Phản thôi!
Hai chữ Đơn giản, nhưng lại đẩy vận mệnh của mỗi người trong Thiên Tân tam vệ về phía một phương hướng không rõ.
Người nói câu này trốn trong đám người, không biết là ai nói, nhưng người đồng thanh phụ họa lại rất nhiều, trên giáo trường truyền ra những tiếng hét.
"Trái phải đều chết, chúng ta phản!"
Các Bách hộ và Tổng kỳ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, rút đao như không muốn sống lao vào trong đội ngũ dưới trướng.
Bọn họ không thể không liều mạng.
Vứt bỏ cơ cấu chấp pháp thô bạo của Hán Vệ không nhắc tới, Đại Minh hiện giờ có mấy phần tương tự với Tống Triều, người thống trị đặc biệt ưu đãi văn nhân sĩ phu, trên triều đình tranh chấp chết đi sống lại, nhưng mỗi người đều im lặng tuân thủ truyền thống" Chính trị Quân tử", tranh đấu triều đình đến cuối cùng, phe này rớt đài, xuống ngựa rồi, chỉ cần người tất bại này không phạm tử tội, bình thường mà nói đều là khách khách khí khí mời hắn rời khỏi triều đình, thậm chí đối thủ còn có thể ở ngoài đình mười dặm đưa rượu đưa tiễn, một chén rượu uống cạn rồi, ân oán bỏ hết, nếu người thất bại được triều đình ân phục, tiếp tục đấu tới trời đất đen kịt là được.
Nhưng đối với quân đội thì khác, Thái Tổ Chu Nguyên Chương dùng võ lập quốc, biết rõ sự trọng yếu và đáng sợ của quân đội, Hồng Vũ năm xưa chế định quân pháp khắc nghiệt tới dọa người, trừ "Mười ba luật năm mươi bốn trảm" Thế nhân đều biết ra, đáng sợ hơn là ở tội liên đới, một bách hộ dưới Thiên hộ phản, trảm Thiên hộ, một quân sĩ nào đó dưới bách hộ phản, trảm bách hộ.
Các quân sĩ trên Giáo trường vừa hét lên hai chữ "Phản thôi", các bách hộ liền quýnh lên. Đồng thời vào lúc quân sĩ Dưới trướng đưa ra lựa chọn, cũng là lúc bọn họ đẩy những tướng lãnh không có ý phản này ra đoạn đầu đài.
Đồng đội tướng sĩ Thường ngày cùng ăn cùng ngủ, lúc này tính mạng của gia đình mình không thể không đao kiếm chĩa vào nhau. Mấy tên bách hộ mặt trắng bệch vung đao bổ về phía quân sĩ kêu gào tạo phản dưới trướng, nhảy vào trong đám người, bị các quân sĩ sớm đã có chuẩn bị ùa lên, các bách hộ giống như người chết đuối trên biển lớn, giãy dụa mấy cái liền bị đao kiếm băm bổ, Chết thảm trong đám người.
Mấy tên đồng tri và thiêm sự trên Điểm tương đài sợ hãi, nhìn nhau một cái, không nói gì song đưa ra một lựa chọn rất ăn ý, vén vạt áo chạy ra ngoài giáo trường.
Tuyệt vọng nhất vẫn là mười lăm tên tướng lãnh Thiên hộ, bọn họ xem như là tướng lãnh cao cấp trong ba vệ, tay nắm binh quyền thật sự, có thể điều khiển tướng sĩ cũng chỉ có mười lăm người bọn họ, hệ thống chỉ huy của Thiên Tân tam vệ chính là do mười lăm người bọn họ tạo thành.
Đương nhiên, trừ mười lăm vị Thiên hộ còn có mười lăm vị phó Thiên hộ.
Giáo trường vừa loạn, mấy tên bách hộ bị quân sĩ trảm sát, đồng tri và thiêm sự thừa dịp loạn mà bỏ chạy, tàn cục còn lại chỉ có thể dựa vào ba mươi vị tướng lãnh cao cấp bọn họ tới thu thập, ngày sau triều đình sẽ xử trí bọn họ như thế nào. Lúc này bọn họ cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, trước hết áp chế phản loạn đã rồi tính.
Một Thiên hộ lập tức rút đao ra, lớn tiếng quát: "Không được phép làm loạn! Nghĩ về già trẻ lớn bé trong nhà các ngươi đi, các ngươi đây là đang lấy mạng cả nhà đấy! Triều đình bảo giết sạch các ngươi lúc nào? Những lời đồn ngu xuẩn như vậy, đúng là óc trộn phân lợn."
Phía sau một ánh đao sáng như tuyết lóe lên, làm lời nói của Thiên hộ tắt hẳn, Thiên hộ quay đầu lại, Kinh ngạc nhìn ra sau, thấy phó Thiên hộ cùng Thiên hộ sở vẻ mặt âm trầm, cương đao trên tay lóe ánh sáng lạnh lẽo, trên lưỡi dao là một dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống.
Sinh cơ nhanh chóng rút hết khỏi thân thể Thiên hộ, Thiên hộ nhếch miệng, muốn cười.
Phó Thiên hộ được hắn coi là cánh tay phải không ngờ cũng vào Bạch Liên giáo, ba vạn đại quân của sáu vệ đang đóng ở cách không tới mười dặm, các ngươi tạo phản thì có đường thoát sao?
Những lời này Thiên hộ không thể nói được, thân thể co giật, ngã vật xuống đất.
Một màn này bị hai mươi tám vị Thiên hộ và phó Thiên hộ khác thấy. Lập tức chấn động, đều rút đao, nhanh chóng tạo khoảng cách với người bên cạnh, cảnh giác nhìn nhau chằm chằm..
" Trong Các ngươi rốt cuộc còn có ai đã vào Bạch Liên tà giáo? Ba vạn đại quân Bên ngoài bao vây trùng trùng, các ngươi rốt cuộc là tạo phản hay là đi chịu chết?"
Một Thiên hộ họ Chu trong mắt lộ hung quang, cười lạnh nói: "Cái chúng ta vào không chỉ là Bạch Liên giáo, khởi sự có thành hay không, tất nhiên có người bảo..."
"Họ Chu, ngươi câm miệng! Nói thêm nữa là ngươi chết thật đó."
Hai mươi tám vị Thiên hộ và phó Thiên hộ khi nói chuyện nhanh chóng di dời vị trí, lập tức phân ra hai trận doanh, hai bên vung đao giằng co.
Trên Giáo trường càng lúc càng loạn, dưới điểm tương đài cũng càng lúc càng loạn, những tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.
Không biết giằng co bao lâu, hai mươi tám gã Thiên hộ và phó Thiên hộ đánh mắt ra hiệu cho nhau, ánh đao chợt lóe, không hẹn mà cùng xông về phía đối phương.
Trong một trạch viện cách thành Thiên Tân hơn ba mươi dặm, Tần Kham khểnh chân ngồi trong nhà, thủng thẳng phẩm trà.
Trạch viện này là một căn nhà bốn gian, là một vị hương thân nông trang ngoại ô lâm thời dọn ra. Ba vệ rục rịch, thành Thiên Tân hiển nhiên đã không an toàn, Tần Kham tất nhiên không ngốc ngồi ở trong thành chờ phản quân công thành bắt hắn, sau khi bố trí xong tất cả Tần Kham liền rời thành mà đi, ở trong căn nhà này.
Bốn phía nhà chật cứng Cẩm y Giáo úy và tướng sĩ của dũng sĩ doanh, từ biểu hiện mặt như đưa đám của chủ cũ nhà này khi đi cho thấy, phương thức đại biểu triều đình lâm thời trưng dụng căn nhà này của Lý Nhị nhất định không thế nào ôn nhu được.
"Hầu gia, Thiên Tân tam vệ ở đại giáo trường giao đã... phản rồi." Lý Nhị đứng trước người Tần Kham cung kính bẩm báo.
Tần Kham cười nhạt: "Quả nhiên phản rồi, lúc này thế cục của thế cục như thế nào?"
" Ba mươi Thiên hộ và phó Thiên hộ của Ba vệ đã sống mái với nhau, mười người chết, trong hai mươi người còn lại, tám người phản triều đình, mười hai người vẫn trung thành với triều đình, mười hai người này sau khi dừng đấu thì nhanh chóng thu nạp tướng sĩ không dám tạo phản, dẫn bọn họ một đường giết ra khỏi giáo trường giao tây, bởi vì quân tâm đại loạn, quân sĩ thủ hạ không nghe lệnh, mười hai vị tướng lãnh không lãnh binh tấn công phản quân, mà là dẫn tất cả quân sĩ chạy về phía ba vạn đại quân của sáu vệ, hơn nữa binh khí trong tay các quân sĩ cũng bị cưỡi chễ ra lệnh vứt lại, mọi người tay không hành quân tới sáu vệ, cũng phái khoái mã xin Chỉ huy sứ của sáu vệ tiếp nhận và phái người bẩm báo tình thế với Hầu gia."
Tần Kham cười nói: "Mười hai vị tướng lãnh này cũng sát phạt quyết đoán đấy, không hỗ đã lãnh binh nhiều năm, thủ pháp xử lý phản loạn rất lão luyện."
Lý Nhị nhếch miệng cười: "Chuyện liên quan tới đầu của họ, mười hai người này dám không cần mạng được ư."
" Binh mã của ba vệ còn trung thành với triều đình có bao nhiêu?"
"Giáo trường đại loạn, quân sĩ giết nhau, người bỏ mình tại chỗ tổng cộng hơn ngàn người, hơn trăm Cẩm y Giáo úy Hầu gia phái đi cũng chết và bị thương hơn nửa, quân sĩ mười hai vị tướng lãnh dẫn ra đội hình đã loạn. Tổng cộng hơn sáu ngàn người, Bạch Liên giáo đồ ở lại giáo trường và quân sĩ bị lôi kéo tổng cộng hơn sáu người, hai bên bằng nhau."