nhỏ quân vệ, Bạch Liên giáo trà trộn vào vệ sở cũng là rất bình thường, bản hầu chỉ muốn bắt Bạch Liên giáo đồ trong ba vệ, trừ đi khối u ác tính này cho triều đình và ba vị đại nhân, bản hầu tuyệt đối không có ý hoài nghi ba vị đại nhân, ba vị đại nhân đừng hiểu lầm."

Ba vị Chỉ huy sứ lúc này lông tơ dựng đứng, cảm thấy có một thanh đao vô hình đang đặt lên cỗ mình, lúc này nếu không mau tỏ rõ thái độ với triều đình, tương lai nếu Tần Hầu gia sau khi tiêu diệt Bạch Liên giáo lật lại nợ cũ, ba người đừng nói tới tiền đồ, ngay cả tính mạng cũng mong manh.

Lương Thắng cắn răng nói: "Hầu gia, hạ quan thật sự không hiểu lầm, thực sự là phụ lão thê thiếp con cái trong nhà thường oán thán với hạ quan là Thiên Tân quá nhỏ, muốn tới kinh sư kiến thức một phen, hạ quan công vụ bận rộn, không có lúc nào rảnh đưa họ đi, hạ quan cả gan mạo muội, xin Hầu gia phái thủ hạ đưa cha mẹ thê thiếp con cái của hạ quan tới kinh sư, để bọn họ du ngoạn một phen, ân này đức này, hạ quan vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, sau này tất có báo đáp."

Hai vị Chỉ huy sứ còn lại vội vàng phụ họa.

Tần Kham thở dài, chỉ chỉ vào ba người, cười khổ nói: "Bản hầu thực sự không có ý hoài nghi các ngươi, các ngươi làm gì thế, ài, cũng được, để các ngươi an tâm, bản hầu giờ phái người đưa người nhà các ngươi tới kinh sư du ngoạn, tất cả chi tiêu trên đường đều do bản hầu phụ trách, mấy ngày này thì các ngươi tiêu pha bỏ tiền chiêu đãi bản hầu để hồi báo."

" Đại ân đại đức của Hầu gia, bọn hạ quan cảm động đến rơi nước mắt, đa tạ Hầu gia thành toàn." Ba người khom người vái dài Tần Kham.

Tần Kham vội vàng đỡ dậy, lần lượt vỗ vai ba người, trầm giọng nói: "Bản hầu nói lại một lần, ta thực sự không có ý hoài nghi nghi kỵ các ngươi, các ngươi nghĩ nhiều rồi, nếu nói quân hộ tầm thường không có tiền đồ, vào tà giáo muốn gây sóng gió, thừa cơ kiếm tiền đồ, bản hầu thực sự còn có chút hoài nghi, nhưng ba vị Chỉ huy sứ tiền đồ rộng lớn, phẩm hạnh đều cao, đang làm tới võ tướng tam phẩm triều đình, ai lại chạy tới cấu kết với Bạch Liên giáo tiền đồ ảm đạm, sao có thể như vậy được chứ?"

Ba người liên tục vâng dạ, tiếp theo lại một phen báo cáo trung thành, cúc cung tận tụy với triều đình như thế nào.

Tiễn bước ba vị Chỉ huy sứ, nụ cười trên mặt Tần Kham dần dần biến mất.

Lý Nhị tiến lên cười nói: "Sự tín nhiệm của Hầu gia đối với ba vị Chỉ huy sứ thật sự là làm thuộc hạ cảm động, quả thật cũng là bọn họ nghĩ nhiều, Hầu gia nói không sai, đang yên đang lành làm tới võ tướng tam phẩm, ai lại chạy tới liều mạng tạo phản với đám ô hợp Bạch Liên giáo đó, người có ngu tới mấy cũng không làm..."

Tần Kham gật đầu, trông như cảm khái vô hạn nói: "Tín nhiệm giữa Người với người là phi thường đáng quý, nó là thứ quý giá nhất của nhân tính, cũng như những phẩm chất đáng quý như hiếu đạo, nhân nghĩa, trung thành, trăm ngàn năm qua luôn được thế nhân ca ngợi tán tụng, đáng tiếc ba vị Chỉ huy sứ đối với triều đình, đối với bản hầu lại không quá yên tâm."

"Hầu gia nhân nghĩa!"

Thở dài, Tần Kham nói: "Lý Nhị, phân công Cẩm y Giáo úy vào vệ sở đi, Bạch Liên giáo nếu muốn tạo phản, chắc cũng là vào mấy ngày này."

"Vâng."

"Còn nữa..." Tần Kham dừng một chút, nói: "Ở ngoại ô kinh sư đào ít hố, Chỉ huy sứ của ba vệ nếu có dấu hiệu bất ổn, chôn hết gia quyến của bọn họ."

Lý Nhị ngạc nhiên: "Hầu gia, ngài không phải vừa nói tín nhiệm là thứ trân quý nhất sao..."

"Đúng, ta có nói, nhưng..." Tần Kham lạnh lùng lườm Lý Nhị: "... Ta thân với họ lắm à? Vì sao lại tín nhiệm họ?"

Bình Luận (0)
Comment