Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 569 - Chương 431: Mưa Gió Sắp Đến

Chương 431: Mưa gió sắp đến

Có nhân ắt có quả, nước bẩn Tần Hầu gia hắt mấy ngày, cuối cùng cũng thu được hiệu quả.

Chỉ là Tần Kham không ngờ, ngòi nổ kích phát lửa giận của bách tính toàn thành lại là Lý Nhị trong lúc vô ý chém nhầm một tên lưu manh.

Bất kể là thời đại nào, hậu quả chọc tới xã hội đen đều rất nghiêm trọng, Đại Minh cũng không ngoại lệ.

Theo tiếng gầm giận dữ của đám lưu manh, mười mấy người rất nhanh biến thành mấy chục người, mấy trăm người rồi cả ngàn người...

Cả thành sôi trào, phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập khẩu hiệu "Đuổi Bạch Liên, đập hương đường", Bạch Liên giáo lúc trước người gặp người thích, hôm nay đột nhiên thành chuột chạy qua đường ai thấy cũng muốn đánh.

Thành Thiên Tân loạn rồi, loạn rất vui vẻ.

Lưu manh phố phường thời này còn có một loại danh hiệu. đó là "Cáo phố chuột phường", bốn chữ này đã khái quát bản tính của bọn họ một cách rất hình tượng, bọn họ đầu cơ, giảo hoạt, không lỗ nào là không chui vào được, không gì không biết, rất nhiều tin tức ngay cả Cẩm Y vệ cũng không tra được, lưu manh phố phường biết hết, thường ngày quả phụ nhà ai thông dâm với ai, tiểu tử nhà ai trộm bạc của nhà giàu nào, công công nhà ai nhân lúc nhi tử ra ngoài, vụng trộm sờ mông con dâu, vân vân...

Những chuyện bát quái không ảnh hưởng tới toàn cục này, cáo phố chuột phường biết hết, một khi chọc giận bọn họ, sau khi bất chấp mọi giá, những thứ bọn họ biết này thành có chút chết người.

Ví dụ như con nhà ai vào Bạch Liên giáo, trong hầm hậu viện nhà ai lén cung phụng tượng Vô sinh lão mẫu, người nhà ai đêm khuya vắng vẻ lặng lẽ bày hương án đồ cúng bái thần tà giáo. Cẩm Y vệ thường ngày tìm họ hỏi chuyện thì những người này ấp úng nhìn trái nhìn phải không chịu nói, hôm nay đám lưu manh phố phường này vừa bị Lý Nhị va Thường Phượng kích thích, không đợi Cẩm Y vệ hỏi. Đoàn người này đã rầm rập giế tới nhà của Bạch Liên giáo.

Cát bay đá chạy, gà bay chó sủa, lông gà toán loạn, Bạch Liên như chó, nhất thời bị đuổi đánh túi bụi.

Lưu manh cuồn cuộn trong thành đi đầu, bách tính mù quáng đi theo, cơ nghiệp Bạch Liên giáo kinh doanh nhiều năm trong Thiên Tân một chiều mất hết.

Trong Quan đế miếu Ngoại ô.

Một cái tát rất vang làm mấy con chim tước đang kiếm ăn ngoài miếu bay mất.

Má phải Mã Tứ sưng vù, thành thành thật thật quỳ gối trước mặt Võ Hỗ, mặt như đưa đám nhưng không dám nói một câu.

Đại đương đầu Tây Hán Võ Hỗ nghiêm mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Mã Tứ không chút che giấu lộ ra vẻ kinh ghét.

"Đồ không ra gì! Chuyện gì đến tay ngươi cũng thành hỏng cả. Ngươi không phải nói Bạch Liên giáo trong thành Thiên Tân rất được dân tâm. Lên cao hô to một tiếng là bách tính hưởng ứng sao? Ngươi bây giờ còn dám nói những lời này với ta không?"

"Võ đại nhân, đại nhân! Là Tần Kham quá hèn hạ, việc này không oán tiểu nhân được, ai biết hắn ra chiêu nham hiểm như vậy. Quay ngược lại hất nước bẩn vào Bạch Liên giáo. Hắn.... Hắn đây là hãm hại, vu tội, cực kỳ vô sỉ."

"Câm miệng! Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói người khác vô sỉ à, biết Tần Kham là ai không? Thủ đoạn lợi hại của hắn ngay cả Lưu công công trong kinh cũng không thể không kính hắn ba phần. Ngươi là cái gì, dám đấu trí với hắn. Ngươi muốn tìm cái chết thì cứ tìm đi, đừng liên lụy tới ta và Lưu công công."

Mã Tứ ủy khuất cúi đầu: "Võ đại nhân giáo huấn rất phải, tiểu nhân vô năng, làm hỏng việc."

Võ Hỗ thở dài, nói: "Tần Kham thượng tấu triều đình, điều đại quân của sáu vệ ba phủ Hà Gian, Bảo Định, Chân Định, ba mặt binh vây Thiên Tân, quân tiên phong nhắm thẳng vào ba vệ, Tần Kham này không động thì thôi, động một cái là kéo lôi đình vạn quân, xuất thủ quả quyết tàn nhẫn, quả nhiên không thể khinh thường."

Mã Tứ nheo mắt, rụt rè nói: "Võ đại nhân, Thiên Tân bị vây, ba vệ... có phát động không? Quân sĩ Thiên Tân tam vệ vào Bạch Liên giáo chỉ có hơn ba nghìn người, nếu kích động tạo phản, cho dù hơn một vạn quân sĩ c ba vệ toàn bộ bị lôi kéo, đối trận với sáu vệ của ba phủ e là phần thắng cũng không cao, huống chi Tần Kham đã hạ lệnh xáo trộn biên chế của vệ sở, Bạch Liên giáo đồ trong ba vệ toàn bộ bị tan rã, lực lượng vốn đang tạp trung hiện giờ lại thất linh bát lạc, lúc này phát động thì chỉ thua chứ chẳng thắng nổi."

Võ Hỗ cười lạnh: "Mã Tứ, ngươi còn hy vọng Bạch Liên giáo thắng được triều đình ư? Ngươi đừng quên, hiện giờ ngươi là sở thuộc của Tây Hán triều đình, ngươi nên trung thành với hoàng thượng và Lưu công công, không phải là tổng đàn Kế châu các ngươi, lại càng không phải là Vô sinh lão mẫu."

Mã Tứ sợ hãi quỳ xuống: "Tiểu nhân không dám, tiểu nhân tuyệt không có suy nghĩ đại nghịch này."

"Mã Tứ, khi ta đến Thiên Tân đã từng nói với ngươi rồi, Bạch Liên giáo có thể thành sự hay không, là thua hay thắng, đối với Lưu công công mà nói thì không hề có ý nghĩa, mục tiêu của chúng ta là Tần Kham! Bạch Liên giáo tạo phản khởi sự, không quan trọng là bao nhiêu người, không quan trọng là thắng lớn hay nhỏ, chỉ cần chuyện ầm ĩ lên, bức cho Tần Kham ngồi không yên thì mục đích của chúng ta đã đạt được rồi, giá trị của Bạch Liên giáo chỉ có như thế, ngươi còn không hiểu ư?"

Mã Tứ như tỉnh ra: "Ý tứ của đại nhân là..."

" Long Sĩ Đầu mùng hai tháng hai, ngày Thiên Tân tam vệ tới Kế huyện thì tìm cơ hội khởi sự, công chiếm Thiên Tân, tự tay giết Tần Kham."

Tần Kham cầm một bức thư trên tay hồi lâu, Tần Kham đọc kỹ từng chữ, lúc này mới cất thư đi, khóe miệng lộ ra nụ cười.

"Vương Thủ Nhân đã thượng nhiệm ở Quý Châu Long trường dịch, tốt lắm." Tần Kham thì thầm.

Một quan viên bình thường không được thế nhân biết tới, một bề tôi bị đầy nghèo túng thất ý, nửa đời nhấp nhô, nửa đời khốn khó, nhưng không ai biết rằng, vị thánh hiền này mấy năm sau sẽ có tương lai rực rỡ cỡ nào.

Tần Kham nguyện ý đứng đằng xa, lặng lẽ nhìn hắn siêu phàm nhập thánh. Nếu có thể, khi hắn nguy nan, khi hắn hoang mang, không ngại vươn tay ra lặng lẽ đỡ hắn một cái, trong đầu người này chứa rất nhiều tư tưởng có ảnh hưởng cực lớn tới đời sau, những tư tưởng này là côi bảo của dân tộc, vì những côi bảo này, Tần Kham đã dùng phương thức của mình nhẹ nhàng phẩy một cái, không để bụi bậm dính vào.

Hiện giờ đã là năm Chính Đức thứ hai, bấm tay tính toán, Đại Minh trong mấy năm này chính là lúc rối loạn, Vương gia tạo phản, bách tính tạo phản, Thát tử bắt nạt, giặc Oa cũng đến khi dễ.

Tần Kham có chút mệt mỏi thở dài.

Thật sự cảm thấy quá mệt mỏi quá, cảm giác mình giống như con quay, vốn không muốn nhúc nhích, nhưng Lại bị một cây roi vô hình ra sức quất, bức hắn không thể không động.

Phía sau vang tới mấy tiếng khóc nức nở ủy khuất, cắt ngang cảm khái nhân sinh như tình thơ ý hoạ của Tần Kham.

Tần Kham quay đầu lại nhìn, tâm tình lập tức trở nên rất kém.

Lý Nhị và Thường Phượng đầu quấn vải trắng, trông như Alibaba, mặt sưng vù như đầu heo, nhìn bộ dạng thì cũng rất rắn rỏi, cố nén không khóc, đáng tiếc là sau khi bị người ta đánh, nước mũi giống như không ngăn được, cứ thế chảy xuống. Hai người dùng tay áo quệt lung tung, quệt xong lại chảy, chảy rồi lại quệt, thỉnh thoảng còn có thần lai chi bút, thở ra bóng nước mũi. Dẫn phát sự hồn nhiên đã mất nhiều năm của hai người. Hai mắt lộ ra vẻ ngây thưa, tựa hồ có một loại xung động muốn thổi cho bóng nước mũi thật to.

Tần Kham cảm thấy ghê ghê, cau mày, quay mặt đi không đành lòng nhìn họ nữa.

Ăn đòn thì quả thực là đáng để đồng tình, mà bị đánh tới đầu óc leng keng thì càng đáng được đồng tình hơn.

Tần Kham đang nghĩ xem có cần báo một cấp thương tàn cho hai thằng ôn này, phê chuẩn cho họ về hưu sớm, sau này ở nhà chơi bóng nước mũi, muốn chơi thế nào thì chơi.

"Khụ khụ!" Tần Kham ho khan hai tiếng.

Hai người vội vàng đứng nghiêm.

"Chuyện này làm không tồi, Lý Nhị, Thường Phượng, các ngươi càng vất vả công lao càng lớn, hiện giờ trong thành Thiên Tân, thanh danh của Bạch Liên giáo đã bị các ngươi phá hỏng rất triệt để, đám sát tài Bạch Liên giáo chẳng chẳng làm ra được động tĩnh gì nữa, hai người các ngươi có công, sau khi hồi kinh Bắc trấn phủ ti sẽ có ban thưởng."

Hai người mừng rỡ, mặc kệ cả người bị băng bó như bánh tét, gian nan quỳ xuống cám ơn Tần Kham đã ban thưởng, hai người vừa khom mình, thoạt nhìn tựa như hai miếng thịt heo bị quấn hỏng lòi thịt ra ngoài, nhìn vừa ghê người vừa khó coi đến cực điểm.

Tần Kham vội vàng cản lại.

"Nói nghe thử đi, hai người các ngươi sao lại biến thành thê thảm như vậy, tuy nói bản hầu thường xuyên cổ vũ mọi người rải nhiệt huyết, dũng cảm hiến thân quên mình vì triều đình...." Tần Kham liếc họ một cái, lại không đành lòng di dời ánh mắt, thở dài: ".... Nhưng nhị vị cũng làm thực sự quá rồi, nhìn nhiệt huyết mà các ngươi rải kìa, ít cũng phải nửa cân nhỉ?"

Nước mắt của Hai người lập tức ứa lên hốc mắt, hai má bầm tím ủy khuất run run mấy cái, lập tức đau tới rên hừ hừ.

Lý Nhị ai oán vô hạn phun ra một câu khẩu âm Thiên Tân: "Hầu gia, thuộc hạ đậu má rất xui..."

"Nói tiếng người!"

"Hầu gia, thuộc hạ thời vận không tốt, tự dưng gặp họa trời giáng, bị bọn đạo chích ám toán, cuối cùng nuốt hận Thiên Tân, đổ máu đầu đường."

Thường Phượng bụng đầy oán khí, không khỏi khóe mắt giật giật, khẽ nói thầm: "Chém người ngay cả đao cũng đéo nắm chắc, hoa lạ như vậy mà không đáng đánh à? Đáng thương cho ta tự dưng bị lãnh sẹo cùng, thật là oan uổng."

Lý Nhị trợn mắt lên, Tần Kham thấy hai người lại định cãi nhau thì không khỏi đau đầu xua tay: "Giữa Đồng liêu phải dĩ hòa vi quý, đừng làm tổn thương tới hòa khí, Lý Nhị, Thiên Tân tam vệ lúc nào thì tới Kế huyện khai hoang?"

"Hồi bẩm Hầu gia, ba vị Chỉ huy sứ bị bệnh, cũng may tâm họ vẫn hướng về triều đình, quân vụ của ba vệ vẫn không dám hoàn toàn buông tay, chỉ là không ngừng khẩn cầu triều đình phái giám quân ngự sử tới hiệp trợ quân vụ, được sự đồng ý của Hầu gia, ba vị Chỉ huy sứ đã thương lượng, ngày Thiên Tân tam vệ tới Kế huyện là vào giờ mão mùng hai tháng hai, sau khi điểm binh ở giáo trường ngoại ô thì, hơn một vạn bốn ngàn người sẽ lần lượt xuất phát."

Sắc mặt Tần Kham trầm xuống, chậm rãi nói: "Đại quân của sáu vệ ba phủ hiện giờ đến đâu rồi?"

" Đại quân của bốn vệ Hà Gian và Bảo Định cách Thiên Tân chỉ trăm dặm, hai là có thể hạ trại ngoài thành Thiên Tân, phủ Chân Định cách Thiên Tân xa hơn, chắc ba ngày sau là tới."

" Bạch Liên giáo đồ trong Ba vệ có phản hay không thì không biết, nếu muốn phản, tất phải trước mùng hai tháng hai, hoặc là.... Đúng vào mùng hai tháng hai! Mấy ngày nay Thiên Tân có lẽ sẽ có biến động lớn, Lý Nhị, truyền lệnh cho dũng sĩ doanh Tôn Anh, lệnh cho hắn giữ nghiêm phòng thành Thiên Tân, ban ngày tướng sĩ tuần, ban đêm giới nghiêm toàn thành, thời kì phi thường phải dùng cách quản lý đặc biệt, ai dám không tuân giới nghiêm giết không tha."

"Vâng."

Sắc mặt Tần Kham tựa hồ hòa hoãn lại, vỗ vỗ vai Lý Nhị: "Cẩm Y vệ càng phải thả lưới lớn, bắt cá lớn, ngoài sáng thì tuần phố, trong tối thì thăm dò nghe ngóng, trách nhiệm trọng đại, Lý Nhị, bản hầu hy vọng ngươi tiếp tục rải nhiệt huyết vì triều đình."

"Hầu... Hầu gia, thuộc hạ gần đây... hơi thiếu máu." Lý Nhị mặt sưng vù híp mắt lại thành một đường chỉ, trong đường chỉ là là những giọt nước mắt trong suốt đáng thương.

Bình Luận (0)
Comment