Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 577 - Chương 436: Bình Định Thiên Tân (Hạ Tiếp)

Chương 436: Bình định Thiên Tân (hạ tiếp)

"Đường sống".

Bất lể là loạn thế hay là thịnh thế, sở cầu của thế nhân đều là hai chữ đơn giản này mà thôi.

Chu Dân giết Trịnh bách hộ, quỳ với Đường Tử Hòa, trước phản triều đình sau lại phản Bạch Liên giáo, cũng là vì đường sống của ba ngàn huynh đệ, thứ nhất Đường Tử Hòa từng có đại ân đối với hắn, hơn nữa mấy năm nghe lệnh của nàng ta, trong đáy lòng cũng hoàn toàn tin phục Đường Tử Hòa, thứ hai sau khi phản triều đình, những mệnh lệnh liên tiếp của Mã Tứ đối với hắn khiến hắn dần dần cảm thấy không đúng, càng nghĩ càng cảm thấy mình và ba ngàn huynh đệ đang bị Mã Tứ dẫn vào tuyệt lộ, giết Trịnh bách hộ thuần túy là một cỗ ý chí muốn sống mãnh liệt sai bảo.

Chu Dân quỳ xuống trước, mấy chục tướng lãnh phía sau ngây ra, bọn họ rất xa lạ đối với Đường Tử Hòa, nhưng cũng biết mấy năm nay bọn họ luôn là thuộc sự quản lý của Hồng Dương Nữ, nhưng uy vọng của Chu Dân trong quân rất cao, rất nhiều tướng lãnh phục hắn, vừa rồi sau khi giết mấy tên tướng lãnh, trong quân cơ bản đã không còn thanh âm phản đối. Thấy Chu Dân quỳ xuống, các tướng lĩnh ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cắn chặt răng, cũng giống như Chu Dân quỳ trước Đường Tử Hòa.

Các tướng lĩnh quỳ xuống, quân sĩ bình thường tất nhiên sẽ không phản đối nữa, nói đến cùng thì bọn họ sống ù ù cạc cạc, nếu nói bọn họ có lý tưởng cao xa thế nào, đối với Bạch Liên giáo trung trinh bất khuất ra sao thì không khỏi có chút nực cười, những người này gia nhập Bạch Liên giáo đơn giản là nhẹ dạ cả tin, ví dụ như tương lai có thể ăn no, các tướng lĩnh không lôi họ ra làm nông nô nữa, thậm chí có thể được phân đất hoàn toàn thuộc về mình, vân vân, về phần quân đội do ai chỉ huy, đó là chuyện các bách hộ Thiên hộ phải lo, chẳng liên quan gì tới họ.

Các tướng lĩnh vừa quỳ, các quân sĩ cũng đều quỳ xuống theo, trên quan đạo lập tức là một mảng đầu người đông nghìn nghịt.

"Xin Đường cô nương dẫn chúng ta tìm được một con đường sống." Tiếng hô vang trời, làm chim chóc bay toán loạn.

Đường Tử Hòa và đám người Cát lão ngũ ngây người hồi lâu. Hốc mắt dần dần ươn ướt.

Muốn bỏ mà khó bỏ, cục diện Thiên Tân kinh doanh mấy năm, chung quy cũng không phải là một hồi vô ích, nhạn bay rồi còn lưu lại tiếng, người từng qua sao có thể không lưu lại dấu vết?

"Đường cô nương, Chu mỗ mấy năm nay ở dưới trướng cô nương vẫn luôn cảm thấy rất kiên định, cái nhìn đối với đại thế thiên hạ, suy đoán về biến động triều đình của cô nương tất cả đều là đúng, không giống như tên đó Mã Tứ đó chỉ biết diễu võ dương oai, cầm cái danh đầu giáo sứ tổng đàn ra vênh mặt hất hàm sai khiến, Bừa bãi ngang ngược. Vào thời điểm tồn vong thế này vẫn còn bắt chúng ta hồi sư chịu chết, Đường cô nương, Chu mỗ chỉ phục một mình cô nương, để các huynh đệ đi theo cô nương đi. Từ nay về sau lời nói của cô nương chính là quân lệnh. Bất kể cô nương bảo chúng ta quy thuận triều đình Hay là lên núi vào rừng làm cướp, hoặc là tiếp tục giương cờ tạo phản, ba ngàn huynh đệ chúng ta sẽ không hai lời."

Đường Tử Hòa hít sâu, cố nén nước mắt đang chực trrafo ra, mắt phượng hơi nheo lại.

"Chu Dân, những lời ngươi nói là thực lòng chứ?"

"Nếu có nửa chữ hư ngôn dối trá, cứ để Chu mỗ bị Thiên Lôi đánh chết, vĩnh viễn không thể siêu sinh!"."

"Ngươi có thể đại biểu cho ba ngàn huynh đệ hay không?"

Chu Dân còn chưa trả lời, các tướng sĩ phía sau đã đồng thanh hô: "Nguyện ý nghe Đường cô nương sai phái!"

Đường Tử Hòa trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cắn răng: "Được, ta sẽ dẫn các ngươi tìm ra một con đường sống!"

Các tướng sĩ mừng rỡ, đều quỳ lạy.

"Đường cô nương, truy binh phía sau rất gắt, chúng ta phải làm thế nào?"

Đường Tử Hòa nghĩ nghĩ rồi nói: "Mọi người đã công nhiên phản triều đình, Thiên Tân này không ở được nữa rồi, vốn tốt nhất là công thành đoạt thuyền rời bến, nhưng chắc triều đình triều đình đã có phòng bị, chiến cơ đã mất, hiện tại biện pháp duy nhất chính là xé chẵn ra lẻ, đội ngũ ba ngàn người quá bắt mắt, các ngươi cởi bỏ xiêm y quan binh, phân tán thành mấy người hoặc mười mấy người một đội, trốn tới các thôn trang thành trì, tận lực lựa chọn đường núi mà đi."

"Chúng ta đi đâu?"

"Phách châu huynh đệ Lưu Sủng Lưu Thần nghe nói đã bị triều đình chiêu an, hai người này tính tình dũng cảm, kết giao rộng rãi, mặc dù đã quy thuận triều đình nhưng vẫn không sửa tính này, trước kia ta và bọn họ cũng có giao tình, chúng ta đi Phách châu, xin huynh đệ Lưu thị cho chúng ta một nơi tránh gió, bọn họ chắc có thể giúp được."

Chu Dân mắt sáng lên: "Ý của Đường cô nương là.... Chúng ta sau này vào rừng làm cướp?"

Đường Tử Hòa cười lạnh lùng: "Trước tiên cứ vào rừng làm cướp, đợi triều đình tan nát rồi, chúng ta lại giương cờ làm phản, nhật nguyệt đã mất đi anhs áng, cớ sao không đổi trời mới? Bạch Liên giáo không trông cậy vào được thì chúng ta chẳng lẽ không thể tự mình giương cờ khởi nghĩa?"

"Chỗ Mã Tứ."

"Mã Tứ nói muốn phục kích khâm sai Tần Kham?"

"Đúng vậy."

Ánh mắt Đường Tử Hòa càng lạnh như băng: "Hai bên đều không phải là hạng tốt lành gì, chó cắn chó mà thôi, cứ để chúng cắn nhau, các ngươi không đáng phải bán mạng cho Mã Tứ, Chu Dân, ngươi hạ lệnh cho các huynh đệ, bảo họ sau khi phân tán thì tập kết trong rừng già ngoài thành Phách châu."

Chu Dân ngẩn ra: "Đường cô nương không đi cùng chúng ta sao?"

Đường Tử Hòa quay đầu nhìn vào sâu trong bóng cây sườn núi, lạnh lùng nói: "Ta còn một chuyện phải làm, sau khi làm xong mới có thể đi được?"

"Chuyện gì?"

"Chuyện mà Mã Tứ đang làm." Trong mắt Đường Tử Hòa lộ sát khí.

Cát lão ngũ không lên tiếng, nhưng lại ý vị thâm trường liếc nàng ta một cái.

Kiếm sắc trảm tơ tình là vì lý trí, nhưng... Lấy pháo nhắm vào ý trung nhân của ngươi, ngươi hạ thủ được sao?

Mấy trăm nghi trượng vội vàng đi trên quan đạo, Tần Kham được vây ở giữa, Lý Nhị và Thường Phượng hộ vệ hai bên.

Khi rời kinh vốn có một ngàn Cẩm y Giáo úy và hai ngàn tướng sĩ của dũng sĩ doanh cùng với hai trăm hỏa thương thủ, lúc này tình hình chiến đấu khẩn cấp, Tần Kham đã điều đại bộ phận người bên cạnh ra ngoài truy kích và tiêu diệt ba ngàn phản quân.

Tần Kham cũng không phải lơ là, sau khi giáo trường thành tây xảy ra biến cố, sáu ngàn phản quân bị tiêu diệt chỉ còn ba ngàn phá vây, ba ngàn người bị triều đình đại quân truy đuổi cho hoảng sợ chạy trối chết, trước mắt đại cục Thiên Tân cơ bản đã định, chính là trạng thái ta công ngươi thủ, tính toán thời gian, phản tặc chắc đã chạy xa rồi, cuộc chiến truy kích và tiêu diệt phía trước có lẽ có nguy hiểm, nhưng hậu phương Thiên Tân lại an toàn, mấy trăm người ở bên cạnh là đủ rồi.

Tần Hầu gia tuy rằng gan không lớn, nhưng cũng không có sở thích dắt mấy ngàn binh mã ở cạp quần chạy khắp nơi, ngàn năm trước Tần Thủy Hoàng có loại sở thích ác ôn này, ngay cả khi chết cũng phải làm vô số tượng binh mã bảo vệ hắn, kết quả thì sao, thứ nên bị đào thì rồi cũng vẫn sẽ bị đào.

Đi đường trầm mặc, nhưng Lý Nhị lại tựa hồ không chịu nổi sự trầm mặc, thế là không có gì nói cũng phải tìm ra để nói.

"Hầu gia, ngài tới soái trướng của sáu vệ, giám sát ngự sử thên là Lý Đằng đó đang chờ ngài đấy, người này rõ ràng lai giả bất thiện, Hầu gia ngài thế này chẳng phải là tự tìm phiền phức cho mình sao?"

Tần Kham hậm hực nói: "Nếu không thì thế nào? Bản hầu chẳng lẽ cả đời trốn tránh không gặp hắn à?"

Lý Nhị cười xấu xa nói: "Hay là Hầu gia chờ thêm một ngày, đêm nay thuộc hạ thay Hầu gia mở tiệc chiêu đãi Lý Đằng, đưa tiểu thiếp của Lương Thắng lên giường hắn, ngày mai nhờ Hầu gia ở trước linh vị của Lý đại nhân thắp nén hương, thuận tiện tiện ô hô hai tiếng Lý đại nhân anh linh không xa, hồn mau trở về."

Tần Kham liếc hắn, cười lạnh nói: "Rồi một đao chém chết ngươi làm tế phẩm à?"

Lý Nhị thần sắc cứng đờ, tiếp theo cười nói: "Hầu gia, tên gia hỏa Lý Đằng đó không có hảo ý, trong soái trướng sáu vệ đã nói rất nhiều lần, nói về kinh sẽ xin các đại thần trong triều liên danh thượng, tố Hầu gia tội phản ba vệ, Hầu gia, Lý Đằng này không thể để hắn còn sống mà về kinh sư được."

Tần Kham thở dài: "Kỳ thật Lý Đằng nói không sai, Thiên Tân tam vệ quả thật là ta bức phản, có điều ta cũng là bất đắc dĩ phải làm vậy mà thôi. Từ xưa quân đội chính là quần thể mẫn cảm nhất, không thể dung túng cũng không thể đắc tội, vừa phải coi trọng lại không thể không lúc nào cũng chèn ép, phân thốn trong đấy rất khó cầm nắm, tra Bạch Liên giáo đồ trong tập nếu kéo tơ bóc kén làm từ từ, không có một năm rưỡi không thể thành công, ta nếu vì chuyện này mà ở Thiên Tân trì hoãn một năm rưỡi, trước tiên không nói tư tâm gần thân xa lạ với bệ hạ, chỉ nói kinh sư Lưu Cẩn lộng quyền, triều đình thiên hạ bị hắn làm cho chướng khí mù mịt, vương triều Đại Minh mắt thấy vì họa hoạn quan mà từ từ thối nát, chỉ dựa vào điểm này, ta sao có thể để Bạch Liên giáo bám chân được?"

"Cho nên Hầu gia không thể không bức phản Thiên Tân tam vệ?"

Tần Kham than: "Đúng vậy, biết rõ là gấp gáp, nhưng ta không thể không cho Thiên Tân tam vệ uống thuốc mạnh, trước mắt quả thật bị thương tới thân rồi, cứ đợi ngày sau xử xong Lưu Cẩn rồi ta sẽ khiến Thiên Tân khôi phục nguyên khí, thậm chí còn tốt hơn xưa. Cách làm của Lý Đằng là đúng, hắn là giám sát ngự sử, ta làm việc nóng vội, hắn tố ta cũng là đúng chức trách, ta tuyệt không trách hắn..."

Bình Luận (0)
Comment