Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 570 - Chương 432: Tung Cờ Phản

Chương 432: Tung cờ phản

Trong lặng lẽ, tên đã lên dây!

Rất nhiều người đều đang chờ đợi, chờ ngày mâu thuẫn triệt để kích phát, không chỉ Bạch Liên giáo đồ đang ẩn náu trong Thiên Tân tam vệ đang chờ, Võ Hỗ đang chờ, Mã Tứ đang chờ, bao gồm cả Tần Kham cũng đang chờ, thậm chí ti lễ giám chưởng ấn Lưu Cẩn ở tận kinh sư xa xôi cũng đang chờ.

Mục đích của Mọi người không giống nhau, nhưng lại cùng chờ một sự kiện, sự kiện này ở trong lòng mọi người tựa hồ đã được ấp ủ rất lâu.

Mụng một tháng hai năm Chính Đức thứ hai, binh mã của ba phủ sáu vệ đã tập kết ở ba mặt tây, bắc, nam ngoài cửa thành Thiên Tân mười dặm, binh mã dựng trại đóng quân, ba mặt ngoài thành tiếng người ồn ào, vó ngựa rầm rập, bách tính trong thành đều biến sắc.

Chỉ huy sứ của sáu vệ nửa đêm một mình một ngựa vào thành, vào quan nha bái kiến khâm sai Tần Hầu gia, trong quan nha đèn đuốc cả đêm không tắt, cho đến khi trời gần sáng, sáu vị Chỉ huy sứ mới vừa rồi vội vàng ra khỏi quan nha, rời thành về doanh sắp xếp binh mã.

Bách tính trong thành đêm nay lo lắng bất an, đại quân triều đình binh tới dưới thành, bất kể là mục đích gì thì bách tính cũng là người sợ hãi nhất, lịch triều lịch đại tới nay, người thống trị luôn lấy bách tính ra làm đá kê chân, làm lá chắn thịt, làm vật hi sinh trước trận của hai quân. Quốc triều mấy ngàn năm, suy xét tới cùng, bách tính là khổ sở nhất, hôm nay đại quân áp thành, triều đình rốt cuộc muốn làm gì hai ngàn hộ bách tính của Thiên Tân?

Ban đêm, Thiên Tân cả thành không thể nghỉ ngơi, bởi vì Tần Kham ra lệnh giới nghiêm, các bách tính không dám ra khỏi cửa, lại càng không dám chạy trốn, cả một đêm, trong thành khắp nơi có thể nghe thấy tiếng khóc nỉ non của bách tính, tiếng nào cũng thê lương, vang vọng cả bầu trời đêm.

Tiễn bước sáu vị Chỉ huy sứ, Tần Kham một mình đứng trong hậu viện quan nha, nghe tiếng khóc nỉ non loáng thoáng từ bốn phía truyền lại, trong lòng cảm thấy xấu hổ áy náy.

"Cố chịu thêm một chút đi, đây là ngày cuối cùng rồi, qua hôm nay, các ngươi sẽ được sống những ngày tháng bình tĩnh như trước kia, trong tương lai không lâu, Có lẽ các ngươi còn có thể trở nên rất giàu có..."

Mùng hai tháng hai, Long Sĩ Đầu.

Cái gọi là "Long Sĩ Đầu", dân gian có rất nhiều cách nói, trong đó có một loại cách nói là Đường triều Vũ Tắc Thiên phế Lý lập Chu, nghịch thiên ý, chọc Ngọc Đế thiên đình giận dữ, giáng dân gian phải chịu đại hạn ba năm, bách tính nhân gian khổ không nói nổi, sinh linh đồ thán. Long vương mang lòng từ bi, không nhẫn tâm thấy cảnh này nên lừa Ngọc Đế lén lút cho nhân gian một trận mưa, Ngọc Đế tức giận, hạ lệnh đè long vương dưới núi, bách tính cảm kích ân trạch của long vương. Ngày ngày cầu nguyện với trời, Ngọc Đế cuối cùng cũng cảm động, vào ngày mùng hai tháng hai thả long vương, cho nên ngày này mới được gọi là "Long Sĩ Đầu" (Rồng ngẩng đầu).

Một khắc giờ mão, trong các Thiên hộ sở của Thiên Tân tam vệ tiếng kèn thổi vang, tiếng trống ầm ầm, các tướng sĩ tập kết. Các bách hộ điểm mão gọi tên, theo tiếng hạ lệnh của tướng lãnh Thiên hộ, ba vệ mười lăm Thiên hộ sở, tổng cộng hơn một vạn bốn ngàn tướng sĩ tới đại giáo trường ở tây giao Thiên Tân.

Tâm tình của Hơn một vạn người đều trầm trọng. Giống như trong lòng bị hòn đá ngàn cân đè ép, đến nỗi ngay cả hô hấp cũng không thông thuận.

Đêm qua tướng sĩ trong doanh vừa ngủ, liền nghe nói ngoài thành Thiên Tân ba vạn đại quân của sáu vệ tập kết hạ trại ở ba mặt, mà Thiên hộ sở Thiên Tân tam vệ, đại bộ phận được bố trí bên ngoài mấy hương trấn ở tây giao ngoài thành, từ vị trí địa lý hạ trại của đại quân sáu vệ cho thấy. Ba vạn đại quân không biết cố ý hay là vô tình, không ngờ lờ mờ kẹp doanh địa của các Thiên hộ sở Thiên Tân tam vệ ở giữa, theo quân sĩ nửa đêm đổi gác về doanh nói, doanh trại của ba vạn đại quân dầy đặc như sao trên trời, nhìn như không hề có kết cấu, nhưng kì thực phương hướng doanh trại nhắm tới hoàn toàn chỉ thẳng vào nơi đóng quân của mười lăm Thiên hộ sở Thiên Tân tam vệ.

Từ giờ tý đêm qua, quân tâm của Thiên Tân tam vệ đã xấu tới cực điểm, không ít quân sĩ không biết xuất phát từ mục đích nào mà đại náo doanh địa, lúc thanh thế lớn dần thì bị bách hộ và Thiên hộ hổn hển dẫn thân binh tới trấn áp, hơn trăm quân sĩ ra mặt đầu tiên đầu rơi xuống đất, hành động này tạm thời chấn nhiếp được tướng sĩ ba vệ, các tướng sĩ trầm mặc chống đỡ, nhưng mà trong sự trầm mặc, một loại không khí đáng sợ đang dần dần lan ra.

Đại giáo trường tây giao Thiên Tân.

Giáo trường là được xây dựng vào năm Vĩnh Lạc hai năm khi thành lập Thiên Tân tam vệ, lúc ấy Thiên Tân xây dựng rầm rộ, Công bộ thượng thư Hoàng Phúc xây công sự, Thiên Tân vệ Đô Chỉ Huy thiêm sự Lăng Vân và chỉ huy đồng tri Hoàng Cương dựng về, cuối năm đó, đại giáo trường tây giao có thế chứa hơn một vạn người được xây thành.

Tướng sĩ Ba vệ trước sau tập kết ở đại giáo trường đã là canh ba giờ mão, trời đã sáng choang.

Trên Giáo trường trống da trâu cực lớn được gõ vang, cũng chính là hiệu lệnh tụ binh điểm tướng trong quân, quân pháp mười ba luật năm mươi bốn trảm, trong đó có một điều là "Trống dừng mà không thấy người, trảm."

Trong Trầm mặc, hơn một vạn người không nhanh không chậm theo Bách hộ sở của mình mà xếp hàng, các tướng lãnh Thiên hộ bách hộ đồng loạt đứng phía trước đội ngũ, mặt không biểu tình nhìn chăm chú điểm tướng đài ở sườn đông giáo trường.

Ánh mắt Các tướng sĩ tụ tập ở điểm tương đài, lại kinh ngạc phát hiện, nhân vật thủ lãnh của Thiên Tân tam vệ, ba vị Chỉ huy sứ đại nhân hôm nay không thấy một ai, đứng trên đài, chỉ có ba gã chỉ huy đồng tri trong ba vệ, cùng với bảy tám gã chỉ huy thiêm sự.

Tâm tình của Các tướng sĩ càng trầm trọng.

Tụ binh điểm tướng, đại quân xuất phát, chuyện trọng yếu như vậy, ba vị Chỉ huy sứ một người cũng không thấy, hôm nay tất nhiên dữ nhiều lành ít.

Trong đám người phát ra tiếng ầm ĩ, rất nhiều người bật khóc rất to, liền bị đồng đội nhanh tay bịt miệng lại, tiếng rống biến thành những tiếng nức nở cực kỳ cực độ, lọt vào trong tai khiến tâm tình người ta càng thêm xót xa.

Trên Điểm tương đài, ba gã chỉ huy đồng tri nhìn nhau một cái, sau khi khiêm nhượng một phen, chỉ huy đồng tri Thiên Tân vệ Đổng Xuân bước lên trước hai bước, lớn tiếng nói: "Chư tướng sĩ, phụng điều động của Binh bộ triều đình, Thiên Tân tam vệ xuất phát tới Kế huyện khai hoang, các tướng lãnh Thiên hộ tập kết quân sĩ dưới trướng, trước tuyên mười ba luật năm mươi bốn trảm, rồi xếp hàng xuất phát theo thứ tự."

Giáo trường Hơn một vạn người, lời nói của Đổng Xuân tất nhiên không thể khiến mọi người nghe được hết, hắn nói rất chậm, mỗi câu ngắt dừng rất lâu, các Thiên hộ đều có Truyện lệnh binh đánh tiểu hồng kỳ nhắc lại mỗi một câu của Đổng Xuân lại cho mỗi một quân sĩ phía dưới.

Đổng Xuân còn chưa nói xong, trong đám người không biết từ đâu bỗng nhiên phát ra một tiếng hét: "Triều đình nếu lệnh cho chúng ta đi khai hoang, việc gì phải điều mấy vạn đại quân bao vây chúng ta, Đổng đại nhân, triều đình rốt cuộc đang rắp tâm làm gì?"

Đổng Xuân ngẩn người, tiếp theo giận dữ: "Là ai làm ồn? Ai đang làm loạn quân tâm? Đứng ra Cho ta!"

Đổng Xuân vừa dứt lời, trong đám người lại có một thanh âm khác truyền ra: "Trong quân sớm có lời đồn, nói Thiên Tân tam vệ vào Bạch Liên giáo, khâm sai triều đình muốn tru trừ cả ba vệ, tuyệt hậu hoạn cho triều đình một cách vĩnh viễn, khâm sai lấy cái này ra để giành công, cho nên khâm sai mấy ngày trước hạ lệnh xáo trộn biên chế của ba vệ, phái Cẩm Y vệ vào các bách hộ giám thị chúng ta, xin hỏi Đổng đại nhân, lời ấy có đúng hay chăng?"

Đổng Xuân giận dữ hét to: "Các Thiên hộ nghiêm! Rốt cuộc là ai đang làm loạn quân tâm, lôi ra bêu đầu thị chúng."

"Triều đình, hoàng đế ngu ngốc, đại thần á độc ác, coi tính mạng của quân sĩ chúng ta là cỏ rác, không tiếc dùng máu tươi của người vô tội để làm bước đệm cho tiền đồ, hôm nay tụ binh điểm tướng, rõ ràng là muốn tập kết chúng ta lại rồi đưa tới dưới đao của mấy vạn đại quân bên ngoài tàn sát, các huynh đệ, triều đình như vậy, chúng ta còn cần phải trung thành với nó hay không?"

Nghịch ngôn trắng trợn như vậy ra khỏi miệng, các quan viên trên điểm tương đài sắc mặt đại biến, đám người đông nghìn nghịt dưới đài càng lúc càng rối loạn, các bách hộ Thiên hộ quýnh đít, cầm vỏ đao xông vào trong đội ngũ, một trận trái quật phải quất, tiếc rằng loạn tượng đã xuất hiện, không thể đàn áp được nữa.

Đám người ầm ĩ rối loạn, càng lúc càng không khống chế được, làm một tướng lãnh bách hộ tính tình nóng nảy giận dữ rút đao, chuẩn bị thực hành quân pháp xử trí quân sĩ làm loạn thì lại bị quân sĩ từ bốn phương tám hướng đoạt lấy đao trong tay, đâm một phát, bách hộ phát ra một tiếng hét thảm, ngã vào vũng máu.

Bình Luận (0)
Comment