Hai trăm điểu súng thủ này thuộc ngự mã giám, Tần Kham phụng chỉ rời kinh, Trương Vĩnh lúc ấy nhận được năm mươi vạn lượng bạc để giải cái nguy khẩn cấp, để cảm tạ Tần Hầu gia nghĩa bạc vân thiên, không chỉ hào phóng điều tạm hai ngàn tướng sĩ của dũng sĩ doanh, còn kính dâng hai trăm điểu súng thủ, câu "ăn của người ta thì phải làm cho người ta" này Trương công công biểu hiện nó một cách rất điển hình.
Vốn Tần Kham cho rằng không cần dùng họ, nhét họ vào trong nghi trượng khâm sai. Không ngờ hôm nay lại thật sự phải dùng tới.
Điểu súng thủ xếp thành ba hàng hàng đứng hàng ngồi, họng súng tối om nhắm vào đồi núi cạnh quan đạo, lượt thứ nhất bắn ra, từ trong bụi cỏ liền nghe thấy rất nhiều tiếng kêu rên hét thảm, nỏ tiễn đầy trời lập tức khựng lại, lượt thứ hai bắn ra, mưa tên đã hoàn toàn bị đàn áp, chỉ có mấy mũi tên lưa thưa bắn ra một cách không đến nơi đến chốn.
Tay phải Tần Kham đau tới tận óc, lần đầu phát hiện tay trật khớp không ngờ lại đau đến thế, dù đau tới mồ hôi lạnh túa ra, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm các điểu súng thủ bắn súng, đối với uy lực của hai đợt bắn cũng cảm thấy vững tâm.
Súng điểu của Đại Minh đương thời vẫn chọn dùng kiểu trước tiên nhồi thuốc súng rồi châm ngòi, quá trình rất phức tạp, trước tiên nhồi hỏa dược vào nòng súng, lại dùng gậy sắt nhỏ nèn thuốc, sau đó nhét đạn, cuối cùng kéo ra một ngòi lửa từ phần đuôi, khi sử dụng thì châm ngòi, ngòi lửa cháy vào trong nòng súng, dẫn tới hỏa dược trong phần nóng hình thành nổ nhỏ, từ đó dẫn phát đạn bắn ra đả thương địch thủ, nguyên lý này kỳ thật cũng tương tự như pháo hoa mấy trăm năm sau.
Tần Kham nhìn không chớp mắt toàn bộ quá trình nhồi đạn và kích phát, thầm tính thời gian, phát hiện muốn hoàn thành toàn bộ quá trình bắn địch, theo thời gian kiếp trước mà tính thì cần khoảng hai ba phút mới có thể bắn một phát đạn, hơn nữa hỏa dược không thể bị ẩm, nếu đến thời tiết mưa tuyết, cái thứ súng điểu này hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, không khác gì đồ bỏ.
Tần Kham nhíu mày, trước khi rời kinh hắn vãn đang suy nghĩ, có cần âm thầm phân phối hoả khí cho năm trăm thiếu niên binh đang được huán luận hay không, sau này trở thành một đội Thần Cơ doanh chuyên cống hiến cho hắn, song sau khi hôm nay chính mắt nhìn thấy quá trình khai hỏa của súng điểu, phát hiện thứ này nếu lên chiến trường thì cơ bản chẳng khác gì tiêu hao phẩm, sau khi bắn một phát súng thì chỉ có thể vứt bỏ, dù sao cơ hội trên chiến trường chỉ thoáng hiện rồi lướt qua, kẻ địch sẽ không phong độ tới mức chờ ngươi hai ba phút để nhồi thuốc lắp đạn giết bọn họ.
Địch nhân lớn nhất của Đại Minh ở phía bắc, thát tử phương bắc có sở trường lớn nhất là kỵ binh, mà thứ Đại Minh có thể lấy ra để đánh trả chỉ có hỏa khí, làm thể nào để phát huy sở trường tránh sở đoản lại là một vấn đề lớn, vấn đề này cả triều Đại Minh gần ba trăm năm vẫn không giải quyết được, cuối cùng chung quy vẫn rơi vào kết cục bị dị tộc phương bắc xâm nhập, cuối cùng Đại Minh mất nước, vương triều Hán nhân cuối cùng rầm rầm ngã xuống.
Hỏa khí của Đại Minh quả thật là điểm mạnh, nhưng điểm mạnh này vẫn chưa đủ mạnh, phương diện hỏa khí vẫn cần phải thay đổi.
Tần Kham được hơn mười thân binh vây quanh còn đang suy nghĩ về tương lai của vương triều Hán nhân, hai trăm điểu súng thủ bên ngoài đã nã mấy lượt súng, kẻ địch bị áp chế cho không ngẩng đầu lên nổi, quan binh còn lại thì bắt đầu từ hai bên trái phải bọc đánh lên núi, toàn bộ thế cục đã dần dần chuyển thủ thành công.
Võ Hỗ nằm trong bụi cỏ, nhìn chằm chằm cách mấy chục trượng được thân binh hộ vệ lớp trong lớp ngoài, ánh mắt đầy oán độc.
Nếu có thể trừ bỏ Tần Kham, Lưu công công tất sẽ trọng thưởng, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng, tiền đồ của hắn ở ngay phía trước hơn mười trượng, tựa hồ với cái là tới.
Vẻ tàn khốc trong mắt chợt lóe, trên mặt Võ Hỗ lộ ra vẻ điên cuồng.
Hai ngón tay thò vào miệng, Võ Hỗ phat ra tiếng huýt bén nhọn, sở thuộc Tây Hán nấp trong bụi cỏ nghe thấy tiếng huýt lập tức từ các nên trên đồi đứng lên, cương đao trong tay giơ cao, còn lại không đến ba trăm người không ngờ khởi xướng tấn công điên cuồng về phía nới Tần Kham đang đứng.
Võ Hỗ không phải người lỗ mãng, dám dùng bốn trăm người phục kích Tần Kham tất nhiên là có sự tự tin của mình, sự tự tin của hắn là đến từ bốn trăm sở thuộc.
Tây Hán dc phục khai từ nguyên niên Chính Đức, Lưu Cẩn vì để Tây Hán có thể tiết chế Cẩm Y vệ và Đông Hán một cách hữu hiệu, khi thành lập lại Tây Hán đã hạ rất nhiều công phu, đối với phương diện lựa chọn nhân viên cũng phi thường nghiêm khắc, cơ cấu thượng tầng của Tây Hán tất nhiên là thái giám trong cung, mà từ đại đương đầu trở xuống thì là mời chào những những sĩ giang hồ thân mang võ công.
Triều đình tuy nói có chút phản cảm với nhân sĩ giang hồ, rất nhiều đại thần đều từng nói những lời chèn ép như "hiệp khách dùng võ phạm luật", nhưng mà Lưu Cẩn lại không bận tâm nhiều như vậy, khi đó hắn mới nứm đại quyền ti lễ giám, hơn nữa rất kiêng kị Cẩm Y vệ và Đông Hán, Lưu công công chính là lúc cần có trong tay một nhánh lực lượng vũ trang siêu phàm để tiến hành kiềm chế Hán Vệ, nhân sĩ giang hồ liền trở thành cơ sở trung kiên lúc Tây Hán mới thành lập.
Trên có một đám thái giám quen đấu đá trong cung hộ giá hộ tống cho Tây Hán, nắm chắc phương hướng, dưới có mọt đám vong mạng để dùng, trong một năm ngắn ngủi, Tây Hán quả thật đã hình thành kiềm chế không nhỏ đối với Cẩm Y vệ và Đông Hán, Đới Nghĩa thường xuyên ở trước mặt Tần Kham khóc kể Lưu Cẩn khi dễ hắn như thế nào, từ trong đây đủ để thấy Tây Hán phát triển mạnh mẽ như thế nào.
Lần này Lưu Cẩn vì muốn nhổ cái đinh trong mắt Tần Kham này mà xem như bỏ hết vốn liếng, người Tây Hán phái ra đều là cao thủ võ công đứng đầu, có thể nói là đội hình toàn ngôi sao, đây cũng là nguyên nhân Võ Hỗ cho dù dưới điều kiện tiên quyết ba ngàn phản quân không tới đúng hạn vẫn dám dùng bốn trăm người phục kích Tần Kham.
Điểu súng thủ Phía trước Tần Kham bắn ngã một đám
Phiên tử Tây Hán, lại thêm quan binh bọc đánh sườn, Võ Hỗ cuối cùng cũng sốt ruột, thế là đưa ra quyết định được ăn cả ngã về không.
Hôm nay nếu có thể liều mạng giết chết Tần Kham, chết bao nhiêu người cũng đáng, sau khi hồi kinh Lưu công công tất có trọng thưởng, nếu Tần Kham bình yên vô sự, mà Tây Hán lại chết nhiều cao thủ như vậy, sau khi hồi kinh người chết sẽ là Võ Hỗ hắn.
Theo một tiếng ra lệnh của Võ Hỗ, sở thuộc Tây Hán đều ném nỏ cơ nhảy ra khỏi bụi cỏ, từ bỏ công kích tầm xa, mọi người như phát điên lao về phía hai trăm điểu súng thủ, sau mấy loạt xuống, gần trăm người của Tây Hán ngã xuống, uy hiếp này tất phải trừ bỏ trước.
Rất nhanh phiên tử Tây Hán đã xông tới trước người điểu súng thủ, một khi rơi vào đả đấu cận thân, súng điểu hoàn toàn không có uy lực, phiên tử Tây Hán như hổ vào đàn dê, trong nhất thời tiếng kêu thảm thiết của điểu súng thủ liên tiếp vang lên.
Vũ lực của cao thủ Tây Hán bất phàm, xuất thủ thường thường là một chiêu trí mạng, cực kỳ ngoan độc lão luyện, từ xa nhìn thấy, Lý Nhị sắc mặt ngưng trọng, tên cắm trên vai vẫn chưa nhổ ra, đau tới nhe răng trợn mắt, lại lớn tiếng hô quát Giáo úy đang bọc đánh hai co cụm lại, hơn trăm Giáo úy chắn trước người Tần Kham cũng đều đã rút đao khỏi vỏ.
Theo những tiếng hét thảm vang lên, điểu súng thủ lần lượt ngã xuống trước mặt cao thủ Tây Hán, đám cao thủ này ra chiêu ngoan độc, xuống tay chuyên tấn công chỗ trí mạng, người ngã xuống rất ít chỉ bị thương, tất cả đều chết ngay.
Tình thế càng lúc càng nguy cấp.
"Hầu gia, để thân binh che cho ngài rút trước, mấy trăm người này không phải hạng dễ chơi, xuất thủ rất lợi hại, chúng ta e là không ngăn được." Lý Nhị vội la lên.
"Thối lắm! Sóng to gió lớn đều tới đây, chỉ có mấy trăm người đã dọa cho ta phải bỏ chạy trối chết à, vậy thì mặt mũi của bản hầu biết để đâu? Lý Nhị, ngươi còn dám nói tới rút lui, bản hầu sẽ chém ngươi trước trận." Tần Kham lạnh lùng nói.
Vọng vào tai là những tiếng hét thảm, mặt Tần Kham run rẩy, đầu óc lại đang chuyển động cấp tốc.
Chẳng trách chỉ mấy trăm người này mà cũng dám phục kích mình, thì ra không phải là mãnh long không quá giang, nhóm người này quả thật có vài phần bản lãnh thật sự, vừa rồi đã coi khinh bọn họ.
Lúc này các Giáo úy đang bọc đánh cũng đã co lại, nhưng bọc đánh cũng mất đi hiệu quả. Những Tây Hán cao thủ căn bản không chờ bọn họ công kích, toàn bộ xông lên quan đạo hỗn chiến với các điểu súng thủ, nhìn thân thủ của bọn họ, sau khi thu thập xong điểu súng thủ liền sẽ tới lượt các Giáo úy, xem ra hiển nhiên Giáo úy cũng không phải là đối thủ của bọn họ.