Đám người vừa rồi còn chém giết khiến trời đất đen kịt lúc này ngươi đấm ta một quyền, ta vỗ ngươi một chưởng, hi hi ha ha cười đùa.
"Lão Thường, làm không tồi." Lý Nhị hung hăng đấm Thường Phượng một quyền: "Nhìn một thân sát khí vừa rồi của ngươi, tư thế chém đao lão luyện, bộ dạng phản tặc rõ ràng, người không biết còn tưởng rằng ngươi trời sinh đã chính là nhân tài làm mua bán tạo phản, vừa rồi đao chém lão tử đó rất thâm, lưng lão tử sưng cả lên này, nói đi, thường ngày rốt cuộc là có bao nhiêu bất mãn đối với lão tử, định mượn chuyện ngày hôm nay để công báo tư thù à? Vừa rồi hình như còn mắng lão tử là chó nuôi, phải không?"
Thường Phượng nhếch miệng cười cười: "Không phải là diễn trò thôi à, Hầu gia đã phân phó, nếu đã diễn trò thì phải làm cho giống, chẳng những bộ dạng phải giống, còn phải bắt chước cả tâm lý và tính cách của nhân vật."
Lý Nhị tức giận đến mức hung hăng đá cho Thường Phượng một cước lảo đảo, cười mắng: "Tâm lý với chả tính cách con mẹ ngươi! Tiểu tử ngươi rõ ràng là muốn diễn giả làm thật giết chết lão tử, sau đó ngươi lại ngồi lên vị trí của ta có đúng không?"
"Lý Thiên hộ, ngươi cứ đổ oan cho ta."
"Tiếp sau còn mấy buổi diễn nữa, nên đổi sang lão tử đuổi giết ngươi, ngươi nhớ kêu thảm thiết một chút, vừa kêu vừa giãy dụa như lợn dưới đao đồ tể ấy."
"Rồi rồi, ngài bảo sao làm vậy."
"Còn nữa, lão tử cũng phải ở trước mặt bách tính chửi ngươi một tiếng 'chó nuôi'."
Thường Phượng bất đắc dĩ nói: "Ngài cứ tùy tiện."
"Còn ngươi thì vô cùng cao hứng đáp ứng một tiếng "Ôi"
"Họ Lý, lão tử thực sự hối hận vừa rồi sao không thực sự một đao chém chết ngươi."
Không theo lý ra bài chính là loại người như Tần Kham.
Người bình thường bị nói xấu, phần lớn sẽ giận tím mặt, người tự biện có, người chửi mắng ầm ĩ có, người hàm dưỡng tốt thì tức ở trong lòng, bên ngoài thì cố nặn ra nụ cười, nói một câu "lời đồn dừng ở trí giả", sau đó thì cố gắng bày ra tư thế trí giả, về nhà đóng cửa lại, một mình đập đầu vào tường mà khóc.
Tần Kham khác, không tức cũng không giận, hắn dùng phương thức của mình để trả thù lại.
Phương pháp trả thù rất đơn giản, biện giải không được thì dứt khoát thôi không biện giải nữa, ai vu oan cho ta thì ta vu oan lại hắn, ta đã ô uế thì ngươi cũng đừng mong sạch sẽ.
Thế là, Tần Kham và Bạch Liên giáo ở Thiên Tân bắt đầu một trận đấu pháp, nói dễ nghe thì cái này gọi là dư luận chiến, nói khó nghe thì chính là hắt nước bẩn vào nhau.
Thành Thiên Tân cùng trong một ngày xảy ra sáu sự kiện giết người, hung thủ đều là "Bạch Liên giáo đồ", người bị giết đều là "Bách tính Bình dân", lý do giết người rực rỡ muôn màu, người cự tuyệt nhập giáo giết, không nộp tiền nhan đèn giết, lý do kỳ quái nhất, một bách tính nào đó mỉm cười với Cẩm y Giáo úy tuần phố, vị nhân huynh thích cười này sau hai canh giờ - chết.
Từng vụ huyết án, tựng cỗ thi thể được khiêng vào quan nha, từng đám hung đồ Bạch Liên giáo hung thần ác sát.
Không khí khủng bố càng lúc càng đậm ở trong thành, các bách tính cuối cùng phát hiện, Bạch Liên giáo vẻ mặt ôn hoà ngày xưa đã trở nên hoàn toàn xa lạ, bọn họ trở nên giống như những con chó điên, lộ ra răng nanh với bách tính trong thành Thiên Tân, ngược lại, từng đội Cẩm y Giáo úy vẻ mặt nghiêm nghị tuy rằng vẫn lạnh lùng cứng rắn như cũ, thái độ đối với bách tính vẫn ác liệt như cũ, nhưng lại chưa từng tạo thành thương tổn thực chất cho bách tính.
Cán cân Triều đình và Bạch Liên giáo trong lòng bách tính cũng dần dần nghiêng đi....
Tần Hầu gia một tay đẩy mây dàn mưa, làm Thiên Tân phong vân biến sắc, hình tượng của Bạch Liên giáo trong mấy ngày liền có thay đổi lớn, một đám nhà cách mạng có lý tưởng có tiết tháo lập tức biến thành đám lưu manh cầm đao đứng bên đường thu phí bảo hộ, ai ai cũng muốn giết.
Các Bách tính e ngại mà không dám nói. Cho tới cuối cùng, trong quá trình Tần Hầu gia hắt nước bẩn vào Bạch Liên giáo xảy ra một sự kiện, chuyện này trở thành bước ngoặt chuyển bách tính từ e ngại đến phẫn nộ.
Công thần của Chuyện này là Lý Nhị.
Lý Nhị là một nhân tài, ưu điểm lớn nhất của nhân tài này chính là làm người rất thực tế.
Người thực tế bình thường không biết diễn trò, diễn cái là hỏng ngày.
Lý Nhị là Cẩm Y vệ Thiên hộ, Thường Phượng là phó Thiên hộ, với chức quan của hai người, tất nhiên không cần phải tự mình xách đao tuần phố, cho nên trong mắt bách tính Thiên Tân, Lý Nhị và Thường Phượng đều là lạ mặt, loại chuyện diễn trò này, tất nhiên chỉ có thể do mặt lạ diễn.
Lý Nhị và Thường Phượng thay đổi xiêm y, đổi thân phận, Thường Phượng thành bách tính bị đuổi giết. Lý Nhị thì thành lưu manh Bạch Liên giáo hung thần ác sát.
Thế là một đám Bạch Liên giáo đồ do Lý Nhị cầm đầu vung đao, đuổi giết Thường Phượng trong thành Thiên Tân, lần đầu tiên sắm vai phản tặc, Lý Nhị cực kỳ hưng phấn, giơ đao cao hứng phấn khởi đuổi theo, Thường Phượng thì ở phía trước vẻ mặt kinh hoàng chạy trối chết.
Diễn thì rất tốt, nhưng cuối cùng lại diễn hỏng.
Dựa theo trình tự đã hẹn trước. Thường Phượng chân lảo đảo vấp ngã, Lý Nhị xông lên bổ đao xuống, trước mặt bách tính đang vây xem "Giết" hắn, rồi nói vài ba câu hung tợn cho hợp với hoàn cảnh, hắt nước bẩn vào Bạch Liên giáo, phim sẽ đến đây là hết.
Ai ngờ Lý Nhị đang cao hứng vung cương đao, tay lại cầm không chắc, đao bay vút đi.
Phập một cái, Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, đao của Lý Nhị cắm thẳng vào đùi một bách tính đang vây xem. Trong chớp mắt máu chảy như suối, đây chính là máu thật hàng thật giá thật.
Người bị hại hét thảm một tiếng, làm các Cẩm Y vệ đang diễn trò da đầu tê dại, có chút hoang mang nhìn Lý Nhị.
Lý Nhị chưa kịp phản ứng thì mười mấy hán tử bên cạnh người bị hại bỗng nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt bất thiện vây đám người Lý Nhị lại, lại nhìn mặt mũi và cách ăn mặc của người bị hại và người đang vây xem, bộ dạng cà lơ phất phơ, Lý Nhị cảm thấy căng thẳng, không ổn rồi.
Nhóm người đang bao vây Lý Nhị này ở Đường triều có cái tên rất êm tai, thời ấy mọi người thường gọi họ là "Hiệp khách", nói là "Hiệp khách", kì thực công việc là tụ tập gây gổ, đánh bạc, dọa dẫm bách tính.
Lịch sử đang phát triển thời đạiđang tiến bộ, tên của du hiệp dần dần thay đổi, đương nhiên, tính tình của tính tình rất cố chấp, không thay đổi một chút nào, theo trăm ngàn năm qua triều đại thay đổi, danh hiệu du hiệp cũng qua thương hải tang điền, khiến người ta thổn thức, về sau mọi người gọi bọn họ vì lưu manh, vô lại, côn đồ, bọn thất nghiệp, vân vân...
Loại người này thích cậy mạnh, nóng nảy liều mạng, chuyện giết người phóng hỏa gì cũng đều dám làm, thật sự là nhân tố cực kỳ không ổn định của xã hội Đại Minh hài hòa.
Cảm giác Ngộ thương lưu manh rất không tốt, cảm giác bị một đám không tốt thần sắc bất thiện bao vây lại càng không tốt, thường ngày khi mặc quan phục, Lý Nhị sao phải sợ họ? Bình thường đều là đám người này dập đầu gọi đại gia trước, song mà hôm nay...
Hôm nay thì khác, hôm nay thân phận của Lý Nhị là đầu mục Bạch Liên giáo, hơn nữa thân phận này không thể lộ tẩy, lộ cái là nước bẩn Hầu gia và bọn họ hắt Bạch Liên giáo mấy ngày nay biến mẹ thành nước sạch.
Một lưu manh Cầm đầu đi đến trước mắt Lý Nhị, cách rất gần, cơ hồ mũi chạm mũi.
Lưu manh há cái miệng thối như cứt ra, mang theo khẩu âm địa phương Thiên Tân nồng đậm.
"Đù má ý gì đây? Ngươi chém người của ngươi, cầm đao đâm huynh đệ ta là ý gì? Ngươi muốn gì?"
"Chúng ta... Là Bạch Liên giáo..." Lý Nhị muốn phát hỏa rồi, đường đường là Cẩm Y vệ Thiên hộ bị lưu manh bao vây, thật sự là một chuyện uất ức.
Lưu manh cười nhạo: "Đù má vô pháp vô thiên nhỉ, ngươi tưởng Bạch Liên giáo các ngươi là nha môn triều đình à? Nói sao mừ quang minh chính đại thế, ta thực sự nghĩ không thông, triều đình cấm các ngươi hơn một trăm năm, càng cấm các ngươi càng ngông nghênh, dám cả ra phố giết người, chúng ta cũng làm mua bán bắt nạt bách tính, giờ bảo chúng ta phải làm sao đây? Nhìn huynh đệ ta kìa, không trêu ai không chọc ai, đang xem náo nhiệt thì bị các ngươi cắm cho một đao, oan thấu trời xanh, nói đi, vừa rồi có phải cắm vô cùng thỏa mãn không?"
Lý Nhị dở khóc dở cười....
Thường Phượng bị đuổi giết cũng mất hứng, lắm lời với đám lưu manh này làm gì, chậm trễ thời gian lát về Hầu gia lại mắng cho.
Thường Phượng tính nóng, đây cũng là nguyên nhân hắn sau khi làm tới phó Thiên hộ vẫn chậm chạp không thể thăng quan.
Thường Phượng vốn đang nằm dưới đất bày ra tư thế đợi bị giết thì lồm cồm bò dậy, chộp lấy đao trong tay "Bạch Liên giáo đồ", dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thường Phượng đâm vào đùi một lưu manh từ đằng trước ra đằng sau.
Tên lưu manh đang Ba hoa lập tức giận tím mặt: "Á đù ý gì đây? Kẻ giết người và người bị giết đều đâm lén chúng ta, tưởng chúng ta yếu đuối hiền lành thì dễ bắt nạt à! Các huynh đệ, tẩn hắn."
Đám lưu manh đều giận dữ ùa lên, gạch đá ném tới tấp về phía đám người Lý Nhị Thường Phượng.
Đương phố trở nên hỗn loạn, trong đám người không biết là tên lưu manh nào bỗng nhiên gào to: "Đuổi Bạch Liên, đập hương đường, đuổi đám gia hỏng gây họa cho phố phường này khỏi Thiên Tân."
Những lời này đã làm lửa giận tích tụ đã lâu trong thành Thiên Tân bùng cháy.