Thạch Đầu đã chết, một Bạch Liên giáo Bạch Liên giáo bình thường, tới chết vẫn còn hướng tới chân không gia hương, rất tin Vô sinh lão mẫu.
Cát lão ngũ rơi lệ nhìn chằm chằm Đường Tử Hòa: "Đường cô nương, mai phục lần trước ngươi vẫn nghĩ là Mã Tứ bố trí sao?"
Đường Tử Hòa khóc như hoa lê trong mưa, ánh mắt có một loại bối rối không biết phải làm sao, cắn chặt răng nói: "Đúng! Chính là Mã Tứ bố trí! Ta và hắn kết thù lớn nhất, chúng ta phản Bạch Liên, hắn tiếp nhận hương đường Thiên Tân, có năng lực điều động nhân thủ..."
Cát lão ngũ lớn tiếng quát: "Đường Tử Hòa! Ngươi tỉnh lại đi! Chúng ta kết thù với ai lớn nhất? Không phải Mã Tứ, là triều đình! Là Tần Kham! Chúng ta mấy năm nay làm mua bán phản triều đình, triều đình mới là kẻ địch lớn nhất một lòng muốn dồn chúng ta vào chỗ chết!"
Đường Tử Hòa mím môi, lắc đầu nói: "Không, Tần Kham sẽ không làm như vậy! Hắn muốn đẩy ta vào chỗ chết, chỉ cần ra lệnh đóng kín cửa thành là được, việc gì phải tối nhiều công sức đón lõng chúng ta ở trong rừng cây ngoài thành?"
"Tốt nhiều công sức là để một lưới bắt hết chúng ta, hắn không chỉ muốn giết một mình ngươi, Đường Tử Hòa, ngươi luôn là người thiện mưu lược nhất, ngươi làm sao vậy? Chuyện rõ ràng Như vậy bày ra trước mắt mà ngươi không ngờ lại không nhìn ra? Chẳng lẽ đúng như Mã Tứ nói, ngươi đã nảy sinh tình ý với Tần Kham? Trong Quan nha không hạ sát thủ với hắn, quả thật là vì cố kỵ nghiệp lớn của chúng ta, hay là... Ngươi không nỡ giết hắn?"
Một câu đã đâm thủng giấy cửa sổ mỏng manh, Đường Tử Hòa cả người run lên, vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn chằm chằm Cát lão ngũ, mắt đẹp ánh ra sát khí.
"Cát lão ngũ, Đường Tử Hòa ta dẫn các huynh đệ vào sinh ra tử mấy năm nay, ngươi cảm thấy ta là loại người không để ý tới đại nghĩa ư? Trong Quan nha không xuống tay với Tần Kham, là vì trước mắt thế cục Thiên Tân rất loạn, Bạch Liên giáo loạn trong giặc ngoài, nếu giết khâm sai Minh đình, triều đình tất nhiên sẽ hưng binh trả thù, tổng đàn phái một Mã Tứ tới đã khiến hương đường Thiên Tân chúng ta bất ổn, giờ mà còn đi chọc triều đình, chúng ta tất sẽ gặp tai ương ngập đầu."
Đường Tử Hòa cắn môi nói một hồi, nước mắt lại tí tách rơi.
Chuyện Thế gian, ngôn ngữ có thể giải thích tất cả, nhưng ngôn ngữ có thể lừa người, song có thể dối lòng chăng?
Cát lão ngũ và mấy tên lão đệ huynh nghe Đường Tử Hòa giải thích, vẻ mặt lại càng lúc càng thất vọng.
Tập thể này đã tiếp cận ranh giới sụp đổ rồi.
"Cát lão ngũ, các ngươi không tin ta ư?" Đường Tử Hòa chỉ cảm thấy đau lòng, lúc trước phản Bạch Liên giáo, cơ nghiệp mấy năm gây dựng nói bỏ là bỏ, khi đó nàng ta cũng chưa từng đau đớn như vậy.
"Đường cô nương, chúng ta là không tin triều đình! Tỉnh táo lại đi, nhiều huynh đệ như vậy không nói hai lời giao mạng cho ngươi, chỉ cầu ngươi ít nhiều yêu quý mạng của các huynh đệ một chút, chúng ta là phản tặc, cả đời cũng không thay đổi được thân phận, đối với một đại quan triều đình lại nảy sinh tình ý, ngươi không biết là rất hoang đường sao?" Cát lão ngũ vô cùng đau đớn nói.
Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Luôn miệng nói là Tần Kham mai phục, Cát lão ngũ, chứng cớ đâu?"
Một mũi tên mang theo vết máu loang lổ xuất hiện trước mắt Đường Tử Hòa. Bàn tay cầm mũi tên của Cát lão ngũ khẽ run.
Đây là một mũi tên được chế tác rất tiêu chuẩn, thân tên đen xì, dài hai thước chín tấc, phần lông vũ ở đuôi tên chế tác rất tinh tế, sát khí lẫm nhiên.
Quân nhân liệp hộ Dân gian phần lớn là có tên người chế tạo tên, nhưng mà làm được tinh xảo chi tiết như vậy lại chỉ có cục chế tạo kinh sư, chuyên cung cấp tên chế thức cho đoàn doanh hoàng thành Hán Vệ dùng - điêu linh vũ tiễn.
Đường Tử Hòa nhìn chằm chằm mũi điêu linh vũ tiễn đen xì này, tim như chìm vào vực sâu.
"Tần - Kham."
Rừng núi vang vọng tiếng hét tan nát cõi lòng của Đường Tử Hòa.
Cùng ngày, văn thư điều động của Binh bộ phát tới ba phủ Hà Gian, Bảo Định, Chân Định, quân lệnh khẩn cấp, Chỉ huy sứ của ba phủ tổng cộng sáu vệ sở sau khi nhận được điều lệnh của Binh bộ, không dám chậm trễ, điểm đại quân dưới trướng, chậm rãi xuất phát tới Thiên Tân.
Hơn ba vạn quân sĩ của Sáu vệ dùng ba mặt tây, bắc, nam hình thành trạng thái bao vây trên quân sự đối với Thiên Tân, trừ Bột Hải phía đông, thành Thiên Tân đã bị triều đình bao vây chặt chẽ, trong lặng lẽ, Bắc Trực Đãi Đại Minh không khí chiến tranh dầy đặc, sát khí khắp trời.
Đại quân của sáu vệ khi còn cách Thiên Tân hai trăm dặm, ba vị Chỉ huy sứ của Thiên Tân tam vệ bị bệnh rất đúng lúc, cũng rất thống nhất, toàn bộ bị phong hàn, thuốc kê cũng giống hệt nhau, ba phần thuốc đều mua cùng một chỗ, lấy với giá bán sỉ. Trong thành Thiên Tân, các bách tính vẫn sống những ngày tháng không bình tĩnh.
Bất kể là sống những ngày tốt hay xấu thì miệng người vẫn không thể ngậm mãi được, đề tài người hữu tâm chế tạo càng lúc càng rầm rĩ, lời đồn càng truyền càng thật, tin tức khâm sai Tần Hầu gia muốn xóa bỏ thành Thiên Tân, còn muốn hạ sát thủ chém đầu toàn bộ tướng sĩ của ba vệ hòng lấy quân công truyền bá huyên náo.
Bách tính cả thành hoảng sợ bất an, sống đã mấy đời trong cái tòa thành nhỏ này, các bách tính đa quen với cuộc sống bình tĩnh, cho dù nghèo khó, nhưng cũng biết đủ. Con người khó rời cố thổ, lời đồn trong thành nổi lên khắp nơi, bỗng nhiên truyền ra khâm sai đại nhân muốn di dời bách tính cả thành.vứt bỏ cả một tòa thành Thiên Tân đang yên ổn, làm các bách tính lập tức cảm thấy phi thường phẫn nộ.
Thành Thiên Tân lại bắt đầu rung chuyển bất an.
Trong không khí u ám. Trong thành bỗng nhiên xảy ra một chuyện quỷ dị.
Mưa xuân rơi cả mấy ngày, trên đường không có bóng người, tiểu thương tốp năm tốp ba tránh mưa dưới mái hiên cửa hàng mặt phố, nhìn bầu trời âm trầm, buồn bã thở dài, không biết là thở dài về tiền đồ của mình hay là người nhà.
Một tiếng hét như heo bị chọc tiết phá vỡ sự yên tĩnh của trời mưa xuân.
"Giết người - Bạch Liên giáo giết người rồi! Cứu mạng." Tiếng kêu vừa phát ra liền im bặt.
Bách tính đang trú mưa dưới mái hiên ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, thấy một hán tử đầu buộc khăn trắng tay múa một thanh cương đao sáng rực như tuyết, vết máu trên lưỡi đao rất chói mắt, thuận theo lưỡi đao chảy xuống mặt đường lầy lội.
Mấy người ăn mặc như bách tính thì chạy trối chết phái trước, trên khuôn mặt đẫm máu là một mảng kinh hoàng tuyệt vọng, vừa chạy vừa hô cứu mạng, phía sau là một đám hán tử dũng mãnh xách đao lướt nhanh qua họ, vẻ tàn ác trong mắt chợt lóe, một đao chém xuống, bách tính chạy cuối hét thảm một tiếng, ngã vào bùn đất, máu tươi túa ra xen lẫn với nước bùn, tạo thành một cảnh tượng khiến người ta nhìn thấy mà ghê người.
Các bách tính đang trú mưa Dưới mái hiên thấy một màn này đều kinh hồn táng đảm, muốn chạy nhưng lại sợ bị hung đồ Bạch Liên giáo không phân tốt xấu cũng giết cả bọn họ, mọi người sợ tới mức đứng ngơ ngác dưới mái hiên, không dám động đậy.
Trong ngươi chạy ta đuổi, hán tử Bạch Liên giáo cuối cùng đã một đao chém chết bách tính đang chạy trối chết, một Bạch Liên giáo đồ mặc áo đen cầm đầu hung tợn nhổ một bãi nước bọt xuống thi thể đang nằm dưới đất: "Đồ chó nuôi, vào Bạch Liên giáo chúng ta không nộp tiền nhan đèn, tưởng hương đường Bạch Liên giáo là nhà từ thiện à?"
Bách tính Dưới mái hiên lập tức kinh ngạc vạn phần.
Bạch Liên giáo trong thành Thiên Tân sớm đã nổi tiếng, bách tính bất kể hợp pháp hay là phi pháp, ai đối với bọn họ tốt thì theo người đó, mấy năm nay luôn có láng giềng nói lão đại lão đại lão Nhị Lý gia vào hương đường, bách tính nghèo khó trong thành thỉnh thoảng thỉnh thoảng nhận được gạo thóc cứu tế của Bạch Liên giáo, nhưng mọi người chưa từng nghe nói Bạch Liên giáo không ngờ thu tiền nhan đèn của bách tính.... Chẳng lẽ hiện giờ quy củ của Bạch Liên giáo thay đổi rồi à?
Trong hoang mang, cuối phố truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, hán tử áo đen khinh miệt quay đầu lại nhìn, cười nói ha ha: "Cẩu quan binh lại tới bắt chúng ta, các huynh đệ, té thôi."
Cẩm y Giáo úy Tuần phố chạy đến hiện trường án mạng, thấy thi thể nằm trong đống bùn, thở dài tiếc hận, một đội tiếp tục đuổi theo Bạch Liên giáo, một đội khác thì vội vàng thu liễm thi thể trên đất.
Một người bộ dạng Tổng kỳ lườm bách tính đang xem náo nhiệt, như có thâm ý thở dài: "Thế nhân ngu xuẩn, luôn cho rằng Bạch Liên giáo là thứ tốt lành, hết đám này tới đám khác như không muốn sống vào hương đường, bái lão mẫu, còn liên tục chửi bới triều đình, nói tốt cho Bạch Liên giáo, người ta đã muốn chết, có cản cũng chẳng cản được! Đưa những người này vào quan nha, lát nữa tìm khổ chủ, không có gia quyến thân nhân thì đưa ra ngoài thành đào cái hố chôn đi."
Bạch Liên giáo Giết người tới đi như gió, Cẩm Y vệ thu thập tàn cục cũng tới đi như gió, trong thời gian hai nén hương, trên đường lại khôi phục yên tĩnh, bách tính đứng dưới mái hiên vẻ mặt đờ đẫn nhìn vết mau còn lưu lại trên đất, vết máu đỏ sẫm rất bắt mắt, các bách tính ngơ ngác nhìn nhau, một cỗ hàn ý từ trong đáy lòng chợt nảy sinh.
Năm sáu cỗ thi thể được khiêng vào tiền viện quan nha, cửa lớn nha môn vừa đóng, các thi thể bỗng nhiên như cá chép nhảy dựng lên, không khí đang yên lặng bỗng biến đổi, người khiêng và người được khiêng đều cười ha ha.
Chẳng bao lâu sau, hơn mười hán tử vừa rồi đóng giả Bạch Liên giáo cũng thay một thân xiêm y sạch sẽ lặng lẽ lẻn vào trong viện.