Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 573 - Chương 434: Bình Định Thiên Tân (Trung) (1)

Chương 434: Bình định Thiên Tân (trung) (1)

Chỉ có một khẩu hỏa pháo công thành lại chia làm ba chiếc xe ngựa để chở, một khẩu pháo bị dỡ làm ba bộ phận, phần ống pháo nặng gần ngàn cân, cũng được đưa lên xe ngựa, bởi vì ống pháo quá nặng, xe ngựa phải dùng hai con ngựa để kéo, vậy mà trông vẫn rất cật lực.

Đây là một khẩu pháo công thành bình thường, luận về độ chính xác hay về tầm bắn, so với pháo Phật Lãng Cơ được Tần Kham coi trọng thì còn kém xa, Thiên Tân tam vệ vốn được bố trí mười khẩu hỏa pháo, năm trước Bạch Liên giáo đồ thấm vào ba vệ, thậm chí phát triển một số bách hộ và phó Thiên hộ thành tín đồ, lúc ấy sau khi trộm ra khẩu pháo này động tĩnh cũng khá lớn, dù sao lực sát thương của lực sát thương cực lớn, so với đao kiếm thì mạnh hơn nhiều, vô duyên vô cớ mất một khẩu pháo, việc này không dễ giải trình với triều đình.

Về sau mấy vị Thiên hộ và phó Thiên hộ đã thành tín đồ của Bạch Liên giáo ngầm dùng bạc, trên dưới chạy chọt một phen, mà ba vệ Chỉ huy sứ cũng không định làm lớn việc này, nếu để triều đình biết bọn họ làm mất hỏa pháo, kết cục tuyệt đối là rất xấu. Thế là Chỉ huy sứ bẩm báo việc này với Binh bộ, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ dùng "Hỏa pháo toác nòng" làm cớ, bỏ qua chuyện này.

Tuy rằng các Chỉ huy sứ cũng ngầm phái người tìm kiếm truy tra, nhưng hỏa pháo đã bị Bạch Liên giáo giấu trong thâm sơn, cuối cùng việc truy tra cũng đành dừng.

Chuyện đã qua một năm, khẩu hỏa pháo này thành bùa đòi mạng của Tần Kham.

Rời thành hai mươi dặm, có một thôn tên là Đại trương trang, thôn gần quan đạo, hai bên quan đạo có hai tòa núi nhỏ không tên.

Hỏa pháo được mọi người hợp lực chuyển lên sườn núi, Cát lão ngũ ở trên sườn núi dọn ra một chỗ bằng phẳng vuông vắn, lắp lại hỏa pháo, miệng pháo tối om nhắm vào quan đạo dưới núi, nếu có xa giá đi qua, một pháo kích phát, nắm chắc bắn trúng.

Địa điểm tập kích là Đường Tử Hòa chọn, nơi này dựa núi, dễ thủ khó công. Tiến có thể công, lui có thể thong dong trốn vào núi rừng, quan binh khó tìm.

Hỏa pháo đã lắp xong, Cát lão ngũ dùng cát cọ những vết gỉ trên nòng pháo, lại cẩn thận tra dầu vào trong ống pháo, bận rộn nửa ngày, hỏa pháo đã rực rỡ hẳn lên, trong giỏ trúc nhỏ cạnh giá pháo đựng đầy hỏa dược, trên hỏa dược xếp ba quả đạn pháo.

"Đường cô nương, ngươi cảm thấy tên cẩu quan Tần Kham đó khi nào thì có thể bình định loạn Thiên Tân?" Sau khi xong việc, Cát lão ngũ dựa lưng vào một cây đại thụ, ánh mắt xuyên qua lá cây lay động. Nhìn bầu trời âm trầm.

Đường Tử Hòa không được dễ chịu nhìn hỏa pháo, thản nhiên nói: "Bạch Liên giáo chắc chắn không khống chế được quá nửa ba vệ, Tần Kham từ ba phủ triệu tập ba vạn đại quân binh vây Thiên Tân, trận chiến này Bạch Liên giáo tất bại, không quá ba ngày, Thiên Tân có thể bình định."

Khóe miệng lộ ra nụ cười tựa như tự giễu, Đường Tử Hòa nói: "Tổng đàn Bạch Liên giáo quá vội vã. Bọn họ rất muốn có một quân vũ lực tung hoành thiên hạ, vấn đỉnh giang sơn, lại không biết vội vàng không ăn được đậu hủ nóng, có một số việc nóng vội thì Nhất định không có kết quả tốt. Bạch Liên giáo lựa chọn phát động vào thời cơ này lại có chút kỳ quái, giương cờ tạo phản vào lúc đại quân bây vây, trọng binh tiếp cận, rốt cuộc Mã Tứ thay thế ta là bao cỏ, hay là phía sau việc này còn có huyền cơ khác?"

Cát lão ngũ cười nói: "Huyền cơ có lớn bằng trời cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, Đường cô nương, ý của ngươi là nói, Tần Kham trong ba ngày có thể bình định Thiên Tân, sau khi chuyện Thiên Tân đã xong, hắn chắc sẽ khởi hành hồi kinh chứ?"

"Nhanh nhất ba ngày, chậm nhất năm ngày, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tần Kham trong năm ngày tất sẽ về kinh sư."

Cát lão ngũ gật gật đầu, nhìn quan đạo không tới trăm trượng dưới núi, vươn ngón tay cái ra vẽ cự ly,: "Cười nói: "Vậy chúng ta ở đây chờ hắn, con đường này là nơi tất phải đi qua khi về kinh, tên cẩu quan Tần Kham đó chỉ cần tới, đại pháo của chúng ta sẽ bắn xa liễn của hắn. Ha ha, các huynh đệ anh linh không xa, nhìn chúng ta báo thù nhé."

Tiếng cười mang đầy sát ý vang vọng cả núi rừng yên tĩnh, Đường Tử Hòa tự dưng cảm thấy trong lòng căng thẳng.

Ba ngàn phản tặc đã phá vây rồi.

Khi Tần Kham nghe thấy tin tức này, sắc mặt bỗng nhiên trở nên rất khó coi, chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn, vốn thời cơ bọn họ lựa chọn khởi sự đã không đúng, nếu vội vã khởi sự, theo suy đoán của Tần Kham, cách làm lý trí nhất chính là đánh chiếm thành Thiên Tân, khống chế bến tàu trong thành, cướp thuyền đông độ tới Nhật Bản, Triều Tiên hoặc là Lưu Cầu, trước tiên bảo tồn thực lực rồi tìm cách sống sót.

Ai ngờ ba ngàn phản tặc lại ra bài không theo lý, không theo dự đoán của hắn mà công thành, ngược lại phá vây chạy tứ tán.

" Bên trong Sáu vệ tất có nội ứng của phản tặc." Tần Kham nhíu mày, nhìn chăm chú bản đồ trên bàn, tay phải nắm thành quyền, hung hăng nện lên bàn một cái.

Lý Nhị mờ mịt nói: "Hầu gia, từ đâu mà cho rằng như vậy?"

Tần Kham lạnh lùng: "Các cái không nói, ba vạn đại quân bao vây trùng trùng, mà ba ngàn phản tặc không ngờ biết điểm yếu nhất trong vòng vây của đại quân, trọng thế xuất kích đột phá bao vây, nếu nói bọn họ là bằng vào vận khí mà tìm được điểm yếu này, ngươi có tin được không?"

Lý Nhị kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ có người mật báo với Bạch Liên giáo? Bạch Liên giáo ngay cả sáu vệ của ba phủ cũng thẩm thấu vào được ư?"

"Không nhất định là Bạch Liên giáo thẩm thấu, ta chỉ là có một loại cảm giác khó nói thành lời, cảm thấy Thiên Tân chi biến lần này, có cỗ thế lực thứ ba ở sau lưng ngầm gây sóng gió, bóng dáng của bọn họ như ẩn như hiện ở trong đó..." Tần Kham nhíu mày trầm ngâm.

"Trừ triều đình và Bạch Liên giáo, cỗ thế lực thứ ba là ai?"

Tần Kham cười khổ nói: "Đây chỉ là trực giác của ta, sao có thể biết rõ ràng được? Theo cảm giác của ta, cỗ thế lực này đối với chúng ta là địch chứ không phải bạn, lai giả bất thiện, có lẽ là nhằm vào chuyện Bạch Liên giáo tạo phản này, có lẽ là vì nhằm vào cá nhân ta, nếu là nhằm vào cá nhân ta, tra xét chắc sẽ, khó khăn hai năm nay ta đã đắc tội với Vương gia, đắc tộivới quan văn, đắc tội với thái giám, từng giết Thát tử, từng giết giặc Oa, lừa đại thần, lừa Lưu Cẩn, huyết tẩy Đông Hán, phiên tử Tây Hán cũng từng vấp ngã trong tay ta."

Từng cừu địch được bấm tay tính rõ ràng, càng tính càng ủ rũ, ngay cả hai má Lý Nhị cũng bắt đầu run rẩy.

Toét miệng cười, Lý Nhị có cất lời khen tặng rất trái với lương tâm: "Nhân duyên của Hầu gia thật sự là, thật sự là... Ha ha, không ai bằng."

Tần Kham vui rồi, hung hăng đạp Lý Nhị một cước để tỏ ý khen thường: "Dùng từ tốt lắm, ta thích loại thuộc hạ có văn hóa như ngươi đó."

"Không nói thì không biết, nói ra lại thấy Hầu gia không ngờ đắc tội với nhiều người như vậy, trong những người này ai cũng có khả năng là cỗ thế lực thứ ba, Hầu gia, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment