Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 572 - Chương 433: Bình Định Thiên Tân (Thượng) (2)

Chương 433: Bình định Thiên Tân (thượng) (2)

Tần Kham nhíu mày trầm ngâm: "Chỉ có hơn sáu ngàn người, ba vạn đại quân của sáu vệ trong nháy mắt là có thể tiêu diệt bọn họ, thiên thời địa lợi nhân hoà, chẳng chiếm được cái nào, lựa chọn tạo phản vào lúc này, bọn họ rốt cuộc là mong cái gì?"

Lý Nhị cười nói: "Hầu gia lúc trước ở trong thành Thiên Tân đánh cho Bạch Liên giáo trở tay không kịp, tiếp theo ba vạn đại quân của triều đình trọng binh tiếp cận. Nếu đổi thuộc hạ là thủ lĩnh của Bạch Liên giáo, e là cũng mất chủ trương, trong lúc bối rối gấp gáp khởi sự."

"Ngươi cảm thấy bọn họ gấp gáp à?"

"Quá gấp gáp, căn bản là chó cùng rứt giậu!"

Tần Kham lắc đầu, cười cười.

Bạch Liên giáo đồ trong Ba vệ có thể nói là bị Tần Kham bức phải phản. Mấy ngày nay làm ra nhiều chuyện như vậy, mục đích của Tần Kham là muốn bọn họ phản.

Đạo lý này cũng giống như chữa bệnh, nhọt độc tích trong cơ thể là phiền toái nhất, không nhìn thấy cũng không sờ được, muốn trị mà không thể, chỉ có dùng một vị thuốc kích độc ra, để nó di động ra ngoài thân, mới có thể dùng thuốc động dao, khoét nó đi.

Thiên Tân tam vệ không biết có bao nhiêu Bạch Liên giáo đồ trà trộn, trong tình thế không thể nắm rõ, chỉ có thể lựa chọn bức nó tạo phản.

Hiện giờ Bạch Liên giáo cuối cùng cũng phản, minh đao minh thương đối kháng triều đình, nhưng mà trong lòng Tần Kham luôn cảm thấy có chút bất an.

Bạch Liên giáo thật sự là bị hắn bức phản sao? Bọn họ thật sự là gấp gáp khởi sự sao?

Đứng dậy đi ra vườn. Nhìn khói đặc cuồn cuộn từ giáo trường tây giao phía tây nam bốc lên, tâm tình Tần Kham có chút trầm trọng.

Một hồi hỗn chiến, người vô tội chết là điều không thể tránh được, Bạch Liên giáo trà trộn vào Thiên Tân tam vệ không thể chiếm một nửa, trong đó e là có rất nhiều người nghe lời đồn mù quáng đi theo, hoặc là vì tình cảm đồng đội, bọn họ vì đủ loại lý do, không thể không cầm lấy đao thương đối kháng triều đình.

Nhưng mà, trung gian chung quy vẫn phải phân biệt rõ ràng, triều đình bình loạn, không phải trung tức là gian, bất kể có bao nhiêu lý do thân bất do kỷ, nếu đã giơ đao kiếm chĩa về phía triều đình, chỉ có thể nhận định là phản tặc, không chút do dự tru sát.

Trong khói đặc đằng xa, có bao nhiêu linh hồn không đáng chết phải theo khói mà tan?

"Hầu gia, vừa rồi có thám tử báo lại, đã chứng thực nhân số phản tặc là hơn sáu ngàn người, bọn họ đã rời khỏi giáo trường tiến về phía đông, mười dặm phía đông chính là thành Thiên Tân, quả như Hầu gia sở liệu, bọn họ muốn công thành."

Tần Kham lắc đầu: "Ta vốn đoán bọn họ sẽ công thành, có điều hiện tại cẩn thận nghĩ lại, Thiên Tân chỉ là một tòa thành đất nhỏ, tường thành một nửa là dùng đất nện xây thành, thành cao chỉ ba trượng, vị trí quân sự tất nhiên là trọng yếu, song nó cũng không kham nổi một kích, phản tặc nếu chiếm Thiên Tân, điều duy nhất có thể làm đó là chếm bến tàu, bến tàu hiện nay có hơn mười thuyền lớn đang đỗ, sáu ngàn phản tặc lên thuyền ra biển, tới thẳng Triều Tiên, Nhật Bản hoặc là Lưu Cầu, ba nước này phụng Đại Minh là mẫu quốc, Thái Tổ Cao hoàng đế từng liệt vào mười lăm nước không chinh phạt, cho nên quân bị của ba nước lỏng lẻo, Nhật Bản hiện giờ lại là thời kì thiên hoàng mất quyền lực, chư hầu mộ phủ hỗn chiến, dựa vào vũ lực của hơn sáu ngàn người, ở dị quốc chiếm một phương ngươi không phải việc khó, ta nếu là phản tặc, sẽ chọn con đường này để đào vong, đây là con đường tốt nhất có thể bảo tồn sinh lực."

"Hầu gia diệu tính."

Tần Kham thở dài một tiếng, nói: "Nhưng, lật lại vấn đề, tiêu cực chật vật như vậy đào vong ra nước ngoài, bọn họ là vì cái gì? Cần gì phải tạo phản? Nếu thành thành thật thật ngủ đông, ba vệ gió êm sóng lặng đi đến Kế huyện khai hoang, bản hầu không có danh sách của Bạch Liên giáo đồ, lại không có chứng cớ đầy đủ, có thể làm gì được ba vệ? Nếu nói quân sĩ phía dưới tin ba vệ bản hầu muốn giết sạch ba vệ, nhân vật đầu não của Bạch Liên giáo chẳng lẽ cũng tin? Việc này rõ ràng là không đơn giản như vậy."

Lý Nhị bị những lời của Tần Kham làm cho hoa mày chóng mặt, trong đầu mây mù dày đặc, càng nghe càng hồ đồ, đành phải nhếch miệng cười khan.

Tần Kham thở dài, bên cạnh quá thiếu nhân tài, lần này đi tuần Thiên Tân thực sự nên dẫn Nghiêm Tung theo, ít nhiều cũng có thể giúp hắn tham tường một hai.

Thở dài, trong đầu lại tự dưng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tử Hòa.

Nữ tử lạnh lùng đó, tuy là thân cân quắc, nhưng lại mang lương tướng chi chí, đối với phân tích đại thế thiên hạ phân tích diệu kỳ vô cùng, nhỏ đến góc Thiên Tân, lớn tới thiên hạ triều đình, nàng ta đều có nhận thức tỉnh táo khách quan phi thường, nếu có thể có nàng ta làm phụ tá, chắc Tần Kham sẽ không phải nghĩ tới đau đầu như lúc này.

Chỉ tiếc.

Tần Kham buồn bã thở dài, tiếc hận lẩm bẩm nói: "Khanh vốn là giai nhân, cớ sao lại theo giặc?"

Một Giáo úy vội vàng chạy tới, ôm quyền bẩm: "Hầu gia, chiến sự có biến, sáu ngàn phản tặc không hề công thành, bọn chúng không biết vì sao mà tìm ra được điểm yếu nhất trong vòng vây của binh mã sáu vệ, ở ngoài thành ngoài thành năm dặm huyết chiến nửa canh giờ thì thoát khỏi vòng vây, chết hơn ba ngàn người, những người còn lại thì tỏa về bốn phía mà chạy, binh mã của sắp vệ đã khẩn cấp đuổi theo truy sát."

Tần Kham đột nhiên biến sắc.

Ngoài thành Thiên Tân, chính vào lúc quan binh vlà Bạch Liên giáođang ác chiến, trên đường đất cách thon quê hơn hai mươi dặm ba chiếc xe ngựa chầm chậm đi tới, vết bánh xe in rất sâu, lưu lại dấu vết trên đường đất, hiển nhiên là trên xe chở thứ gì đó không nhẹ.

Đường Tử Hòa gác một chân ngồi trên càng xe, mắt hơi sưng, môi mím chặt, tóc rối tuy bay theo gió xuân, lộ ra dung nhan không son phấn vẫn khuynh thành của nàng ta.

Giai nhân theo giặc vẫn là giai nhân.

Cát lão ngũ vung roi ngồi ở càng xe bên kia, thấy Đường Tử Hòa mặt lạnh lùng không nói một câu, không khỏi có chút đau lòng địa thở dài.

"Đường cô nương, chuyến này cô không nên đi, một chút việc nhỏ Cát lão ngũ ta chẳng lẽ không làm xong?"

Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Giờ khác xưa rồi, lão đệ huynh chỉ còn lại mấy người, nên đoàn kết với nhau, có ta ở đây, các ngươi làm việc có chỗ nào không chu toàn thì ta có thể chiếu ứng."

Cát lão ngũ nhếch miệng cười ngốc nghếch, nhìn vải dầu dày cộp chùm xe ngựa, trong lòng không nhịn được mà hoan hỉ, vươn tay ra ra sức vỗ vỗ vải dầu, phát ra tiếng vang nặng nề.

"Giỏi thật, tín chúng Bạch Liên lúc trước lẻn vào ba vệ giúp chúng ta trộm được hỏa pháo công thành này ra, chúng ta còn một độ cho rằng thứ này không có tác dụng gì, cất trong sơn động một năm, không ngờ giờ lại có công dụng."

Ánh mắt như có thâm ý liếc Đường Tử Hòa một cái, Cát lão ngũ cười nói: "Thiên Tân tam vệ giờ mão hôm nay đã phản triều đình, hiện đang đánh rất náo nhiệt ở ngoài thành, có điều Tần Kham đã triệu tập binh mã từ trước, ba vệ đã trình ra thế tất bại, nhưng bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước là phía sau, tên cẩu quan Tần Kham đó thu hoạch chiến công bình định, chí đắc ý mãn dẫn quân hồi kinh, trên đường xa liễn khâm sai của hắn nếu bị khẩu hỏa pháo công thành này bắn trúng, không biết sẽ nổ tung thành bao nhiêu mảnh."

Bình Luận (0)
Comment