Lý Nhị mê mang: "Hầu gia, nói như thế, Lý Đằng là quan tốt? Chúng ta lần này tha cho hắn?"
"Quan tốt là quan tốt... Triều đình Đại Minh này của chúng ta, cũng không thiếu quan tốt, triều đình xếp hàng mà điểm danh, chỉ nhìn bộ dạng thì ai ai cũng đều là quan tốt hết, kẻ chỉ thấy có lợi mới làm không phải là không có, người long mang xã tắc cũng có khối người, cái thời buổi này ấy, hai chữ 'đức tháo' vẫn có phân lượng..."
Lý Nhị vội vàng vỗ mông ngựa: "Hầu gia nhân nghĩa, trí tuệ như biển."
Còn chưa nói xong thì ai ngờ ngữ phong của Tần Kham lại bỗng nhiên thay đổi đột ngột: "... Nhân nghĩa thì nhân nghĩa, nhưng Lý Đằng này vẫn phải chết, chuyện nào ra chuyện đấy."
Lý Nhị ngây dại: "Hầu gia... Ngài không phải nói hai chữ 'đức tháo' vẫn rất có phân lượng sao?"
Tần Kham rất bình tĩnh: "Nhân vô thập toàn, không người nào là toàn vẹn cả, người trong đời thỉnh thoảng làm ra mấy chuyện thất đức cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, giết mấy người tốt chỉ chẳng qua là ngọc bích có tỳ, tổng thể mà nói thì vẫn là đáng để tán dương. Nếu đẻ Lý Đằng này còn sống về kinh sư tố ra, không biết sẽ mang đến thêm cho chúng ta bao nhiêu phiền toái, Lý Đằng này, có thể giết thì cứ giết đi."
Lý Nhị toát mồ hôi: "... Vâng."
Liếc bộ dạng hỗn loạn của Lý Nhị, Tần Kham có chút thẹn thùng xoa xoa mắt, sống hai đời người, kiếp trước xuất thân trong gia đình công nhân bình thường, lúc còn bé đa không biết xấu hổ, thấy người lớn liền cởi quần mời sờ chim mình, sờ một lần năm xu tiền, trừ cái đó ra thì cũng không có ám ảnh quá lớn và cố sự nghĩ lại mà kinh, nhưng vì sao gia đình bình thường như vậy lại bồi dưỡng ra quái vật tâm lý vặn vẹo như hắn?
"Hầu gia, nếu thuộc hạ không giết chết hắn thì sao?" Lý Nhị bỗng nhiên thấp thỏm hỏi.
Tần Kham mỉm cười nói: "Vậy ta ngày mai sẽ thắp nén hương trước linh vị của ngươi, cầu ngươi phù hộ ta thăng quan phát tài..."
"Thuộc hạ nhất định giết chết hắn!"
"Rất tốt, bảo phía trước đi nhanh lên, trước khi trời tối phải tới soái trướng của sáu vệ."
"Vâng, Hầu gia, phía trước chính là Đại Trương trang, cách soái trướng của sáu vệ không xa."
Sắc trời vẫn âm trầm, trên đồi núi nhỏ cạnh quan đạo ngoài Đại Trương trang, bốn trăm phiên tử Tây Hán lẳng lặng mai phục trên đồi, ánh mắt nhìn chằm chằm phía cuối quan đạo, cương đao trong tay dày đặc hàn ý.
Sắc mặt Võ Hỗ rất khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm Mã Tứ sát ý dào dạt.
"Mã Tứ, một khắc giờ Thân rồi, ba ngàn phản quân đâu?"
Trái với sắc mặt xám xịt của Võ Hỗ, sắc mặt Mã Tứ trắng bệch, trông còn khó coi hơn Võ Hổ.
"Võ đại nhân... Tiểu nhân, tiểu nhân cũng không biết đã xảy ra biến cố gì, lẽ ra bọn họ nên tới rồi."
Tâm Võ Hỗ dần trầm xuống, sắc mặt cũng càng lúc càng âm trầm: "Đồ Thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa, lúc trước ở kinh sư khi bắt ngươi ta nên một đao chém chết ngươi mới đúng, không đến nỗi để hôm nay làm hỏng đại sự của Lưu công công."
Mã Tứ bùm một tiếng quỳ xuống, run giọng nói: "Võ đại nhân, tiểu nhân thực sự trung thành tận tâm với Lưu công công, tiểu nhân hiện giờ cũng là sở thuộc của Tây Hán."
Vẻ mặt Võ Hỗ bỗng nhiên dịu xuống, nói: "Mã Tứ, ngươi có biết Lưu công công vì sao cứ bắt ngươi hạ lệnh cho Bạch Liên giáo khởi sự không?"
"Tiểu nhân không biết..."
" Trong mắt Lưu công công, Bạch Liên giáo chỉ là một đám ô hợp, triều đình phẩy tay một cái là có thể làm chúng tan thành mây khói, tạo phản thất bại là tất nhiên, sở dĩ vẫn bắt các ngươi phản, chính là để hôm nay lúc này phục kích Tần Kham, Tần Kham quyền cao chức trọng, phục kích hắn không nên vận dụng nhân mã của Tây Hán, mà do phản tặc của Bạch Liên giáo phục kích, cả sự kiệnsẽ thuận lý thành chương, cho nên, ý nghĩa duy nhất Lưu công công bắt ngươi kích động tạo phản, chính là để đưa Tần Kham vào chỗ chết."
Cười rất ôn hòa, nhưng trong mắt Võ Hỗ lại hiện lên sát khí: "Mã Tứ, ba ngàn phản quân một khắc giờ Thân tới Đại Trương trang. Đây là một mắt xích mấu chốt nhất trong kế hoạch của Lưu công công, mà ngươi, thì lại khiến Lưu công công thất vọng."
Mã Tứ cũng cảm giác được sát khí của Võ Hỗ, kinh hoàng dập đầu nói: "Võ đại nhân, đại quân triều đình truy kích và tiêu diệt quá gấp, ba ngàn phản quân chắc là không thể thoát khỏi truy binh, cho nên đến chậm, Võ đại nhân, tiểu nhân rất rất trung thành và tận tâm với triều đình và Lưu công công."
" Mã Tứ, một phản tặc của Bạch Liên giáo đầu hàng như ngươi. Trước khi vào Bạch Liên giáo ngươi chẳng qua chỉ là một tên lưu manh vô lại phố phường. Văn bất thành võ không nên, sau khi bị bắt nêu sớm chết ở Tây Hán rồi, đại sự duy nhất phó thác cho ngươi cũng bị hỏng ở trong tay ngươi, Mã Tứ. ngươi nói cho ta biết đi. Ngươi bây giờ còn giá trị gì nữa?"
"Tiểu nhân có một lòng trung thành với Lưu công công."
Một thanh chủy thủ lặng lẽ đâm vào ngực Mã Tứ. Võ Hỗ rút chủy thủ rồi tiếp theo lại độc ác đâm Mã Tứ thêm mấy cái, cho tới khi xác nhận Mã Tứ đã bị đâm chết, mới rút chủy thủ lau lau lên áo Mã Tứ, cất vào trong vỏ, sau đó cười lạnh nói: "Phế vật chính là phế vật, cho dù có lòng trung thành thì vẫn là phế vật trung thành, lưu lại có tác dụng gì?"
Một phiên tử đi tới, chẳng buồn nhìn thi thể Mã Tứ nằm trên đất,, ôm quyền nhẹ giọng nói: "Đại đương đầu, nghi trượng của Tần Kham đã cách nơi này không tới một dặm, đã có hai tốp thám tử đi thăm dò, được chúng ta thả đi, có ám sát Tần Kham hay không, xin đại đương đầu định đoạt."
Võ Hỗ trầm mặc một lát rồi hung hăng cắn răng một cái: "Ám sát."
Phiên tử ngẩn ra, vẻ mặt có chút sợ hãi: ""Đại đương đầu, chúng ta chỉ có bốn trăm người thôi."
"Hôm nay Bạch Liên giáo tạo phản, Cẩm y Giáo úy và quan binh của và bên cạnh Tần Kham hơn nửa đã được phái ra đuổi theo tiêu diệt phản quân rồi, lúc này nghi trượng khâm sai của hắn chỉ sợ cũng chỉ có mấy trăm người, chúng ta vẫn có phần thắng. Sai người mai phục cạnh quan đạo, chuẩn bị tốt nỏ cơ, đợi nghi trượng đi, chúng ta đánh cho hắn trở tay không kịp."
Võ Hỗ không thể không hạ mệnh lệnh này.
Phản quân của Bạch Liên giáo không thể trông cậy, nhưng ý chí của Lưu công công vẫn phải chấp hành, nếu Tần Kham không chết, Lưu công công tất nhiên sẽ thất vọng, kết cục của Mã Tứ lúc này cũng là kết cục của Võ Hỗ hắn trong tương lai.
Vừa mới dứt lời, cuối quan đạo xa xa một đội ngũ mấy trăm người đi tới, phía trước đội ngũ, cờ rồng của khâm sai đón gió tung bay.
Cung nỏ lên dây, đao kiếm rời vỏ, lúc phiên tử Tây Hán nín thở, chuẩn bị phục kích nghi trượng khâm sai, cạnh một tảng đá lên ở trên đồi, một cỗ thi thể vốn đã được nhận định là tử vong bỗng nhiên giật giật.
Niếp Cao mặt đầm đìa máu nằm trong đống người chết, ba mũi nỏ tiễn cắm sâu vào lưng hắn, tên cắm vào người sâu ba tấc, dù hô hấp khẽ cũng vẫn cảm thấy đau đớn kịch liệt, rõ ràng tên đã bắn vào phế phủ hắn.
Gian nan mở mắt, nằm bên cạnh tất cả đều là thi thể, tất cả đều là thuộc hạ Đông Hán của hắn, từng là huynh đệ đồng đội, nhưng huynh đệ này đều có gia đừng, dù kiêu hoành, dù tham lam, nhưng mà chung quy vẫn có tình có nghĩa với hắn, hiện giờ không ngờ âm dương đôi ngả, chết ở nơi đất khách quê người.
Nước mắt thuận theo hai má chảy xuống, khuôn mặt đầy máu bùn kẻ ra con sông uốn lượn.
Niếp Cao thở hổn hện một lúc, từ từ mà gian nan xoay lại, ở cạnh quan đạo phía dưới núi, các phiên tử dang lặng lẽ nằm trong bụi cỏ, từ phía trên nhìn xuống là một mảng đầu người đông nghìn nghịt, thi thể của phiên tử Đông Hán sau khi tử chiến thì toàn bộ tập trung trên một bãi đá bằng trên đồi, không ai trộng coi, dù sao chẳng ai nảy sinh bất kỳ đề phòng gì với tử thi.
Niếp Cao quay đầu sang bên, phía cuối quan đạo xa xa, hai lá cờ rồng của khâm sai tung bay, đang từ từ đi tới vòng vây phục kích của Tây Hán.
Nghi trượng còn cách trăm trượng, phía dưới truyền đến tiếng quát khẽ đầy khẩn trương của phiên tử Tây Hán.
"Nỏ cơ chuẩn bị, đao kiếm chuẩn bị, sau năm lượt nỏ tiễn, mọi người xông lên, tập trung nhân thủ giết Tần Kham, hồi kinh Lưu công công tất có trọng thưởng! Cung nỏ nhớ kỹ, nhất định phải đợi bản thân Tần Kham đi vào giữa vòng phục kích rồi mới phát động, chuyện nếu bại lộ, Lưu công công tất sẽ tru di tam tộc của các ngươi."
Niếp Cao mỉm cười, dấu nước mắt chưa khô trong mắt dần dần chuyển thành một mảng đỏ đậm khiến người ta sợ hãi.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn chằm chằm nghi trượng khâm sai càng lúc càng gần, không ai chú ý tới trên một bãi đã phẳng trên đồi, một thân ảnh cả người đẫm máu đang gian nan bò tới méo đá.
Niếp Cao chỉ là chưởng chưởng Đông Hán, vị trí này là hắn lăn lộn mất mười năm mới ngồi lên được, hắn thích quyền lực, cũng thích bạc, từng nịnh bợ thủ trưởng, từng bắt nạt bách tính lương thiện, thỉnh thoảng lại từ gia đình giàu có lừa ít tiền, sau đó mời thủ hạ tới thanh lâu mua say tìm vui, thỉnh thoảng cũng làm một hai việc thiện đánh giết ác bá phố phường, trong tiếng tán tụng như nước của bách tính, thỏa mãn một chút lòng hư vinh.
Niếp Cao là tiểu nhân vật điển hình, như tất cả tiểu lại của Đại Minh, có thiện cũng có ác, sống tháng ngày bình thường, hắn quen với sự bình phàm cả đời của mình rồi.
Giờ này ngày này, tiểu nhân vật bình thường này khi sinh mệnh sắp đi đến hồi cuối. Hắn lại dùng hết khí lực còn lại của toàn thân, làm ra một chuyện thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.