"Ba ngàn phản tặc chạy tứ tán. Tỏa vào dân gian phiền toái cũng không nhỏ, đặc biệt là Thiên Tân cách kinh sư chỉ hai trăm dặm, ba ngàn người này không tiêu diệt, tương lai tất sinh tai họa, Lý Nhị, phái Cẩm Y vệ và người của dũng sĩ doanh đuổi theo truy bắt phản tặc, bên cạnh ta lưu lại mấy trăm người bảo vệ là được, nhiều cũng vô ích."
"Vâng."
"Chuyện tiến hành đến bước này, Thiên Tân Bạch Liên giáo nói chung đã bị quét sạch. Trước mắt chỉ cần tiêu diệt ba ngàn phản tặc đó, liền được tính là đại công cáo thành, hiện tại chúng ta hội hợp với Chỉ huy sứcủa sáu vệ, cứ ở mãi bên ngoài không có cảm giác an toàn, vẫn là trong quân doanh an toàn nhất."
Tần Kham đứng dậy muốn đi thì thấy Lý Nhị vẻ mặt lúng ta lúng túng, hình như có lời chưa nói.
Tần Kham dừng bước, nhìn hắn với kỳ quái: "Còn có việc gì à?"
"Dạ có.... Hầu gia, có người từ triều đình kinh sư tới, một vị giám sát ngự sử, tên là Lý Đằng."
Tần Kham ngẩn người: "Đang yên đang lành giám sát ngự sử đến làm gì?"
"Đô Sát viện phái tới, nghe nói là ý tứ của Hữu Đô ngự sử Đồ Dung. Chuyện Hầu gia tiêu diệt Thiên Tân Bạch Liên giáo triều đình kinh sư biết cả, về sau sau lại Thiên Tân tam vệ bất ổn, Hầu gia lại xin điều đại quân của sáu vệ ba phủ chuẩn bị bình định, chuyện trở nên ầm ĩ. Trong triều đình... Khụ, trong triều đình rất nhiều người rất, ặc... rất phê bình úp mở Hầu gia. Trong đó lấy lấy Đồ Dung cầm đầu, cả ngày kêu gào yêu cầu hoàng thượng và nội các thu hồi thân phận khâm sai của Hầu gia. Bị hoàng thượng và nội các bác bỏ, lão gia hỏa này họ Đồ này không cam lòng, dứt khoát dùng danh nghĩa Đô Sát viện phái ngự sử tới, treo hàm đầu 'Tuần án', kì thực hơn phân nửa là tới cản tay Hầu gia."
"Nếu bệ hạ và nội các đều bác bỏ ý kiến của Đồ Dung, hắn sao còn dám phái người đến cản tay ta?"
"Hầu gia, nội các cũng không phải bền chắc như thép, ngài đừng quên, trong nội các còn có Tiêu Phương, lão gia hỏa này mặc chung một quần với Lưu Cẩn, cũng không sợ khai, Đô Sát viện phái người đến Thiên Tân, bên trong kiểu gì cũng phải được sự ngầm đồng ý của Tiêu Phương và Lưu Cẩn."
Tần Kham nhíu mày thật sâu, trong lòng có vài phần bi thương.
Ai cũng nói quốc nhân ngoại đấu ngoại hành, nội đấu nội hành, lời này quả nhiên không giả, đám quan lại triều đình này bản sự khác thì không có, nhưng bản sự cản tay ngáng chân thì lại là chuyên nghiệp."
Lý Nhị thấy Tần Kham sắc mặt âm trầm, không khỏi rụt rè nói: "Hầu gia, vị giám sát ngự sử tên là Lý Đằng này hiện tại đang ở trong soái trướng của đại quân sáu vệ chờ ngài, theo mật thám của Cẩm Y vệ trong sáu vệ bẩm báo, vị Lý đại nhân này nói chuyện thoại âm dương quái khí, lúc nói chuyện phiếm với Chỉ huy sứ của sáu vệ nhiều lần nói bóng nói gió, lờ mờ có ý chỉ trích Hầu gia bức phản ba vệ, hơn nữa vọng động binh đao."
Đây là sự đặc sắc của Đại Minh, thất phẩm ngự sử nho nhỏ không sợ trời không sợ đất, người nào cũng dám hạch tội, người nào cũng dám mắng, ngay cả hoàng đế bọn họ không chẳng coi ra gì, càng đừng nói tới Sơn Âm Hầu Tần Kham nho nhỏ này.
Mà vị ngự họ Lý ngự sử này được Đô Sát viện sai tới Thiên Tân, tất nhiên là lai giả bất thiện, tuyệt đối sẽ không tường hòa như thiên quan chúc phúc, Tần Kham mặc dù chưa gặp hắn, nhưng cũng có thể tưởng tượng bộ dạng ngang ngược lỗ mũi hướng lên trời, vênh mặt hất hàm sai khiến của người này trong soái trướng như thế nào, nói đơn giản, người này chính là tới đây làm người ta bực tức.
Trong mắt Tần Kham dần dần dâng lên sát khí nồng đậm.
Nếu đổi là thời bình, với đầu óc của Tần Kham, ít nhất có một ngàn phương pháp làm vị Lý đại nhân này chết một cách bình thường, nhưng mà hiện tại lại không được, hiện tại là thời kì là phi thường, phản tặc chưa trừ, chiến sự chưa dứt, lúc này hắn thực sự không muốn có thêm phiền toái nữa.
"Hầu gia, Lý Đằng đang ở trong soái trướng của soái trướng chờ ngài, Hầu gia có muốn triệu hắn tới gặp không?"
Tần Kham lắc đầu: "Chúng ta hiện tại đích thân tới soái trướng của sáu vệ đi, bên ngoài chung quy vẫn không an toàn, hiện tại tất cả lấy lùng bắt phản tặc là yếu vụ, ba vạn đại quân của sáu vệ không thể không thống nhất chỉ huy, ta phải tới tiếp nhận đại quyền chỉ huy của sáu vệ, nếu không trong quân xảy ra sơ sót gì, chuyện ắt sẽ hỏng."
"Chỗ Lý Đằng..."
Tần Kham nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm: "Chỉ huy sứ Thiên Tân tam vệ tính tình ai xấu nhất?"
"Ặc, Thiên Tân vệ Chỉ huy sứ Lương Thắng."
"Lương Thắng thích phòng thiếp thất nào nhất?"
"Phòng thiếp thất thứ sáu, cũng là phòng thiếp thất nhỏ nhất, nghe nói là danh kỹ ba tháng trước từ thanh lâu chuộc về, rất phong tao."
Tần Kham cười xấu xa nói: "Buổi tối ngươi thay bản hầu mở tiệc chiêu đãi ba vệ Chỉ huy sứ, cứ nói bản hầu đảm bảo họ được bình an, thuận tiện trong tiệc chuốc Lý Đằng say, sau đó trộm thiếp thất Lương Thắng thích nhất ra khỏi phủ, đưa tới giường Lý Đằng, sau một tiếng đồng hồ thì chế tạo cơ hội, để Lương Thắng trong lúc vô ý phát hiện gian tình của bọn họ."
Lý Nhị trợn to hai mắt, hít một hơi lạnh: "..."
"Lý đại nhân nếu không bị Lương Thắng đánh chết thì chứng tỏ hắn là người có mạng lớn, cũng chứng tỏ Lương Thắng là người hiếu khách, ngày mai ta sẽ gặp hắn để nói chuyện tử tế."
Lý Nhị gian nan nuốt nước miếng một cái: "Thuộc hạ cảm thấy, Lương Thắng chắc sẽ không hiếu khách như vậy đâu, Hầu gia, nếu... Lý Đằng bị Lương Thắng làm thịt thì sao?"
"Vậy gửi khoái mã truyền tin về kinh sư, bảo Cẩm Y vệ đi khám nhà Lý Đằng, lôi bạc ra cho ta, chứng cứ phạm tội gửi cho Đồ Dung, rồi hỏi lại Đồ Dung, hỏi hắn rốt cuộc phái loại mặt hàng gì tới Thiên Tân."
"Minh bạch! Nhất định có tội chứng, không có cũng phải có!"
Khi ba vạn đại quân của sáu vệ dùng thế sư tử vồ thỏ đánh tới ba ngàn phản tặc đang ba ngàn chạy trối chết, Tần Kham dẫn gần ngàn Cẩm y Giáo úy và tướng sĩ của dũng sĩ doanh xuất phát tới soái trướng của sáu vệ ngoài hai mươi dặm.
Nhưng mà trên quan đạo cách nghi trượng khâm sai của Tần Kham không đến mười dặm, hai đoàn người xa lạ đang tiến hành chém giết.
Nhân số Hai bên chênh lệch rất lớn, một phía hơn năm trăm người, phía còn lại chỉ có hơn trăm người, tình hình chiến đấu đang nghiêng về một bên.
Phía ít người là phiên tử Đông Hán, phía nhiều người chính là phiên tử Tây Hán, đại đương đầu Võ Hỗ Tây Hán và phản đồ Bạch Liên giáo Mã Tứ không ngờ cũng ở trong hàng ngũ này.
Đông Tây nhị hắn lần này không phải là đánh nhau bình thường, mà là liều mạng thực sự.
Trên đất đã có mấy chục cỗ thi thể, trong đó đại bộ phận đều là phiên tử Đông Hán. Máu chảy đầy đất, người chết là hết, người còn sống thì vẫn đang cố gắng tranh mạng cho mình.
Cầm đầu Đông Hán tên là Niếp Cao, chỉ là một chưởng chưởng Đông Hán tầm thường, phụng lệnh Đới Nghĩa tra bắt Bạch Liên giáo Thiên Tân đã mấy tháng, hôm nay ba vệ công nhiên tạo phản, Bạch Liên giáo từ tối thành sáng, vào thời khắc này chính là lúc Đông Hán khẩn trương nhất, phản tặc đào vong tứ phía, Niếp Cao dẫn thuộc hạ một đường truy tung, trên quan đạo này, trong lúc vô ý không ngờ phát hiện người của Tây Hán mai phục tại hai bên quan đạo.