May mắn là hôm nay khi Bạch Liên giáo khởi sự quần áo mặc vẫn là quân phục chế thức màu đỏ sậm của quân đội vệ sở Minh đình, mà hơn ba vạn đại quân của sáu vệ đang đuổi bắt bọn họ cũng mặc quân phục chế thức tương tự, Chu Dân hạ lệnh ném tinh kỳ, do đó, phạm vi ngoại ô Thiên Tân toàn bộ đều là tướng sĩ mặc quân phục Đại Minh, lý bảo các hương các trang không phân được rõ ai là phản quân ai là vương sư triều đình, mấy canh giờ qua đi, không ngờ cũng vô kinh vô hiểm.
Khi tới Đại Trương trang cách Đại Bạch trấn chừng mười dặm, núi nhỏ bên cạnh quan đạo bỗng nhiên truyền đến tiếng huýt sáo bén nhọn, thanh âm lên xuống ngừng ngắt rất có tiết tấu.
Chu Dân ngẩn người, tiếp theo bỗng nhiên giơ cao hữu quyền, ba ngàn nhân mã lập tức dừng bước.
Hít sâu một hơi, Chu Dân bật hơi hô to về phía sườn núi: "Phù sa vốn bắt đầu từ hỗn độn, Bạch Liên vừa hiện thịnh thế sinh. Thỉnh giáo trên núi là huynh đệ hương đường nào của Bạch Liên giáo ta?"
Câu thơ mở màn này là tiếng lóng để Bạch Liên giáo hành tẩu hành tẩu giang hồ, hành tẩu giang hồ tuy rằng đều là hán tử thô hào. Nhưng tiếng lóng đều là rất văn nhã rất ý cảnh, từ xưa tới nay đều vậy, ví dụ như "Thiên Vương cái địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu" Ai cũng khoái, câu đối này tinh tế ngắn gọn, ý cảnh sâu xa, đương nhiên, về phần tiếng lóng linh tinh như "sờ sờ cái gì, mặt tại sao đỏ" đằng sau thì chắc chắn là tên lưu manh vô văn hóa nào đó thiếu gấm chắp vải thô. Ý này cực kỳ dâm đãng, rất mất vận vị.
Câu thơ này của Chu Dân cũng vậy, dùng lời giang hồ mà nói, cái này gọi là ""Bàn hải để", tức chào hỏi. Ý tứ của bãi đường khẩu.
Vốn những lời này là đại nghịch bất đạo, không nên nói một cách đúng lý hợp tình ở nơi công cộng như vậy, có điều hiện giờ Chu Dân và ba ngàn tướng sĩ đã công khai phản triều đình, cũng chẳng phải cố kỵ nhiều như vậy.
Chu Dân vừa mới dứt lời, ở chỗ chỗ cây cối um sùm trên sường núi một người đi ra, mặc xiêm y nông phụ rất bình thường, dung mạo lại khuynh nước khuynh thành.
Chu Dân ngẩn người, tiếp theo mừng rỡ, hốc mắt lập tức ửng đỏ: "Hồng Dương Nữ."
Từ xa nhìn lại, vẻ mặt Đường Tử Hòa hơi có chút kích động, rất nhanh lại khôi phục vẻ đạm mạc quen thuộc, thấy bộ dạng chật vật của Chu Dân và hơn ba nghìn người phía sau hắn, đuôi lông mày thanh tú của Đường Tử Hòa hơi nhíu lại.
Đồi núi rất thấp, Đường Tử Hòa từ sườn núi đi xuống quan đạo chỉ mất thời gian nửa chén trà nhỏ, phía sau nàng ta là mấy lão đệ huynh bọn Cát lão ngũ.
Chu Dân kích động còn chưa kịp lên tiếng thì một bách hộ phía sau hắn lại bỗng nhiên đứng ra, chỉ vào Đường Tử Hòa giận dữ nói: "Thì ra ngươi chính là Hồng Dương Nữ, tên phản đồ ngươi! Các huynh đệ, Mã giáo sứ nói, phàm f Bạch Liên giáo chúngta, thấy yêu nữ này thì đều phải giết, chúng ta cùng nhau giết ả ta đi."
Thân phận của Đường Tử Hòa vẫn chưa công khai với bên ngoài, cho dù là Bạch Liên giáo đồ trong ba vệ, người biết thân phận nàng ta cũng cực ít, Chu Dân tính là một, về phần vị bách hộ này thì lại không có tư cách biết, nếu không phải vừa rồi Chu Dân buột miệng thốt ra thì người bên ngoài cũng không thể biết được.
Bách hộ rút đao ra khỏi vỏ đi lên.
Một thanh cương đao sáng như tuyết không hề có dấu hiệu đặt lên cổ bách hộ, thần sắc Chu Dân từ kích động trở nên lạnh lùng, nói: "Trịnh bách hộ bách hộ uy phong, sát khí quá nhỉ, coi Chu mỗ là người chết à?"
Trịnh bách hộ không ngờ Chu Dân lại kề đao lên cổ hắn, không khỏi vừa sợ vừa giận, bị khống chế nhưng lại không dám phát tác.
Mắt Đường Tử Hòa không thèm liếc Trịnh bách hộ, nàng ta nhìn Chu Dân, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ: "Chu Dân, các ngươi cuối cùng vẫn phát động."
Chu Dân thở dài: "Tổng đàn nghiêm lệnh, Chu mỗ không thể không tuân, ta dẫn binh nhiều năm, há lại không biết giờ không phải là cơ hội để khởi sự? Nhưng mà Mã giáo sứ lại.
Nói tới đây, Chu Dân lại thở dài, ngậm miệng không nói nữa, hốc mắt ửng đỏ, khởi sự gấp gáp, hơn sáu ngàn giáo chúng vất vả kinh doanh mấy năm mới phát triển chỉ một lần phá vây đã chết một nửa, một nửa còn lại này thì lại phải thân hãm vòng vây triều đình, hơn nữa Chu Dân nhạy bén cảm giác được, ý đồ lấy họ ra làm con cờ của Mã Tứ càng lúc càng rõ ràng, Chu Dân sao có thể không vừa buồn vừa giận?
Đường Tử Hòa áy náy nói: "Có bắt đầu lại không có kết thúc, là ta có lỗi với mọi người..."
Cát lão ngũ lại không nhịn được cả giận nói: "Cũng không phải f Đường cô nương có đầu không có đuôi, thực sự là Mã Tứ khinh người quá đáng, không ngờ mai phục muốn lấy tính mạng của chúng ta, chúng ta đã không còn được Bạch Liên giáo dung nạp, vì cầu mạng sống, Đường cô nương không thể không dẫn chúng ta phản Bạch Liên giáo, tổng đàn Bạch Liên giáo vì nắm binh quyền của hương đường Thiên Tân, bọn họ ngay cả thể diện cũng bất chấp, hôm nay tổng đàn giết chúng ta, há biết được ngày mai có lại không làm vậy với các ngươi hay không? Bạch Liên giáo vô tình vô nghĩa như vậy, uổng cho các ngươi còn hồ đồ bán mạng cho họ."
Vẻ mặt Chu Dân có chút phức tạp, nguyên nhân trong đây hắn há có thể không biết, chỉ là không tiện chỉ ra mà thôi, nhìn Đường Tử Hòa muốn nói lại thôi, cuối cùng đành phải lảng sang chuyện khác hỏi: "Hồng Dương Nữ, các ngươi đã... Rời khỏi Bạch Liên giáo, vì sao vẫn còn ở phụ cận Thiên Tân? Trốn trên núi nhỏ này để làm gì?"
Đường Tử Hòa ngớ người, ánh mắt không khỏi thoáng nhìn về phía sườn núi, sâu trong bóng cây, có một khẩu hỏa pháo công thành, đang chờ thu gặt tính mạng của Tần Kham, nhưng mà bí mật này khó giữ nếu nhiều người biết, việc này sao nói ra được?
Thế là Đường Tử Hòa miễn cưỡng cười, nói: "Phạm vi Thiên Tân hoàn toàn rối loạn, bất kể là quan đạo hay là sơn đạo, quan binh triều đình đều qua lại không dứt, chúng ta trốn ở trên núi chỉ muốn muốn tránh đầu sóng ngọn gió, chờ phong thanh bớt đi rồi mới quyết định."
Dừng một chút, Đường Tử Hòa nói: "Các ngươi thì sao? Nghe nói các ngươi giờ mão đã khởi sự, vì sao đến giờ vẫn còn ở phụ cận thành Thiên Tân? Ta cho rằng các ngươi sẽ công thành sau đó cướp lấy hải cảng, giương buồm rời bến, các ngươi đi lao ra khỏi vòng vây của triều đình là để làm gì? Chu Dân, ngươi là lão tướng dẫn binh nhiều năm, binh pháp tránh nặng tìm nhẹ chẳng lẽ còn không hiểu?"
Chu Dân sắc mặt vừa xấu hổ vừa oán giận, thở dài: "Ta sao có thể không biết đạo tránh nặng tìm nhẹ? Nhưng Mã giáo sứ nghiêm lệnh bảo chúng ta hồi sư, trước một khắc giờ Thân phải tới Đại trương trang, dùng ba ngàn người chúng ta phục kích khâm sai triều đình Tần Kham."
Đường Tử Hòa nheo mắt, ngây người một lát, tiếp theo vẻ giận dữ trong mắt đại thịnh, lườm Chu Dân điềm nhiên nói: "Chu Thiên hộ, ngươi vất vả lắm mới dẫn được các huynh đệ xông ra khỏi vòng vây, hiện giờ phạm vi xung quanh Thiên Tân tứ phía đều là địch, đại quân triều đình đang vây bắt chặn đường các ngươi, lúc này ngươi không xa chạy cao bay, lại còn dẫn các huynh đệ hồi sư tự mình nhảy vào hố lửa, ngươi là ăn lương thái bình lâu quá nên không biết đánh giặc thế nào nữa rồi à?"
Đường Tử Hòa từng là thủ lãnh tối cao của hương đường Thiên Tân Bạch Liên giáo, đối với Chu Dân không chỉ có ơn cứu mạng, lại còn do nàng ta tự mình dẫn Chu Dân vào Bạch Liên giáo, Chu Dân đối với Đường Tử Hòa có thể nói là vừa kính lại vừa sợ, lúc này Đường Tử Hòa lời nói đanh thép, thần sắc nghiêm nghị, cộng với những hành vi của Mã Tứ từ sau khi chấp chưởng hương đường Thiên Tân tới giờ, cùng với đủ loại bất mãn đối với Mã Tứ sau khi Bạch Liên giáo khởi sự, sắc mặt Chu Dân lúc đỏ lúc trắng, vẻ do dự và sát khí trong mắt lấp lánh không chừng.
Trịnh bách hộ bị đao khống chế không nhịn được chỉ vào Đường Tử Hòa quát: "Hạng Phản giáo quá càn rỡ rồi! Hành vi của Mã giáo sứ có liên quan gì tới ngươi? Ngươi cho rằng ngươi vẫn là Hồng Dương Nữ không ai bì nổi lúc trước à? Bạch Liên giáo đã hạ sát lệnh với ngươi, ngươi tốt nhất là lo cho tính mạng của mình đi."
Trên mặt Đường Tử Hòa hiện lên sát khí nồng đậm, nhưng mắt vẫn không buồn nhìn Trịnh bách hộ, lại cười lạnh với Chu Dân: "Chu Thiên hộ, mới mấy ngày không gặp, thủ hạ ngươi dạy dỗ càng lúc càng có tiền đồ."
Một đạo ánh đao trắng ngần xẹt qua, Trịnh bách hộ hai mắt lòi ra, tay ôm chặt cổ họng, từ khe ngón tay rất nhanh có máu tươi chảy ra, máu chảy càng lúc càng nhiều, tuôn ra như suối, Trịnh bách hộ miệng đóng mở mấy cái, cuối cùng ngã vật xuống đất.
Biến cố đột ngột làm tất cả các tướng lĩnh phía trước đội ngũ sợ ngây người.
Chu Dân mặt không biểu tình lau cương đao dính đầy vết máu lên trên thi thể của Trịnh bách hộ, dữ dằn quát: "Lưu Thanh Sơn, Tống Vô Bệnh, Tào Nguyên, Nghiêm Toại... chém chết hết đám chó săn của Mã Tứ đi."
Thân binh phía sau Chu Dân bỗng nhiên phát động, cương đao không chút do dự chém ra, sau một loạt những tiếng kêu thảm thiết, đội ngũ lại khôi phục yên lặng.
Chu Dân thở phào giống như đã giải thoát lại giống như đã kiên quyết, ném đao trong tay xuống, quỳ trước mặt Đường Tử Hòa trầm giọng nói: "Đường cô nương, hơn ba ngàn huynh đệ chúng ta tiền đồ ảm đạm, Mã Tứ coi chúng ta là quân cờ tiện tay vứt đi, Bạch Liên giáo đã bạc béo như vậy, giáo phái bất nhân bất nghĩa như vậy từ bỏ là đáng! Chúng ta nguyện tôn Đường cô nương làm đầu ngựa, cầu cô nương tìm ra một con đường sống cho ba ngàn huynh đệ chúng ta."