Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 579 - Chương 437: Bình Định Thiên Tân (Hạ Thật) (2)

Chương 437: Bình định Thiên Tân (hạ thật) (2)

Không liên quan tới thiện ác, không liên quan tới gian gian, tiểu nhân vật như Niếp Cao không biết cái gì là trung quân, đúng sai trắng đen càng lẫn lộn không rõ, điều hắn muốn làm, đơn giản là cho đồng đội huynh đệ, một công đạo, cho các phiên tử Tây Hán đã giết huynh đệ đồng đội của hắn một sự trả thù bất ngờ, cũng cho mình một cái kết thúc đầy hoa lệ.

Mọi người đều chết rồi, hắn cũng sắp chết rồi.

Trước khi chết Dù sao cũng phải lưu lại một chút gì đó.

Sao băng xẹt qua bầu trời đêm, lưu lại một đạo quang hoa hoa mỹ, thiêu thân bay vào lửa, lưu lại một tia lửa chói mắt, con người thì sao.

Trăm năm không bằng một cái búng tay của Như Lai. Trong một sát na, ơn cũng được, thù cũng được, dù sao cũng phải lưu lại một chút gì đó.

Niếp Cao gian nan di động thân thể, nghi trượng khâm sai đã càng gần. Tiền quân nghi trượng hai trăm người phía trước cũng đã đi vào trong vòng phục kích của Tây Hán, Tần Kham ngồi trên lưng ngựa, được các hộ vệ vây ở giữa,, trung tâm vòng phục kích chỉ còn mấy chục trượng.

Quay đầu nhìn các huynh đệvới tử trạng thê thảm, Niếp Cao mỉm cười, lại bật khóc.

lảo đảo đứng dậy, lê ra mép vách đá, hít sâu một hơi, quyết tuyệt thả người nhảy xuống.

Từ vách núi cao mấy trượng trực tiếp ngã xuống đường quan đạo, máu tươi khóe miệng, không ngừng phun ra, trong đôi mắt đã đục ngầu rõ ràng mang theo một nét cười.

Tần Kham ngồi trên lưng ngựa, thờ ơ nhìn cảnh sắc hương dã hiu quạnh hai bên quan đạo, tâm tư thì lại bay tới kinh sư, bay tới triều đình.

Bình định loạn Thiên Tân đã không còn vấn đề gì, qua chiến dịch này, Bạch Liên giáo Thiên Tân cho dù chưa bị trừ tận gố nhưng ít nhất mười năm tám năm cũng không gây ra nổi sóng gió gì, đối với việc trừ bỏ hoàn toàn Bạch Liên giáo, Tần Kham cũng chưa bao giờ quá hy vọng. Hiện giờ Bạch Liên giáo Đại Minh trải rộng các nơi, cho dù trừ bỏ được một nhánh hương đường Thiên Tân này, đối với toàn bộ Bạch Liên giáo Đại Minh mà nói thì cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

Còn Đường Tử Hòa đó.

Tần Kham buồn bã thở dài, đáng tiếc thật, chẳng những dung mạo tuyệt sắc, hơn nữa có y thuật tuyệt thế, càng hiếm có này, tuy là thân nữ nhi nhưng lòng đầy thao lượng, phun ra nuốt vào thiên địa chi chí, nhân tài như vậy, bất kể là lên giường hay xuống giường, đều có giá trị thực dụng phi thường.

Trước khi chưa rõ thân phận của nàng ta, Tần Kham thậm chí còn từng có chủ ý xấu xa ở trong đầu, tính kế lừa nàng ta hoặc là ép nàng ta vào phủ, làm phụ tá quân sư cũng được, làm thầy thuốc gia đình cũng được, tóm lại là cứ phải chiếm tới tay.

Đáng tiếc nàng ta lại là phản tặc, Bạch Liên giáo nếu có thêm mấy nhân tài như nàng ta, nói không chừng thực sự thành khí rồi.

Cũng như ý nghĩa của Tần Kham đối với triều đình, hắn và nàng ta đều là nhân tài trong lĩnh vực của mình.

Phiền muộn cắt đứt tâm tư thu phục Đường Tử Hòa, Tần Kham thu hồi mờ mịt mờ mịt, ánh mắt nhìn về phía quan đạo phía trước.

Một đạo thân ảnh tuyệt nhiên bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, như như xẹt qua, cuối cùng va mạng xuống nền đất, ở chính giữa quan đạo tự dưng có một cỗ thi thể.

Tần Kham ngây ra.

Tiền quân của Nghi trượng cũng ngây người một lát, tiếp theo thì đội ngũ đại loạn.

Lý Nhị kinh hãi, xoạt một cái rút đao ra, quát to: "Phía trước có mai phục, bảo hộ Hầu gia, lui mau."

Cách trung tâm vòng phục kích còn mấy trượng, đội nghi trượng vội vàng lui ra sau.

Võ Hỗ trốn trong bụi cỏ cạnh quan đạo túm lấy một nắm có, chửi bậy một câu rồi giơ cao cương đao trong tay: "Phóng nỏ tiễn, bắn chết Tần Kham."

Vù vù vù!

Mưa tên đầy trời bắn ra, bởi vì cú nhảy của một tiểu nhân vật, Tây Hán phải phát động phục kích trước.

Lịch sử quả thật là do vô số tiểu nhân vật soạn thành, bọn họ đôi khi có thể thay đổi vận mệnh của đại nhân vật, thay đổi sự thắng bại của một hồi chiến tranh, cũng có thể thay đổi vận số hưng suy của quốc gia.

Ví dụ như hôm nay, một chưởng ban Đông Hán nho nhỏ thả người nhảy xuống, đã thay đổi vận mệnh của Tần Kham, lại ví dụ như trên lịch sử hơn một trăm năm sau, một dịch tốt bị triều đình bãi bỏ giận dữ hét lên, đoạn tuyệt một tia vận số cuối cùng của Đại Minh gầy yếu.

Lửa hiệu đã cháy, sát ý bốn mặt!

Vô số nỏ tiễn sắc bén trút hết về phía nghi trượng khâm sai, nháy mắt đã có mấy chục Giáo úy kêu thảm ngã xuống, tất cả nỏ tiễn chỉ tập trung vào một mục tiêu, và không nghi ngờ gì nữa đó chính là Tần Kham đang cưỡi ngựa ở trung quân.

Tần Kham mới là mục tiêu duy nhất trong hành động phục kích lần này của bọn họ.

Một mui tên tỏa ra hàn quang bắn về phía Tần Kham, Tần Kham trợn to hai mắt. Ngơ ngác ngồi trên ngựa, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.

Lý Nhị khẩn trương, lập từ trên ngựa phi thân lên bay về phía Tần Kham, Tần Kham và Lý Nhị ôm lấy nhau, ngã mạnh xuống đất, vô số mũi tên lướt qua đầu.

Thoát được một kiếp này, Tần Kham cũng chẳng tốt lành hơn được là bao.

Từ trên ngựa ngã xuống, vai Tần Kham va xuống đất, hắn hét lên một tiếng đau đớn, trán vã mồ hôi, bả vai bên phải đã hoàn toàn không còn cảm giác, tình huống của Lý Nhị so với hắn còn xấu hơn, vai trái hắn cắm một mũi tên, Máu tươi chảy ướt cả nửa người, nằm bẹp trên đất.

Nháy mắt sau khi Tần Kham ngã xuống đất, Hơn mười thân binh vội vàng tiến lên vây chặt lấy Tần Kham, vung đao gạt mũi tên từ tứ phía bắn tới, thỉnh thoảng có người trúng tên hét lên ngã xuống, rất nhanh lại có thân binh khác thế chỗ.

Tay phải lúc lắc rủ xuống, Tần Kham đau đớn cắn chặt răng, chắc là trật khớp rồi, giờ cũng không thể bảo người nắn lại, nhìn từng đợt mưa tên bắn tới, Tần Kham im lặng một thoáng rồi bỗng nhiên giật nảy mình.

Luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Bạch Liên giáo đối mặt với hơn trọng binh của hơn ba vạn đại quân bao vây mà vẫn dám gấp gáp khởi sự, sau khi thoát khỏi vòng vây không công thành đoạt thuyền trốn đi xa mà ngược lại lựa chọn tỏa ra tứ phía mà chạy, dụ đại quân triều đình đuổi theo, quan trọng hơn là, Tần Kham luôn cảm thấy trong bóng tối có một cỗ thế lực thứ ba đang làm mưa làm gió ở đất Thiên Tân này.

Tất cả những chỗ không hợp lý, cho đến lúc này Tần Kham cuối cùng cũng đã hiểu rõ.

Thì ra mình mới là mục tiêu chân chính của tất cả kẻ địch, bất kể là Bạch Liên giáo khởi sự rồi chạy tứ tán, hấp dẫn đại quân triều đình đuổi theo, hay là phân tán binh lực của Giáo úy và tướng sĩ dũng sĩ doanh bên cạnh mình, tất cả đều vì lúc này, để ám sát Tần Kham hắn!

Lúc Tần Kham đang bố cục Bạch Liên giáo, đồng thời cỗ thế lực thứ ba này cũng đang lập bẫy giafh cho hắn.

Híp mắt quan sát đồi núi cạnh quan đạo, thầm tính toán số lượng mưa tên mà kẻ địch bắn ra, cùng với toàn bộ bóng người không ngừng thấp thoáng ở rìa vòng phục kích, Tần Kham bỗng nhiên lại lộ ra vẻ nghi hoặc.

Bố cục được thiết kế tỉ mỉ Như vậy, theo lý mà nói, lúc này phục kích phải sắc bén vô địch như sư tử vồ thỏ, thế không thể đỡ mới đúng, nhưng vì sao lúc này công kích của đối phương không ngờ lại yếu đuối như vậy, bên ta kinh hoàng ứng chiến không ngờ còn có thể đánh ngang ngửa. Còn nữa, rõ ràng mình đi thêm vài chục trượng là có thể tiến vào trung tâm vòng phục kích của đối phương, cỗ thi thể đó bỗng nhiên từ trên cao rơi xuống là làm sao? Thế chẳng phải là thành nhắc nhở mình đề phòng sao?

Trước đó bố trí rất tinh diệu, vì sao một kích mấu chốt cuối cùng lại đầy sơ hở, nhìn tư thế phục kích này cũng phải đến quy mô bốn năm trăm người, hoan nữa còn một cỗ thi thể từ đâu ra rơi xuống, báo trước mai phục của đối phương.

Nghi hoặc cũ được cởi bỏ thì lại có thêm nghi hoặc mới.

Tần Kham thống khổ nhắm mắt lại, không biết là là đau tay hay là đau đầu.

Quá khó hiểu, rốt cuộc là thế nào, kẻ địch tựa như một kẻ điên qua lại thay đổi từ kẻ ngốc và thiên tài, thỉnh thoảng lại có động kinh một cách gián đoạn, khiến Tần Kham cảm thấy rất không biết phải theo cái nào.

Giống như hai vị cao thủ tuyệt thế đang liều mạng so chiêu, giai đoạn trước thì các loại cát bay đá chạy, các loại sơn băng địa liệt, cuối cùng vào giây phút sắp phân ra thắng bại thì đối phương tực dưng vồ ếch.

Vào lúc này, Tần Kham là tiến lên thừa dịp hắn bệnh lấy luôn mạng hắn, hay là phong độ phiên phiên đợi hắn chật vật đứng dậy triển khai tư thếrồi tiếp tục tái chiến?

Trên đời đối thủ đáng sợ hơn thần chính là đối thủ biến thân qua lại giữa thần và lợn, hơn nữa chuyển hoán giống như linh dương húc sừng, không có dấu vết, khiến người ta hoàn toàn không theo kịp tiết tấu, càng quá đáng là, trong hai lĩnh vực thần và lợn đều có kinh nghiệm gà mờ, rõ ràng sắp chiến thắng kẻ địch như thần, lập tức có được niềm vui sát thần, kết quả thần tự dựng lại biến thành lợn, thế là đồ thần biến thành mổ lợn, sự chênh lệch tâm lý to lớn khiến người ta phải bóp cổ tay thổn thức.

Ví dụ như lúc này.

Híp mắt quan sát bốn phía một chút, Tần Kham xác định đối phương không có phục binh, không khỏi cười lạnh, nụ cười vừa lộ ra, cơn đau ở cánh tay phải lại làm hắn phải hít một hơi lạnh.

"Thường Phượng!" Tần Kham cao giọng gầm lên.

"Có."

"Bảo hai trăm điểu súng đội phía sau tiến lên dàn trận, bắn kiểu ba đoạn, áp chế cung nỏ của kẻ địch đi, những người còn lại thì trái phải bọc đánh lên núi, diệt toàn bộ đá người này cho ta.

Bình Luận (0)
Comment