Hai bên chém giết tới lúc này, bên Tần Kham vốn trên binh lực có chút ưu thế, lúc này ưu thế đã không còn sót lại chút gì, tình thế cứ tiếp tục phát triển thế này, khả năng bị mấy trăm kẻ địch này bắt sống thậm chí giết chết cũng càng lúc càng lớn.
Lý Nhị giậm chân hét lên: "Hầu gia, nếu không chạy, tình thế trước mắt khó mà ứng đối, xin Hầu gia ra chủ trương."
Tần Kham hít sâu một hơi, ánh mắt liếc một cái, nhìn thấy bụi cỏ cao thủ Tây Hán vừa rồi ẩn núp, sau đó búng một cái lên mũi tên đang cắm vào vai Lý Nhị, Lý Nhị đau tới mặt già trắng bệch.
"Thứ này là tiễn à?"
"Vâng."
"Có tiễn thì chắc phải có nỏ chứ?" Tần Kham đăm chiêu nói.
"Đó là tất nhiên..."
"Nếu bọn họ ném nỏ chơi cận chiến, vậy chúng ta dương trường tị đoản (tận dụng sở trường trán sở đoán), Lý Nhị, chia ra hai trăm người chạy vào trong bụi cỏ, tìm nỏ mà họ ném đi."
"Hả?"
"Bắn bọn họ!"
Lý Nhị ngây người một lát, tiếp theo hưng phấn vung tay ra sau, hai trăm Giáo úy quyết đoán nhảy vào trong bụi cỏ, rất nhanh ở trong bụi cỏ tìm được gần trăm cây nỏ, có thể thấy được để giết chết Tần Kham, Tây Hán quả thật đã hạ nhiều vốn liếng.
Trăm cây nỏ đổi chủ, trong nỏ vẫn còn thừa tên, khi cao thủ Tây Hán đang vong tình tàn sát điểu súng thủ, bất tri bất giác, trăm cây nỏ này đã nhắm thẳng vào họ.
Không thể không nói, đây quả thực là thần lai chi bút, ngay cả Võ Hỗ đang chém giết cũng không ngờ, hơn trăm cây nỏ mình bảo người ném đi lại mang tới phiền phức cho hắn.
Bản sự nhanh trí của Tần Hầu gia, cũng không phải đương đầu Tây Hán nho nhỏ có thể so sánh được.
Một đao giết chết một điểu súng thủ, vô ý ngẩng đầu nhìn, Võ Hỗ và những cao thủ Tây Hán lập tức hồn phi phách tán.
Trăm cây nỏ đang lặng lẽ cách bọn họ mười bước, vây họ theo kiểu nửa vòng tròn.
Lý Nhị chăm chú nhìn vào giữa quan đạo, khóe miệng vẽ ra một nụ cười lạnh, cương đao trong tay vung một cái, quát to: "Bắn tên!"
Vù vù vù!
Tên tề phát, mấy chục cao thủ Tây Hán nuốt hận ngã xuống, người còn lại thì kinh hoàng tránh né.
Trong Hỗn loạn, Võ Hỗ bi phẫn vạn phần, phẫn nộ quát: "Hèn hạ quá! Chúng ta nhặt súng điểu lên liều mạng với chúng."
Mọi người không chút do dự theo bản năng cúi người nhặt súng điểu, sau đó động tác khựng lại.... Trầm mặc.
Nếu Tần Kham có thể bảo trì phong độ cho họ thời gian để họ khí định thần nhàn nhồi đạn, nèn thuốc, lắp ngòi lửa, chăm lửa.... Như vậy hai bên có thể đánh một trận. Nhưng hiện tại....
Hiện tại súng điểu trong tay các cao thủ Tây Hán so với gậy cời lò thì chẳng mạnh hơn là bao.
Đón ánh mắt thương hại của các Cẩm y Giáo úy, Võ Hỗ sắc mặt trắng bệch, ngửa mặt lên trời thở dài tuyệt vọng.
" Liều mạng với chúng." Cao thủ Tây Hán giơ cao tay hô to, súng điểu trong tay vung vù vù.
Từ công tới thủ, rồi từ thủ tới công, một hồi phục kích bị Tần Kham hóa giải, tuy rằng vẻn vẹn chỉ có mấy trăm người, nhưng cũng đã bức cho Tần Kham phải luống cuống tay chân, thiếu chút nữa thì toi mạng.
Khói bụi trên quan đạo tan hết, thây nằm khắp nơi, trận chiến này tuy rằng hai bên công lại không đến hai ngàn người, nhưng mà chết lại đặc biệt thảm trọng. Bốn trăm cao thủ Tây Hán chỉ có mấy chục chạy trốn được, người còn lại thì đều chết, khi quét dọn chiến trường, Cẩm y Giáo úy vốn muốn tìm mấy người sống về nghiêm thẩm, kết quả phát hiện tất cả người bị thương đều toàn bộ tự sát.
Cũng không phải bọn họ đều đã thành tử sĩ của Lưu Cẩn, chỉ là mọi người đều xuất thân Hán Vệ, rơi vào trong tay Cẩm Y vệ sẽ có kết cục gì thì bọn họ minh bạch hơn bất kỳ ai, chẳng thà cho mình một cái chết thống khoái.
Bao gồm cả Võ Hỗ, hơn ba trăm cao thủ Tây Hán thi thể được xếp thành hình chữ nhất trên quan đạo, nỏ, binh khí mà bọn họ từng dùng cũng được phân loại thu thập lại, mà thi thể của hơn một trăm phiên tử Đông Hán ở phía sau đồi núi cũng đã được bị phát hiện.
Tần Kham sắc mặt âm trầm, nhìn thi thể chi chít trên quan đạo trầm mặc không nói gì.
Tên trên vai Lý Nhị đã được nhổ ra, đau tới mồ hôi lạnh lã chã, nhưng vẫn cắn chặt răng, vẻ tàn khốc trong mắt thoáng hiện: "Hầu gia, thuộc hạ giờ đi lục xoát khắp thiên hạ, cái đám gia hỏa vô pháp vô thiên này dám ám sát Hầu gia, thuộc hạ sẽ diệt cả nhà chúng."
Tần Kham trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Không cần tra xét!"
"Hầu gia..."
"Lưu Cẩn, Tây Hán, là bọn chúng."
Lý Nhị kinh ngạc nói: "Hầu gia làm sao mà biết được?"
Thuận tay nhặt binh khí Tây Hán đánh rơi xuống nhìn trái nhìn phải, nhưng cũng không nhìn ra trên binh khí có dấu của Tây Hán.
Khóe miệng Tần Kham cong lên, lẩm bẩm nói: "Cỗ thế lực thứ ba mười phần có chín là Tây Hán. Ta hoài nghi Bạch Liên giáo tạo phản cũng không thoát được liên quan với Tây Hán, bằng không bọn chúng cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức lựa chọn thời cơ hiện tại để khởi sự, Lưu Cẩn cũng thật to gan, vì giết ta mà không tiếc cấu kết với phản tặc."
Vẻ mặt Lý Nhị không dám tin: "Ti lễ giám chưởng ấn cấu kết.... Phản tặc? Hầu gia, khả năng này không lớn?"
Lý Nhị nghĩ như vậy cũng là trong tình lý, phàm là người ngồi trên vị trí của Lưu Cẩn, dĩ nhiên là dưới một người, trên vạn vạn người, bất kể triều đình hay là dân gian đều tặng hắn một cái biệt hiệu rất hay là "Lập hoàng đế", có thể thấy được quyền thế lớn đến mức nào. Quyền thế càng lớn thì càng phải chú ý đúng mực. Mở Tây Hán mời chào giang hồ nhân sĩ có lẽ có lý do bất đắc dĩ, nhưng nếu nói người quyền cao chức trọng như vậy không ngờ cấu kết với phản tặc Bạch Liên giáo, quả thật rất khó khiến cho người ta chấp nhận, tài nguyên thiên hạ giờ đều nằm trong tay hắn, việc gì phải dính dáng tới phản tặc mà làm hoen ố thanh danh?
Tần Kham cười nhạt. Lý Nhị không hiểu. Nhưng hắn hiểu.
Lập hoàng đế dù sao cũng chỉ là lập hoàng đế, hắn không phải hoàng đế chân chính, hắn có cảm giác nguy hiể. Lo bị thất sủng, lo bị mất quyền, lo có người leo lên đầu hắn, càng lo lắng sẽ có người đá hắn xuống địa ngục, vị trí của hắn không thể bình yên như hoàng đế, để củng cố địa vị hắn không thể không dở ra nhiều âm mưu thủ đoạn, cấu kết với phản tặc chỉ là một loại trong rất nhiều âm mưu thủ đoạn mà thôi.
Tâm tình của Lưu công công có thể lý giải, nhưng kề dao mổ lên cổ Tần Kham thì là rất không đúng rồi.
"Lý Nhị, chặt hết đầu đám thích khách, dùng vôi để bảo tồn, mang về kinh sư."
"Vâng!.... Hầu gia, thật sự là Lưu Cẩn à? Hầu gia hồi kinh muốn tìm hắn tính sổ ư? Không có bằng chứng, có phải rất không giảng đạo lý hay không?"
Tần Kham vẻ mặt ôn hoà nói: "Lý Nhị, biết ta ta lâu như vậy, ngươi cảm thấy bản hầu là người giảng đạo lý sao."
Lý Nhị ưỡn ngực: "Đương nhiên là vậy rồi."
Tần Kham rất vui vẻ: "Bảo sao lại thành lão bộ hạ tri kỷ của ta, ta rất thích loại người mắt mù như ngươi."