Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 566 - Chương 428: Bầu Trời U Ám (2)

Chương 428: Bầu trời u ám (2)

Không ngờ Đới công công rất thiếu kiên nhẫn, thấy Tần Kham mãi không tỏ thái độ, thế là tam tỉnh ngô thân, sau khi rút kinh nghiệm xương máu, đoán Tần Hầu gia tính tình thực tế, không thích loại chỉ giỏi nói, thế là dứt khoát làm ra chút thành tích cho Tần Hầu gia xem, tương lai khi há miệng xin tiền cũng vững tâm hơn.Mua ebook truyện giá rẻ tại: v

Cho nên Đới công công nhiệt tình vì lợi ích chung đầu óc nóng lên, làm ra chuyện này hoang đường đồng thời tăng phái hơn một ngàn mật thám Đông Hán tới Thiên Tân.

Chuyện đau đầu còn chưa giải quyết, Đới Nghĩa lại chạy đến tạo thêm phiền cho hắn, Tần Kham cảm thấy rất đau đầu.

Lý Nhị cẩn thận nói: "Hầu gia, đầu lĩnh của Đông Hán lần này là hai vị chấp sự, hơn nữa đềulà thái giám, xem ra là người thân cận bên cạnh Đới công công, lúc này bọn họ cũng phát hiện mình làm sai rồi, đang quỳ gối ở tiền viện chờ Hầu gia trách phạt."

"Trong thành lưu lại hai trăm thám tử Đông Hán, bọn còn lại thì bảo cút đi, Lý Nhị ngươi ra ngoài gõ hai thái giám đó một trận, lần này tra bắt Bạch Liên giáo không phải là chuyện nhỏ, tin tức tra được nếu dám giấu diếm, không cần phải thông báo gì cho Đới Nghĩa, bản hầu sẽ đốt đèn trời họ ngay tại chỗ."

Lý Nhị cười âm hiểm vâng dạ, tiếp theo sắc mặt nghiêm lại, thấp giọng nói: "Hầu gia, chuyện xáo trộn biên chế của ba vệ đã bắt đầu tiến hành, ba vệ có chút xao động, gián điệp Cẩm y Giáo úy báo lên tin tức, tướng lãnh như Thiên hộ bách hộ của ba vệ cũng có chút bất mãn, ngại hung danh của Hầu gia và sự uy hiếp của triều đình. Khụ, thuộc hạ lỡ lời, là uy danh của Hầu gia, tướng lãnh các cấp không oán trách, cũng không dám công nhiên đối kháng."

Tần Kham gật gật đầu: "Có thể lý giải, dù sao chạm tới lợi ích của bọn họ, có điều ổn định ba vệ là quan trọng nhất, vả lại Bạch Liên giáo đã thẩm thấu vào ba vệ, ba vị Chỉ huy sứ có lẽ là trong sạch, nhưng bách hộ Thiên hộ phía dưới có cấu kết với Bạch Liên giáo hay không thì khó mà chắc được, biên chế không xáo trộn, ba vệ tất sẽ phản, các tướng lĩnh có bực tức tới mấy thì bản hầu cũng quyết định không thay đổi."

"Hầu gia, các tướng lĩnh tuy rằng không dám công nhiên đối kháng, nhưng quân doanh của ba vệ và bên trong thành thị Thiên Tân thì lời đồn đã bay đầy trời."

" Lời đồn thế nào?"

"Lời đồn nói Hầu gia vì trảm thảo trừ căn Bạch Liên giáo Thiên Tân, không chỉ thượng tấu triều đình xoá bỏ thành Thiên Tân, hơn nữa còn còn định xử tử toàn bộ một vạn bốn ngàn quân sĩ của ba vệ, tấu xưng với triều đình là Bạch Liên tạo phản, Hầu gia bình định chém đầu hơn vạn, nói Hầu gia muốn dùng hơn một ngàn cái đầu người này lên để tranh công tấn tước với triều đình."

Tần Kham ngẩn người, tiếp theo trong lòng tức giận: "Ta có xấu xa vậy không? Thành Thiên Tân nằm giáp Bột Hải, cũng là hải cảng thiên nhiên, lại là tấm chắn của kinh sư, vị trí trọng yếu, ta sao có thể xóa bỏ nó? Xử tử hơn một vạn người của ba vệ lại càng vớ vẩn, không nói đến tướng lãnh của ba vệ đều là triều đình phong, chỉ triều đình kinh sư thôi cũng đã có bao nhiêu ánh mắt đ nhìn chằm chằm vào ta, ta nếu làm bậy như vậy, sau khi hồi kinh làm sao mà sống?"

Lý Nhị cười gượng nói: "Hầu gia, lời đồn từ trước đến nay đều là vớ vẩn nực cười, nhưng mà bách tính không phải trí giả, dưới sự nghe nhầm đồn bậy, lời đồn có vớ vẩn tới mấy lọt vào tai bách tính cũng đều cực kỳ đáng tin, miệng nhiều người xói chảy vàng, ba người thành hổ, cổ kim người thành đại sự, đều là dùng lời đồn để lừa lường gạt bách tính, tăng thanh thế."

" Nói tới cổ vũ thanh thế, lời đồn trong thành trừ mắng ta ra, hình tượng của Bạch Liên giáo nói vậy chắc càng rực rỡ hơn chứ?" Tần Kham cười hỏi.

" Hầu gia đoán rất đúng, lời đồn còn nói, Bạch Liên giáo tuy không được triều đình dung thứ. Nhưng mấy năm nay ở Thiên Tân ban ơn cho bách tính, cứu tế thóc gạo, trừ bạo giúp kẻ yếu, những chuyện họ đã làm cho bách tính, ai nấy đều thấy. Còn có rất nhiều lời nói đại nghịch bất đạo, thuộc hạ không dám nói, Hầu gia, những lời đồn này lưu truyền đã mấy ngày trong quân và trong thành, đúng vào lúc Hầu gia xáo trộn biên chế của ba vệ. Quân tâm và dân tâm của Thiên Tân đã có dấu hiệu bất ổn."

"Đây đại khái là Bạch Liên giáo để khởi sự mà làm ra một cú cuối cùng." Tần Kham thở dài, lập tức trên mặt hiện lên một nụ cười tà dị: "Lý Nhị, ngươi đi làm một chuyện cho bản hầu, phá những lời đồn này?"

"Chuyện gì?"

"Đương nhiên là một chuyện rất lương thiện rồi."

Một trận mưa xuân đầu tiên triền miên như tơ, dưới bầu trời âm u, năm sau lữ nhân tình trạng nhếch nhạc tập tễnh đi trên đường mưa lầy lội.

Cầm đầu là một nữ tử, nàng ta mặt trắng nõn, dung mạo khuynh thành, nhưng trong mắt lại là vẻ lạnh lùng và đờ đẫn, chính là Đường Tử Hòa sau khi trúng mai phục của Tây Hán thì gian nan chạy trốn.

Lần mai phục đó đã làm Đường Tử Hòa phải trả một cái giá thảm trọng, lão đệ huynh Bạch Liên giáo đồng hành hơn nửa chết dưới ám tiễn của phiên tử Tây Hán. May mắn lúc ấy đám người Đường Tử Hòa bị vây ở rìa quan đạo, ám tiễn từ trong rừng bắn ra hai đợt, Cát lão ngũ liền quyết đoán bảo vệ Đường Tử Hòa xông lên quan đạo, lão đệ huynh phía sau thì liều chết hộ vệ. Mọi người liều mạng xông ra, bởi vì ngoài thành Thiên Tân khắp nơi đầy là Cẩm Y vệ, Tây Hán cũng không dám làm quá lộ liễu mà chọc giận Tần Kham, đối với Tây Hán mà nói, Tần Kham là tồn tại vô cùng tà ác, một người dám giết mấy ngàn phiên tử Đông Hán. Nhất định không ngại giết thêm mấy phiên tử Tây Hán.

Thế là đợi cho đám người Đường Tử Hòa lên quan đạo, phiên tử Tây Hán đuổi theo một hồi liền không dám đuổi nữa, lặng lẽ ẩn hình rút lui, đám người Đường Tử Hòa mới nhặt lại được tính mạng.

Trong mưa xuân như tơ, năm sáu người bước thấp bước cao đi trên đường đất lầy lội, nghiêng ngả lảo đảo tiến về phía trước, ai nấy đều trầm mặc, tâm tình so với thời tiết âm u ám còn thấp hơn.

Phía sau rầm, cuối cùng cũng có người ngã xuống, tiếp theo truyền đến tiếng hô bi thiết của Cát lão ngũ: "Thạch đầu! Cố gắng lên! Đường cô nương trong tay hết thuốc rồi, phía trước mười dặm có chợ, chúng ta vào đó mua thuốc trị thương cho ngươi, Thạch Đầu."

Hán tử trẻ tuổi tên là Thạch Đầu mặt tái nhợt, cười yếu ớt, tiếp theo ho khan mấy tiếng, vải trắng băng trước ngực trong nháy mắt đã ướt đẫm máu.

"Đường cô nương... Xin lỗi, đường phía dưới ta không thể đi cùng các ngươi nữa rồi, Đường cô nương, ngươi... đã không còn là Hồng Dương Nữ, chúng ta cũng không phải người của Bạch Liên giáo, nhưng.... Sau cùng ta vẫn muốn hỏi ngươi, chúng ta.... Mỗi ngày bái Vô sinh lão mẫu, thực sự có vị thần tiên này hay không? Ta có phải sắp được thấy nàng ta không?"

Đường Tử Hòa quỳ trước mặt hắn, cúi đầu nước mắt rơi như mưa, lại mím chặt môi, lúc này, bảo nàng ta làm sao có thể nói ra những lời lừa gạt hắn được nữa?

Trên mặt Thạch Đầu bỗng ửng đỏ, cũng không biết là khí lực từ đâu ra, hắn nắm chặt tay Đường Tử Hòa: "Đường cô nương, phật Di Lặc thực sự đã hàng thế sao? Thời kỳ hồng dương, sau cùng Quang Minh sẽ áp đảo tai hoạ, đúng không?"

Cát lão ngũ lớn tiếng khóc to: "Phật Di Lặc cái cứt! Hồng Dương cái cứt! Thạch Đầu ngốc, đám người chúng ta đều đã biết Bạch Liên giáo là cái gì! Chỉ có ngươi là ngốc nhất, thật sự tin vào Vô sinh lão mẫu chó má đó."

Thạch Đầu cười yếu ớt: "Ngũ thúc, ta đâu có tin, khi Đường cô nương phản Bạch Liên, ta có do dự chút nào đâu? Tình cảm... mới là thứ quan trọng nhất, trong lòng ta trống rỗng, cứ muốn tìm một thứ để tin, Vô sinh lão mẫu cũng được, phật Di Lặc cũng được, có họ, tâm ta như được lấp đầy, sống cũng có sức hơn."

"Thạch Đầu, bách tính không hiểu cái này, trơ mắt ra đi tin, cái chúng ta làm chính là chuyện đi mê hoặc nhân tâm này, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu sao?"

Thạch Đầu tựa hồ mệt lắm rồi, chậm rãi nhắm mắt lại, thở hổn hển nói: "Ngũ thúc, Bạch Liên giáo đối với chúng ta như vậy, nhưng không biết vì sao, trong lòng ta cũng không trách bọn họ, thật sự, bất kể lần mai phục đó có phải huynh đệ Bạch Liên giáo làm hay không, ta cũng không hận, thời kỳ hồng dương, thiên địa hắc ám, tất cả thủ đoạn đều là để chống lại tai họa, đều là bổn phận phải làm."

Nói xong giọng Thạch Đầu càng lúc càng yếu, lại mang theo một nụ cười tựa như ảo mộng: "Ngũ thúc... Ta cảm thấy Vô sinh lão mẫu nhất định có tồn tại, các ngươi nhớ lại giáo lí của chúng ta đi, chân thiện mỹ làm sao, tinh thuần làm sao, so với tuyết trên mặt đất còn sáng hơn, chân không gia hương nhất định là nơi đẹp nhất, ta.... Ta hình như đã nhìn thấy Vô sinh lão mẫu, nàng ta.... Nàng ta đang tới đón ta..."

Nói xong, người Thạch Đầu mềm oặt, tuyệt khí.

Mọi người quỳ xuống đất khóc lớn, hốc mắt Đường Tử Hòa đỏ bừng, nước mắt không ngừng chảy xuống má, nhưng vẫn mím chặt môi, không muốn khóc thành tiếng.

Cát lão ngũ vết thương đầy người, khóc lóc hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đường Tử Hòa: "Đường cô nương, Thạch Đầu cả đời sống một cách hồ đồ, còn ngươi thì sao? Ngươi sẽ không cũng giống như hắn, cho rằng kẻ lần trước bố trí mai phục là Bạch Liên giáo Mã Tứ chứ hả?"

Bình Luận (0)
Comment